Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Viễn cầm trong tay một cuốn tổng hợp đề thi các năm dày cộm, hai mắt cậu lấp lánh toả sáng, chăm chăm nhìn Cố An Thành. Vậy mà còn làm hắn mất công lo sợ, không biết chính mình nên dùng cách nào để dỗ ngon dỗ ngọt Trần Viễn.
"Muốn mua cái này?" Cố An Thành cảm thấy cái thứ đồ chơi kia quả thực khiến mắt hắn có chút cay cay.
Trần Viễn yêu thích vô cùng, "Môn số học đại biểu thì có một quyển này, họ nói trong đây liệt kê nhiều đề thi cơ bản lắm."
"Được được được tôi sợ cậu rồi, cậu nói cái gì thì chính là cái đó." Cố An Thành và Trần Viễn sau khi từ cửa hiệu sách trở ra liền đạp xe đến thẳng trường học, hôm nay là ngày đầu tuần, dĩ nhiên không thể thiếu mất tiết mục chào cờ chết dẫm kia.
Cố An Thành lôi kéo Trần Viễn chạy vào lớp học, căn phòng nguyên bản tràn đầy các loại âm thanh náo nhiệt bỗng dưng trở nên im lặng một cách quỷ dị.
Vương Huân cách cửa gần nhất, cả người choáng váng đi theo phía sau nhìn Cố An Thành và Trần Viễn, "Đây là... là... là Trần Viễn?!"
"Ngớ ngẩn, đừng có cản đường." Cố An Thành đẩy trán cậu ta, bất quá tất cả mọi người đều muốn chạy tới để xem Trần Viễn. Hắn biết rõ, Trần Viễn sau khi cắt tóc cả người thoạt nhìn nhẹ nhàng, khoan kɧօáϊ, đáng yêu, chính hắn còn không nhịn được phải nhìn nhiều mấy phần, huống chi những người này, bọn họ xưa nay chưa từng chân chính nhận thức Trần Viễn.
"Ui chao Trần Viễn, cậu như vậy nhìn thật là tốt!" Hách Văn Tĩnh không giống như những người khác bị vướng bởi Cố An Thành không dám mở miệng, cô thoải mái lại gần, "Quả thực giống như đã biến thành người khác! Cậu trước kia sao lại không sớm đi cắt kiểu tóc thế này?"
Trần Viễn không quen bị nhiều ánh mắt đồng thời hướng đến như vậy, cậu nhịn không được kéo kéo cổ tay áo đồng phục. Cố An Thành đem Trần Viễn đẩy vào trong chỗ ngồi, ngữ khí ghét bỏ nói, "Nhìn cái gì? Cũng không phải vừa đi sửa mặt, toàn chuyện bé xé ra to."
"Tôi còn chưa nói cậu đâu, lên lớp cũng không chịu nghe giảng, cậu nhất định phải cùng Tiểu Viễn ngồi chung một bàn à, cậu như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích học tập của cậu ấy!" Hách Văn Tĩnh trừng hắn, rõ ràng không sợ cái tên nổi tiếng xấu xa hay sinh sự này.
Cố An Thành bởi vì nhận ra cô công khai bảo vệ Trần Viễn nhiều lần, cho nên đối với cô cũng đặc biệt khoan dung. Thế nhưng thời điểm cô nàng gọi Trần Viễn hai tiếng "Tiểu Viễn", mí mắt Cố An Thành không khỏi run lên, sững sờ nhẫn nhịn không được nổi nóng, nghiến răng nghiến lợi nói, "Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi không chịu nghe giảng?"
Trần Viễn biết Cố An Thành sinh khí, nhanh chóng nói đỡ cho hắn, "Không đâu, Cố An Thành có nghe giảng mà, còn nghe rất nghiêm túc nữa đó."
Cậu vừa dứt lời mấy người gần đó đều cố gắng ôm bụng nín cười, thậm chí Cố An Thành cũng lập tức bật cười thành tiếng. Không ngờ đến Trần Viễn còn có thể nói dối y như thật vậy, khả năng cũng chỉ có một mình cậu cảm thấy Cố An Thành lên lớp sẽ chăm chú nghe giảng.
Mỗi tiết học đều có hơn phân nửa quá trình Cố An Thành dùng để ngắm Trần Viễn, còn lại một phần nhỏ thời gian nhưng là hắn sử dụng để ngủ.
Cho nên Trần Viễn nói như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy cùng lắm chỉ là đùa thôi, trước đây sao bọn họ lại không phát hiện ra cậu cũng có một mặt ý tứ thế chứ?
Hách Văn Tĩnh cũng cười, xem thường nguýt Cố An Thành một cái, "Vẫn là Tiểu Viễn tốt tính, kiểu học sinh kém như cậu, cậu ấy vậy mà cũng không chê."
