Ninh Quân Diên tiền trảm hậu tấu, sau khi bán nhà mới cầm tiền quay về tìm Thư Dung. Hắn ngồi trên sô pha trong phòng khách, đẩy thẻ ngân hàng trên bàn trà đến trước mặt Thư Dung, nói: “Con bán nhà rồi, số tiền này mẹ dùng đi.”
Thư Dung ngồi đối diện Ninh Quân Diên, vốn đang nhìn thẻ ngân hàng trên mặt bàn, nghe thấy vậy bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Con bán nhà rồi?”
Ninh Chương Hồng ngồi bên cạnh Thư Dung, vẻ mặt cũng hơi ngạc nhiên: “Sao phải bán nhà?”
Tình hình kinh tế hiện nay của Thư Dung là tạm thời khó quay vòng vốn, nhưng bọn họ không nghĩ chuyện này đã đến mức cần con trai phải bán nhà, chẳng qua chỉ là cần tốn thêm một chút tâm tư để kiếm tiền mà thôi.
Thái độ trả lời của Ninh Quân Diên rất thản nhiên: “Nhà vốn là cha mẹ mua cho con, nếu giờ mẹ cần tiền, thì con bán căn nhà này để trả lại tiền cho hai người.”
Cảm xúc của Thư Dung vì câu nói này của hắn mà trở nên kích động: “Có ý gì? Con muốn rũ sạch quan hệ với cha mẹ thật đấy à?”
Ninh Quân Diên vẫn rất bình tĩnh: “Đương nhiên không phải. Hai người nuôi con từ nhỏ đến lớn, những thứ con nợ hai người không phải chỉ một căn nhà là có thể trả hết, con chưa bao giờ muốn rũ sạch quan hệ với hai người.”
Có lẽ vì phẫn nộ nên đôi mắt và gò má của Thư Dung đều ửng đỏ, bà dùng sức trừng Ninh Quân Diên: “Vậy con có ý gì?”
Ninh Quân Diên nói: “Không có ý gì cả, chỉ đơn giản là mẹ cần tiền quay vòng vốn, mà căn nhà này giờ cũng chẳng cần thiết đối với con, nên con bán thôi.”
“Không hề cần thiết?” Thư Dung hỏi: “Vậy giờ con ở đâu?”
Ninh Quân Diên trả lời bà: “Ở chỗ Vận Thành.”
Chút ửng đỏ vì phẫn nộ trên mặt Thư Dung lập tức biến mất, sắc mặt bà hơi trắng bệch, bà hỏi Ninh Quân Diên: “Con cố ý đúng không? Con đang đến ra oai với mẹ!”
Ninh Quân Diên nhìn bà, chậm rãi nói: “Không phải thật mà. Chỉ là giờ con không có nhà ở, nhưng em ấy có, nên con đến ở chỗ em ấy mà thôi, cũng chẳng khác gì việc trước đây em ấy tới nhà con ở cả.”
Thư Dung không nói gì.
Ninh Quân Diên lại nói tiếp: “Con không biết mẹ có thành kiến gì với Trần Vận Thành, con chỉ muốn nói với mẹ rằng, em ấy không phải là không xứng với con trai của mẹ. Em ấy thông minh tốt bụng, có trách nhiệm, có sự nghiệp có thể kiếm ra tiền, em ấy không có cha mẹ, học lực không cao, nhưng em ấy xuất sắc hơn đa số những người khác, chúng ta đều không có tư cách xem thường em ấy.”
Lúc này Ninh Chương Hồng không nhịn được mà nhẹ giọng nói: “Chúng ta không xem thường cậu ấy, chỉ là hai đứa đều là đàn ông, con đã suy nghĩ kỹ hai đứa sẽ sống tiếp với nhau như thế nào chưa?”
Ninh Quân Diên nhìn về phía cha của mình: “Khi còn bé con suýt chút nữa bị bọn buôn người giết chết cha còn nhớ chứ? Nếu như không phải nhờ Trần Vận Thành, thì con không sống được đến giờ đâu.”
Lúc đó Ninh Quân Diên tuổi đã dần dần lấy lại được ký ức, vóc dáng của hắn ngày càng cao, tính tình cũng hung dữ lầm lì, cha nuôi cảm thấy hắn càng ngày càng khó đối phó, nên có ý định muốn giết hắn.
Tối hôm đó, cha nuôi mang theo một hộp sữa từ bên ngoài trở về, cho Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành không biết trong sữa có thuốc ngủ, nên anh chia sữa cho Ninh Quân Diên và cả Chu Ngạn cùng uống, vì thấy Chu Ngạn vẫn còn thèm, nên cho Chu Ngạn ly của mình luôn.
