"Ông chủ, đây là kịch bản phim An tiểu thư nhận." Chu Hạo đưa một tập tài liệu lên bàn tổng giám đốc.
Lăng Trường Cung bỏ công việc đang làm dở sang một bên nhận lấy kịch bản. Ngón tay thon dài khẽ lật từng trang giấy, ánh mắt chuyên chú đọc kĩ các phân cảnh trong phim.
"Theo yêu cầu của ông chủ, tôi đã loại bỏ những kịch bản có cảnh nguy hiểm cả rồi. Ông chủ yên tâm, kịch bản này tôi đã nghiên cứu rất kĩ, tuyệt đối không có nguy hiểm." Chu Hạo tự hào nói, gương mặt như hiện lên dòng chữ 'mau khen tôi đi'.
Ánh mắt Lăng Trường Cung khẽ híp lại, chỉ vào một phân cảnh trong kịch bản nói: "Cắt bỏ cảnh này."
"Dạ?"
Chu Hạo liếc nhìn cảnh mà Lăng Trường Cung muốn cắt, liền hốt hoảng nói: "Như vậy có chút không ổn đâu. Cảnh này là phân đoạn nữ chính bắt gặp nam chính cùng nữ phụ hôn nhau mới sinh ra hiểu lầm cùng nam chính, gián tiếp làm cho âm mưu của nữ phụ thành công một nửa. Cắt cảnh này sẽ thiếu tính mạch lạc, không còn hấp dẫn,.. "
"Từ bao giờ cậu trở nên dài dòng như vậy?" Lăng Trường Cung lạnh nhạt cắt ngang lời nói của Chu Hạo.
"Vâng, tôi hiểu rồi. Tôu sẽ liên hệ biên kịch."
Chu Hạo lập tức ôm tài liệu vâng lời đi làm ngay.
Chỉ là vừa bước tới cửa, liền quay lại luyến tiếc nói, "Nhưng mà cắt bỏ thì tiếc lắm, hay là tôi kêu biên kịch sửa lại cảnh này một chút nhé?"
Lăng Trường Cung không trả lời mà liếc nhìn anh ta.
Chu Hạo lập tức lạnh sống lưng, "Đảm bảo không có tiếp xúc da thịt!"
Nói đến gãy lưỡi cuối cùng Lăng Trường Cung cũng ngầm đồng ý, phất tay bảo anh ta ra ngoài.
Lăng Trường Cung tiếp tục làm việc, nhưng gần một tiếng mà chỉ đọc được nửa trang tài liệu nên dứt khoát đóng cầm áo vest đi ra ngoài.
Chu Hạo làm việc bên ngoài phòng tổng giám đốc, thấy ông chủ chuẩn bị ra ngoài liền chạy theo.
"Ông chủ muốn ra ngoài?"
Lăng Trường Cung không trả lời mà lấy điện thoại ra gọi cho em gái mình: "Alo, khi nào học xong? Anh qua trường đón em đi ăn."
...
Nhà hàng.
An Kiều vừa xuống taxi chuẩn bị bước vào nhà hàng thì liền đụng mặt đám người Mẫn Nhiên cũng đang chuẩn bị vào trong.
"Aiyo, ai đây? Có đi nhầm chỗ không vậy?" Mẫn Nhiên nhìn thấy An Kiều xuất hiện ở đây liền tỏ vẻ bất ngờ.
"Đi ăn mà cũng gặp lũ chó điên, đúng là xui mà." An Kiều hời hợt nói, thái độ không để tâm.
"Con kia, mày nói gì đấy?" Mẫn Nhiên lập tức nổi giận nhưng vẫn cố làm bộ dáng cao ngạo, "Mày biết đây là đâu không? Là nhà hàng cao cấp nhất ở Hải Thành. Hạng người như mày cũng học đòi vào đây ăn uống."
Ninh Lâm đi cùng nhanh chóng bước tới phụ hoạ, "Có khi cô ta đến đây xin làm phục vụ cũng không chừng nha. Người lui tới chỗ này toàn là phú nhị đại, biết đâu có thể đổi đời thì sao?"
Đám người Mẫn Nhiên nói xong lời nhục mạ người khác xong thì bật cười. Gia cảnh An Kiều nghèo túng như thế, đến đây cũng chỉ có khả năng xin làm phục vụ mà thôi.
Đối với những lời khi dễ người khác như vậy An Kiều tập thành quen, cô chỉ lạnh nhạt nói: "Chó khôn không cản đường."
"Mày... mày nói ai là chó hả?"
Mẫn Nhiên xông lên giơ tay định tát mặt An Kiều.
Nhưng đối với hành động tay nhanh hơn não của cô ta An Kiều cũng không né tránh, chỉ là ánh mắt liếc nhìn ra ngoài đường.
Trước khi bàn tay chạm xuống khuôn mặt trắng nõn của An Kiều, Mẫn Nhiên vẫn lấy lại được chút ý thức.
Cô ta là một diễn viên có tiếng tăm, tuyệt đối không được đánh người trước cửa nhà hàng thế này, hơn nữa ngoài đường vẫn có người qua lại. Cô ta sẽ không bị trúng kế đâu!
An Kiều nhìn cánh tay đang hạ xuống của cô ta thì khoé môi khẽ cong, cô chắc chắn Mẫn Nhiên sẽ không dám tát cô giữa ban ngày ban mặt thế này.
Nhưng mà nếu cô ta ngốc đến nỗi dám ra tay, thì cô cũng không ngại ngày mai lên trang nhất!