Trần Viễn muốn phản bác, nhưng bàn tay cậu nằm dưới hộc bàn lại bị Cố An Thành nắm lấy nặn nặn, Trần Viễn ngay lập tức quên mất chính mình muốn nói cái gì, trong lòng cậu cảm thấy Cố An Thành điểm nào cũng tốt, chỗ nào cũng lợi hại, chính mình chăm chỉ học hành thi được điểm cao là đã tốt rồi, riêng Cố An Thành không cần học tập cũng vẫn có thể.
Cố An Thành chỉ cần liếc mắt xem thử biểu tình của Trần Viễn một chút liền biết cậu ấy định nói cái gì, cho nên hắn mới không thể để cho cậu thành công nói ra. Tuy rằng không có ý nghĩa gì, nhưng Cố An Thành hy vọng có thể có nhiều người yêu thích Trần Viễn hơn trước, bọn họ càng yêu thích sẽ càng khiến Trần Viễn thêm nhiều tự tin, cậu ấy cũng có thể càng ngày càng tự tại.
Tuy rằng Trần Viễn có mình hắn thôi là đã đủ rồi.
Trong ấn tượng của Cố An Thành, đời trước Trần Viễn là một tên nhát cấy kì lạ, cậu ấy chưa bao giờ cùng bất luận người nào giao lưu, sợ bản thân trở thành tiêu điểm nhòm ngó của đám đông, khuất phục với hết thảy bạo lực. Khi đó Cố An Thành đem cậu nhét dưới cánh tay, quả thật có loại cảm giác đây chính là "đồ vật" thuộc quyền sở hữu của riêng mình.
Nhưng bây giờ Tiểu Viễn rõ ràng vẫn là Trần Viễn kia, bất quá bọn họ lại không giống nhau, Trần Viễn sẽ chịu cười với hắn, sẽ làm nũng kéo góc áo hắn, sẽ tìm cơ hội mà phản bác hắn, cũng sẽ nảy sinh chút ý đồ xấu. Cậu ấy là một đứa nhỏ mới học tới cấp phổ thông, cậu ấy chỉ là một đứa nhỏ đáng thương thiếu hụt sự bảo vệ mà thôi. Cố An Thành mỗi khi che chở cho Trần Viễn ở hiện tại, sẽ vô thức nhớ tới đời trước bản thân chưa từng bảo vệ được Tiểu Viễn, Tiểu Viễn của hắn, cả hai đời đều là Tiểu Viễn của hắn...
"Đến giờ chào cờ rồi, xuống lầu, xuống lầu." Lớp trưởng hô một tiếng, tất cả mọi người bắt đầu tụm năm tụm ba chạy xuống lầu dưới, Cố An Thành và Trần Viễn tụt lại phía sau, người trong phòng học đều đi hết rồi, lúc này Cố An Thành mới cúi đầu nhìn Trần Viễn.
Hắn ngắm Trần Viễn chăm chú như thế, không khỏi khiến cho Trần Viễn không khống chế được đỏ ửng mặt mày, cậu theo bản năng dùng tay áo lau lau khoé miệng, "Sao vậy? Mặt tôi dính bẩn chỗ nào à?"
"Vừa rồi cậu chịu ra mặt nói giúp tôi như thế, tôi nhất định phải thưởng cho cậu mới được." Tâm lý Cố An Thành chợt có loại cảm giác sôi trào, Tiểu Viễn của hắn, đây chính là Tiểu Viễn của hắn.
"Cậu... Cậu..." Trần Viễn nhìn Cố An Thành càng tiến càng gần, khẩn trương đến mức hô hấp cũng muốn ngừng lại. Ngay sau đó một chiếc hôn nhẹ chuẩn xác rơi trêи đôi môi đang thoáng run rẩy của Trần Viễn, khiến Trần Viễn kinh ngạc không thôi. Cố An Thành vừa chạm vào liền nhanh chóng rời ra, cười xoa xoa tóc cậu, "Đi thôi, sắp hát quốc ca đến nơi rồi."
Trần Viễn mụ mị mặc cho Cố An Thành nửa lôi nửa kéo mình đi, trong đầu một mớ hỗn độn, vậy vừa rồi Cố An Thành coi như là... hôn cậu sao?
Chuyện nực cười phi lý gì thế này?
Cố An Thành cầm bàn tay có chút phát lạnh của Trần Viễn, quay đầu nhìn thấy chút ít bất an in trong mắt cậu, ngầm bực dọc sự manh động của bản thân. Có thể lúc này hắn nói cái gì cũng đều không đúng, Trần Viễn sẽ không nguyện ý tin tưởng hắn, hoặc là quả quyết lựa chọn cái gì cũng không nói ra. Tiểu Viễn rõ ràng có hơi sốt sắng, cậu không giống như tiểu hài tử chuyện gì cũng mù tịt, cậu thực sự biết rõ loại chuyện như vậy, hơn nữa còn là từ một đám người trưởng thành mà biết tới, đó là ác mộng cả đời này của Trần Viễn.
"Tiểu Viễn..."
"Tôi biết." Trần Viễn miễn cưỡng chính mình vội vã nở một nụ cười, "Là phần thưởng đúng không?"