Lúc nửa đêm, cha nuôi vào gian phòng của bọn họ, bế Ninh Quân Diên đã ngủ say vì uống thuốc xuống dưới giường kéo ra ngoài, dùng bao tải trùm lại, đặt trên một chiếc xe ba bánh.
Khi đó Trần Vận Thành vẫn còn nhỏ, buổi tối ngủ rất sâu, lúc cha nuôi mở cổng nhà phát ra tiếng cọt kẹt mới chợt tỉnh giấc, anh phát hiện không thấy Ninh Quân Diên đang nằm bên cạnh mình đâu nữa, bèn lặng lẽ bò dậy đi đến cạnh cửa, nhìn thấy cha nuôi lái xe ba bánh đi ra ngoài, phía sau có để một cái bao tải, hình như là bọc người ở trong đó.
Trần Vận Thành xỏ vội đôi giày thể thao rách tả tơi của mình rồi hoảng sợ đuổi theo, anh không dám chạy quá gần, nhưng sợ cách xa quá sẽ mất dấu, nên vẫn luôn cẩn thận đuổi theo phía sau cha nuôi, mãi cho đến khi cha nuôi dừng xe, kéo bao tải trên đó xuống, ném ở ngọn đồi hoang vắng.
Cha nuôi tìm thấy một khoảng rừng trúc tạp nham, bèn vứt bao tải trên mặt đất, rồi quay lại lấy cái xẻng sắt trên xe ba bánh xuống, ông định dùng xẻng đập chết Ninh Quân Diên, sau đó trực tiếp đào hố chôn bao tải xuống đất luôn.
Lúc ông tới trước mặt Ninh Quân Diên vung xẻng sắt lên cao, thì có người từ phía sau nhào tới túm chặt xẻng sắt trong tay ông ta.
Trần Vận Thành tuổi vì không đủ chất dinh dưỡng nên ốm nhom, gần như là một thằng nhóc chưa dậy thì, sức lực của anh không bằng cha nuôi, nhưng cũng cố dùng hết sức mình giành lấy cái xẻng, cuối cùng cả hai người đều ngã trên mặt đất.
Dựa vào ánh trăng xuyên qua khoảng rừng, cha nuôi nhìn thấy rõ mặt anh, ông ta dùng vẻ mặt dữ tợn gọi tên anh: “Trần Vận Thành!”
Trần Vận Thành không nói gì, chỉ cố gắng giành lấy cái xẻng sắt, cuối cùng cán gỗ của xẻng sắt đập vào đầu cha nuôi, cha nuôi thả tay ra, bị anh giành mất xẻng sắt.
Anh đứng lên, ôm xẻng sắt lùi ra sau.
Cha nuôi nhanh chóng bò dậy, tựa như một con quỷ trong cơn ác mộng ở rừng trúc vào ban đêm, ông ta cúi người bước từng bước lại gần Trần Vận Thành, duỗi một cánh tay dính đầy bùn đất ra: “Nghe lời, đưa cái xẻng cho cha nuôi.”
Trần Vận Thành lắc đầu.
Cha nuôi gấp gáp không nhịn được nữa mà nhào về phía Trần Vận Thành muốn cướp cái xẻng trong tay anh.
Không biết Trần Vận Thành lấy can đảm ở đâu ra mà vung cái xẻng lên đập vào đầu cha nuôi, làm ông ta lập tức ngã vào trong bùn đất. Anh nắm chặt cái xẻng không dám buông ra, thấy cha nuôi nằm rên rỉ trên mặt đất vẫn chưa mất đi ý thức, hai chân cũng đang chuyển động, anh lại nâng cao xẻng sắt lên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhẫn tâm đập xuống, cuối cùng ôm xẻng đi đến bên cạnh Ninh Quân Diên, mở bao tải ra, cố gắng đánh thức hắn.
Lượng thuốc ngủ dường như không nhẹ, Ninh Quân Diên mê man không thể hoàn toàn tỉnh táo lại được.
Trần Vận Thành đành phải cõng hắn trên lưng, gian nan đi ra khỏi khoảng rừng.
Khoảng rừng này bọn họ đều quen thuộc, Trần Vận Thành sợ cha nuôi bò dậy đuổi theo bọn họ nên không dám về bằng đường cũ, mà đi vòng qua con đường nhỏ cạnh ngọn đồi, tới con phố gần nhất.
