Sau khi dùng bửa xong thì trời cũng đã chập tối.
Vừa ra tới trước cửa nhà hàng đã thấy xe của Lăng Gia, là Lăng Trường Cung gọi đến để đưa em gái về nhà.
Mặc dù muốn ở cùng với chị xinh đẹp thêm một chút, nhưng Lăng Trường Ninh biết lúc này mình không nên 'sáng' quá, bèn ngoan ngoãn lên xe ra về.
Tạ Phong đóng cửa xe cho cô nhóc xong quay người lại thấy một nam một nữ đứng đó, đặc biệt là ánh mắt người đàn ông nhìn anh ta không mang theo một tí hơi ấm nào cả.
Nếu còn không hiểu thì anh ta sớm bị Lăng Trường Cung đem đi lăng trì rồi.
Anh chàng thức thời cười hề hề nói: "Hôm nay ăn no thật nhỉ? Thật muốn về nhà đánh một giấc. Tiểu yêu tinh, cho anh đi nhờ xe nào!!!"
Không đợi Lăng Trường Ninh cho phép đã mở cửa ngồi vào ghế phụ lái, "Mau lái xe đi."
Lúc chiếc xe rời đi vẫn còn nghe tiếng Lăng Trường Ninh mắng Tạ Phong.
An Kiều nhìn cảnh này thì bật cười, hai người này thật là, gặp nhau thì nháo nhào lên mà vẫn dính nhau như vậy.
"Em đứng đây đợi một lát, tôi đi lấy xe đưa em về."
An Kiều khẽ gật đầu.
Đến khi bóng dáng Lăng Trường Cung đi mất, cô mới có thời gian nhìn nhận lại cảm xúc của mình trong hôm nay.
Có một chút khác biệt với mọi ngày, còn khác chỗ nào cô cũng không thể nói rõ.
Ngay cả bản thân An Kiều cũng không hề biết, sâu trong lòng cô đã gieo xuống một mầm ánh sáng đang chiếu những tia đầu tiên một cách yếu ớt.
Thời tiết buổi tối hay nổi gió khiến An Kiều bất giác có chút lạnh, cô quay người lại định tránh cơn gió thổi tới, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện đôi nam nữ mà cô không hề muốn gặp.
Sở Tuyết đang đi cùng Lâu Tử Hằng bước ra khỏi nhà hàng. Ánh mắt An Kiều khẽ liếc sang chiếc áo khoác trên vai Sở Tuyết, đó là món quà sinh nhật mà cô đã Lâu Tử Hằng vào năm ngoái.
An Kiều cũng nhận ra, lần này bắt gặp hai người họ cô đã không còn lấy một chút cảm giác khó chịu như hôm nhìn thấy họ hôn nhau ở văn phòng.
Có lẽ đã qua cả rồi, cô cũng không còn chấp niệm với những thứ đã cũ.
Đang muốn quay đi xem như chưa nhìn thấy thì dường như Lâu Tử Hằng cũng đã trông thấy cô, anh ta không hiểu sao mỗi khi nhìn thấy cô thì bản thân là không kiềm được mà tiến lên phía trước.
"Kiều Kiều."
An Kiều cảm thấy chạy trời không khỏi nắng, cô đã vờ như không quen thì đừng có cố kêu cô lại như vậy có được không?
"Lâu tổng, chúng ta không thân quen như vậy. Phiền ngài gọi thẳng tên của tôi." An Kiều xa cách nhắc nhở.
Bởi vì gọi như vậy cô rất buồn nôn.
"An Kiều, sao tớ gọi cậu mãi nhưng cậu không bắt máy? Lẽ nào cậu giận tớ đến như vậy nên mới không chịu gặp mặt tớ sao?" Sở Tuyết nhìn cô, ánh mắt như sắp tuông rơi lệ.
An Kiều có chút buồn cười, từ lần trước hai người gặp Sở Tuyết không hề liên lạc với cô. Giờ lại bảo cô như kẻ không lương tâm tránh mặt bạn tốt là cô ta.