"Được, xem như mày giỏi. Sau này gặp Mẫn Nhiên tao thì nhớ đi đường vòng."
Nói rồi bước vào nhà hàng, vì một minh tinh xinh đẹp thiện lương không cho phép cô ta gây ồn ào nơi đông người.
Lễ tân thấy đại tiểu thư Mẫn gia đến thì nhanh chóng ra tiếp đón. Hiển nhiên hoàn toàn ngó lơ An Kiều ăn mặc giản dị bước vào phía sau.
Nhân viên ở đây có một loại năng lực đặc biệt, đó chính là trông mặt mà nhận biết khách hàng a.
Con nhà giàu danh giá như Mẫn Nhiên cô ta chỉ cần liếc qua cách ăn mặc liền biết là khách hàng cao cấp, huống hồ Mẫn Nhiên còn hay lui tới nên nhanh chóng quen mặt.
Nhân viên lễ tân niềm nở nói: "Xin chào Mẫn tiểu thư, không biết tiểu thư có đặt phòng trước không?"
"Có, tôi đặt phòng VIP."
Lễ tân nghe xong thì liền kiểm tra lại, lát sau áy náy nói: "Mẫn tiểu thư thật ngại quá, phòng VIP tiểu thư đặt hiện tại đã có khách. Tiểu thư dùng phòng thường được không ạ?"
"Mẫn Nhiên, sao cậu bảo đã đặt phòng trước rồi mà?" Quan Hiểu ở một bên nghe vậy thì hỏi.
Mẫn Nhiên nghe xong có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn hỏi lại phục vụ: "Có lầm không? Tôi đã đặt phòng VIP từ tuần trước rồi, tại sao hôm nay lại cho người khách?"
Nhà hàng này rất nổi tiếng, nên vô cùng đông khách, lại rất khó có thể dùng bửa tại phòng VIP. Mẫn Nhiên muốn ra oai với đám người Ninh Lâm nên cố gắng nhờ mối quan hệ giữa quản lí nhà hàng và ba mình mà đặt được phòng VIP.
Có thể đặt phòng được mà lại còn trong một tuần khiến người khác nhìn cô bằng con mắt ngưỡng mộ. Phải biết người bình thường muốn đặt trước cũng mất mấy tháng. Vậy mà bây giờ lại lật lọng, bảo có người giành trước, đã vậy còn muốn cô qua phòng thường, hỏi xem có giận sôi máu không?
"Thật sự xin lỗi Mẫn tiểu thư, vốn đã sắp xếp xong nhưng ông chủ đột nhiên báo có khách quý đến nên để lấy phòng VIP để tiếp đãi rồi ạ. Hiện tại còn có phòng thường, nếu Mẫn tiểu thư không chê có thể qua đó dùng bửa ạ, nhà hàng sẽ giảm % bửa ăn hôm nay ạ." Phục vụ áy náy nói.
Quan Hiểu nghe vậy cũng đành nói với Mẫn Nhiên: "Nhiên, nếu vậy thì mình qua phòng thường dùng bửa cũng được. Dù gì cũng đã bảo là khách quý của ông chủ nhà hàng rồi."
Ninh Lâm nghe xong cũng thức thời nói: "Đúng vậy, chỉ là một bửa ăn thôi mà, ăn ở phòng nào cũng vậy."
Mẫn Nhiên nghe hai người nói, tuy cũng có chút mất mặt nhưng cũng không thể làm gì khác. Dù gì cô ta cũng từng nghe phong thanh người đứng sau nhà hàng này có lai lịch không nhỏ. Cho nên nếu là khách quý của chủ nhà hàng, e cũng là nhân vật tầm cỡ.
Mẫn gia có tiền nhưng chưa đến nỗi xưng bá một phương như vậy, nên cũng phải tránh đụng chạm với các hào môn thế gia khác.
"Nễ mặt là ông chủ của các người nên tôi không so đo nữa." Mẫn Nhiên vẫn cố gỡ lại tí mặt mũi nói.
"Vâng ạ, cảm ơn Mẫn tiểu thư."
Nói rồi phục vụ chuẩn bị dẫn đường cho đám người Mẫn Nhiên đến phòng bình thường.
An Kiều vào sau nhưng lại vô tình chứng kiến được một màn vừa rồi.
Cô cũng không để tâm lắm tới những trò của Mẫn Nhiên, lấy điện thoại ra định gọi cho ai đó thì một nhân viên khác bước lại chỗ cô cung kính hỏi: "Xin hỏi có phải là An tiểu thư không ạ?"
"Là tôi."
"Có người đã đặt phòng VIP, bảo khi nào tiểu thư đến thì mời tiểu thư vào."
"Cảm ơn."
An Kiều nói xong liền đi theo hướng phục vụ dẫn đường.
Mẫn Nhiên vẫn chưa đi nên vừa hay nghe được mấy lời vừa rồi của phục vụ, trong lòng cảm thấy tức chết đi được.
Mình đặt trước cả tuần mà vẫn không được, dựa vào gì mà con nhỏ kia được khách quý trong phòng VIP mời vào cùng dùng bửa?
Phải biết nếu là quý nhân của chủ nhà hàng thì người muốn lôi kéo quan hệ lại không ít.
Mẫn Nhiên cố nén cơn tức lại bước theo phục vụ dẫn đường về phòng thường. Trong lòng không ngừng cầu mong hai người Quan Hiểu và Ninh Lâm không nghe thấy.
Nếu không cũng không biết úp mặt vào đâu nữa!