Ninh Quân Diên rất cao, may mà không được ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng giống anh nên cũng gầy, nhưng vẫn nặng trịch trên vai anh, mỗi bước đi của anh đều rất gian nan. Đang bước đi, Trần Vận Thành lại đột nhiên bật khóc, anh cảm thấy rất buồn, nhưng không thể nói được vì sao mình buồn.
Trần Vận Thành còn rất nhỏ đã bị cha nuôi và mẹ nuôi nhặt về, ban đầu là do nhỏ tuổi không hiểu biết gì về chuyện trộm cắp và bọn buôn người, nên chưa bao giờ nghĩ tới cũng không dám tìm cảnh sát; sau này lớn lên hiểu chuyện, anh biết mình là một đứa trẻ mồ côi không có nhà để về, cha nuôi mẹ nuôi đối xử với anh không tốt, nhưng cũng không thể nói là tệ, anh rất ít khi đòi hỏi, chỉ cần quan tâm đến anh dù là một chút thì anh đã thấy thỏa mãn rồi. Anh lờ mờ biết mình ăn trộm là không đúng, mặc dù chẳng có ai dạy, nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của người bị mất ví tiền, anh đều cảm thấy rất khó chịu, cảm giác khó chịu này luôn hành hạ anh, nhưng anh vẫn chưa từng nghĩ tới việc mình nên đi báo cảnh sát.
Hôm nay là lần đầu tiên, Trần Vận Thành hiểu được mình cần phải đưa ra lựa chọn, không thể cứ rụt cổ trong mai rùa nữa.
Anh vừa khóc vừa cõng Ninh Quân Diên đến thị trấn ở gần đó, tìm được đồn cảnh sát của khu phố.
Cảnh sát trực ban lái xe đưa bọn họ tới bệnh viện của thị trấn, một nhóm người khác thì tới rừng trúc hoang trong ngọn đồi tìm cha nuôi buôn người mà bọn họ báo.
Trên đường tới bệnh viện thị trấn, Ninh Quân Diên tỉnh lại, hắn mở mắt ra, thấy Trần Vận Thành ngồi bên cạnh mình cứ khóc mãi, bèn giơ tay dùng ngón tay chạm vào mắt anh: “Sao cậu lại khóc?”
Trần Vận Thành không biết, anh chỉ mơ hồ cảm thấy có lẽ mình sẽ mất hết tất cả mọi thứ ở hiện tại, không thể tìm về được nữa.
Ninh Quân Diên khó nhọc giơ tay lên muốn ôm anh: “Đừng khóc nữa.”
Trần Vận Thành vùi mặt trong lồng ngực Ninh Quân Diên, anh chẳng nói một câu nào, thỉnh thoảng chỉ phát ra tiếng nức nở.
Đoạn quá khứ này của bọn họ, thật ra cảnh sát từng kể với vợ chồng Ninh Chương Hồng và Thư Dung, nhưng lúc đó hai vợ chồng bọn họ đều đang chìm đắm trong niềm vui và nỗi buồn vì tìm thấy con trai bị mất tích, nên chẳng chú ý đến đứa trẻ đã cứu mạng con trai của bọn họ, chỉ biết rằng con trai của bọn họ suýt chút nữa bị bọn buôn người giết chết, nhưng may mắn là còn sống.
Thế rồi Ninh Quân Diên bị mang đi, được dạy không được nhớ đến đến cuộc sống bị lừa bán đó, được dạy không được nhắc đến tên Trần Vận Thành nữa. Lâu dần, ngay cả bản thân Ninh Quân Diên cũng nghĩ mình đã quên chuyện lúc trước, mãi cho đến khoảnh khắc gặp lại Trần Vận Thành, hắn mới chợt hiểu ra, nhiều năm về trước, mạng sống của hắn đã thuộc về Trần Vận Thành rồi, mà bây giờ, hắn cũng muốn Trần Vận Thành hoàn toàn thuộc về hắn.
Ninh Quân Diên cảm thấy đây là số mệnh của bọn họ, bọn họ phải ở bên nhau. Mà Thư Dung thì lại không hiểu, bà cảm thấy hắn bị điên rồi, hắn nghĩ có lẽ mình là người điên thật, nhưng như vậy thì sao chứ? Tất cả dịu dàng và sự thỏa hiệp của hắn dành cho Trần Vận Thành, đều là để nắm chặt Trần Vận Thành trong tay mình, ai cũng không thể đem Trần Vận Thành rời đi, ngay cả bản thân Trần Vận Thành cũng không thể.
Nên giờ, hắn ngồi ở đây nói với cha mẹ mình rằng: “Mạng của con là do Trần Vận Thành cứu về, nên em ấy có nắm chặt cả đời cũng không có gì quá đáng đâu nhỉ.”