Chơi với nhau lâu như vậy, An Kiều mới biết Sở Tuyết còn có khả năng diễn xuất tốt như vậy.
Như thể sợ An Kiều đáp trả, Sở Tuyết nhanh chóng nói tiếp: "Thật ra mình mà Tử Hằng không có gì với nhau cả. Tử Hằng anh ấy vẫn rất yêu cậu. Cậu tin mình đi được không?"
"Tôi tin, cho nên không cần nói nữa." An Kiều dứt khoát trả lời.
Nếu cô còn không bảo tin, Sở Tuyết chắc chắn sẽ làm người tốt giải thích đến sáng mai mất.
An Kiều quay mặt qua hướng ra, tỏ vẻ bà đây không muốn nói chuyện cùng các người!
Nhìn bóng lưng người con gái quay đi, Lâu Tử Hằng cảm thấy dường như giữa hai người đã có bức tường ngăn cách.
"Em về trước đi, anh có chuyện muốn nói riêng với Kiều Kiều." Lâu Tử Hằng thấp giọng nói với Sở Tuyết đứng bên cạnh.
Sở Tuyết dù không cam tâm nhưng chỉ có thể rời đi. Trước khi đi, cô ta còn không quên cởϊ áσ khoác trên người ra trả lại cho Lâu Tử Hằng.
Sợ An Kiều không thấy nên nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh Tử Hằng, có An Kiều ở đây em khoác áo anh sẽ không hay cho lắm, vẫn tránh hiểu lầm thì tốt hơn."
Nụ cười trên mặt Sở Tuyết dừng lại, liếc nhìn về phía An Kiều, "Hai người ở lại từ từ nói chuyện, em về trước đây."
Đến khi Sở Tuyết đi rồi Lâu Tử Hằng mới tiến lên nói chuyện với An Kiều.
"Kiều... An Kiều, những ngày qua anh đã suy nghĩ rất kĩ, anh thật sự không muốn chúng ta chia tay."
"Vậy thì sao?"
Chia tay cũng đã chia tay rồi, nói với cô những điều vô ích như vậy làm gì?
Thấy thái độ An Kiều như vậy, Lâu Tử Hằng liền nghĩ cô lại không vui khi thấy mình cùng Sở Tuyết ăn tối, bèn giải thích: "Thật ra hôm nay anh đến đây gặp đối tác, bởi vì vị đối tác rất khó hẹn gặp nên Sở Tuyết mới giúp anh hẹn dùng bửa. Còn có lúc nãy cô ấy lạnh anh mới đưa áo khoác cho cô ấy. Em đừng nghĩ nhiều."
An Kiều thật sự cạn lời.
Lâu Tử Hằng thật sự cho rằng cô chỉ giận dỗi ghen tuông thôi sao?
"Anh cho rằng tôi để ý mấy chuyện này sao?" Mặc dù lười nhưng cô vẫn quyết định nói rõ để tránh dây dưa không nên có: "Anh nghĩ tôi chia tay là vì chút chuyện giữa anh và Sở Tuyết?"
"Không phải vậy sao? Vì anh có lỗi nên anh rất muốn xin lỗi em, hy vọng em bỏ qua lần này để chúng ta có thể tiếp tục hạnh phúc."
An Kiều bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, thì ra anh ta vẫn chưa hiểu được mấu chốt của sự việc.
"Anh cho rằng tôi trẻ con như vậy? Nếu không có Sở Tuyết tôi và anh cũng sẽ có ngày chia tay. Giữa chúng ta vốn dĩ không nên ở bên nhau."
"Không, em chỉ là đang giận anh nên mới nói như vậy thôi đúng không?" Lâu Tử Hằng vội nắm lấy bàn tay cô gái, nhưng An Kiều lại nhanh chóng hất tay anh ra khỏi.
Cô lùi về sau vài bước, như thể xem anh là kẻ xa lạ, "Tôi đã bao giờ vì giận anh mà nói câu chia tay chưa?"
Chưa từng!
Lâu Tử Hằng bỗng nhiên nhớ lại, An Kiều không giống những cô gái khác, lúc giận dỗi liền mở miệng đòi chia tay hy vọng bạn trai níu kéo dỗ dành.
Thậm chí cô còn hiểu chuyện đến mức chưa từng giận anh ta.
Nhưng anh ta đã quên, mỗi một lần thất vọng sẽ được người khác ghi nhớ ở trong lòng, sau nhiều lần như thế cũng sẽ đến lúc không còn niềm tin nữa.
An Kiều đối với Lâu Tử Hằng cũng giống như vậy.
Cho nên cô không phải muốn được dỗ dành, mà cô muốn chấm dứt.
"Anh chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi. Chưa hỏi xem tôi thấy như thế nào? Mà anh quyết định, sau đó mới nói với tôi như thể thông báo. Tôi chưa từng nhìn thấy tình yêu mà anh nói, cũng chưa từng cảm thấy thực sự trọn vẹn là chính tôi. Chuyện Sở Tuyết chỉ giúp kết thúc sự dây dưa mệt mỏi của cả hai thôi. Nếu phải ở bên một người mà tôi không được là chính mình, vậy tôi chọn từ bỏ." An Kiều chậm rãi nói ra những gì mấy ngày qua cô vừa thông suốt.
Nếu người trước mắt này thật sự yêu cô, đã không muốn cô từ bỏ sự nghiệp ước mơ để ở bên anh ta.
An Kiều nhìn Lâu Tử Hằng ánh mắt càng trở nên xa xăm, hoặc có lẽ giữa họ chưa từng tồn tại đoạn tình cảm thực sự...
Đúng lúc này một chiếc áo khoác phủ lên vai An Kiều, sau đó bàn tay cô bị ai đó nắm lấy.
"Xin lỗi để em chờ lâu, lạnh không?"
Lăng Trường Cung vừa nói vừa đem hai tay mảnh khảnh của cô gái ủ ấm trong lòng bàn tay mình. Như sợ cô vẫn lạnh, anh kéo tay cô đưa đến trước mặt, dùng hơi thở của mình để sưởi ấm bàn tay đang lạnh lẽo của cô.
Thấy An Kiều vẫn ngốc ngốc nhìn mình, Lăng Trường Cung khẽ cười rồi xoa đầu cô đầy sủng nịnh: "Mau vào trong xe, bên ngoài lạnh lắm."
Nói rồi kéo tay An Kiều đi về hướng chiếc Bugatti đậu gần đó.
Một người vì muốn níu giữ không ngại để cô đứng trong gió giải thích, một người để ý đến cô đầu tiên, chỉ muốn mang cô vào lòng sưởi ấm.
Lâu Tử Hằng vẫn còn ngơ ngác vì sự xuất hiện của người đàn ông lạ, đến khi phản ứng lại thì thấy người nọ đang dắt tay An Kiều rời đi.
"Kiều Kiều, để anh đưa em về." Lâu Tử Hằng lên tiếng hỏi.
An Kiều cảm thấy não của anh ta hôm nay có vấn đề rồi, đang định từ chối thì bên tai vang lên tiếng đàn ông âm trầm: "Không cần, cô ấy có tôi đưa về."
Nghe câu nói từ người đàn ông từ đâu chen ngang dường như khiến Lâu Tử Hằng không cam tâm, anh ta giữ lấy một cánh tay khác của An Kiều: "Cô ấy là bạn gái của tôi."
Ánh mắt Lăng Trường Cung trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, lời nói bỗng rét hơn cả cơn gió lạnh.
"Cô ấy chưa từng là của anh, cũng sẽ không bao giờ là của anh."
Sau đó gạt bỏ cánh tay anh ta đang giữ tay An Kiều rồi kéo cô rời đi.