Trần Viễn oan ức cười gượng như vậy lại càng khiến cậu trở nên mềm mại, ngọt ngào cực kỳ, Cố An Thành nhẫn nhịn một hơi cuối cùng vẫn không khống chế được ôm chầm lấy cậu, thoạt nhìn kỳ thực giống như đứa nhỏ sắp sửa khóc đến nơi, "Không phải, là tôi yêu thích cậu."
Trần Viễn lén lút rơi nước mắt, vội vàng đẩy Cố An Thành ra, "Chào cờ mất rồi..."
Quả nhiên âm thanh bên dưới sân thể ɖu͙ƈ vọng thẳng lên lầu "Kéo cờ, hát quốc ca, toàn thể... bỏ mũ xuống, cúi chào!" Xem ra bọn họ triệt để không còn kịp nữa rồi, Cố An Thành khom lưng đem cả người Trần Viễn khiêng lên, quay người hướng về phía sân thượng mà đi, Trần Viễn nước mắt ʍôиɠ lung, cố kìm nén không để bản thân bật khóc oà lên, lại còn oan ức hề hề nói, "Đều không kịp... Hát quốc ca..."
"Lên! Không muốn làm nô ɭệ của đám người! Đem máu thịt của chúng ta, xây nên trường thành mới!" Vẫn là nhịp điệu leng keng quen thuộc ấy, Cố An Thành lúc này chỉ cảm thấy toàn thân từ trong ra ngoài bị đốt bỏng ran, hắn vừa kϊƈɦ động lại cũng thật buồn bực. Vác Trần Viễn một hơi chạy tới tầng cao nhất, đem cánh cửa ở bên trêи sân thượng đóng lại cái "sầm", Cố An Thành ôm lấy Trần Viễn, đem cậu ôm đến gắt gao, "Tôi yêu thích cậu, Tiểu Viễn, không phải đùa giỡn, tôi gọi cậu là vợ cũng không phải đùa giỡn, tôi yêu cậu, yêu... Tôi yêu... Tôi không biết phải nói thế nào, tôi chỉ nghĩ cả đời này đều sẽ đối xử thật tốt với cậu, có được không?"
Trần Viễn ngơ ngác há to miệng, cậu cảm thấy trong tim mình có một địa phương bí ẩn đang chậm rãi ngọt ngào, rồi lại bị cơn sợ hãi mạnh mẽ hơn bao phủ. Phản ứng run rẩy này của cậu khiến Cố An Thành vô cùng đau lòng, hắn thật sự hận không thể đem chính mình ở mấy phút trước một hơi bóp chết, hắn đem Tiểu Viễn đang cực kỳ sợ hãi vào lòng dỗ dành, "Tiểu Viễn, đừng sợ, đừng sợ, tôi không làm gì hết."
Tiểu Viễn không biết nên cư xử thế nào chỉ đành mặc cho Cố An Thành ôm lấy, làm sao bây giờ, Cố An Thành nói yêu thích cậu, không phải đối xử với cậu giống như em trai, mà là kiểu quan hệ bạn bè trai gái. Anh em trai sẽ không thể tách ra, thế nhưng bạn bè trai gái thì chẳng mấy chốc sẽ phải chia tay.
Có thể... Nhưng là...
"Đừng sợ, Tiểu Viễn, anh lại không như vậy."
"Đệt mợ nó! Mới sáng sớm đã trốn lên đây nhả ra mấy câu ngán tới tận óc rồi, tao nói mày nè Cố An Thành, có phải là đêm qua mày uống lộc huyết bổ quá độ rồi không?" Đột nhiên, sân thượng vốn tưởng chỉ có hai người lại truyền đến âm thanh của kẻ thứ ba, phản ứng đầu tiên của Cố An Thành chính là muốn lập tức "diệt khẩu", mà rất nhanh hắn liền tỉnh táo lại, sực nhận ra chất giọng này của ai.
"Mày lên đây làm gì?" Cố An Thành giấu Tiểu Viễn đã hoảng đến tái mặt toàn bộ khép chặt trong lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cậu an ủi, nhỏ giọng nói cho cậu biết không có chuyện gì, không cần sợ.
Người vừa lên tiếng chính là nam sinh cuối cấp, ngày thường cũng cùng Cố An Thành giao du chơi bời, ở trong trường bọn họ đều được liệt vào nhóm học trò cá biệt không dạy dỗ nổi. Thanh niên cạo đầu trọc thoạt nhìn đã mang tới cảm giác nam tính thành thục hết sức đặc biệt, lúc bình thường ánh mắt cậu ta luôn có chút biểu tình hung dữ, tàn nhẫn. Bất quá vào thời điểm này đôi con ngươi kia ngoại lệ ʍôиɠ lung buồn ngủ vô cùng, chúng đảo loạn một vòng nhìn chằm chằm đứa trẻ dính trong ngực Cố An Thành kia... không phải nữ sinh, ai u, vậy cũng thật lợi hại.
"Tao? Tao ngủ á! Phiền chết ông rồi... mày đích thực là rãnh rỗi đau bi, còn vẽ chuyện chơi trò tỏ tình, thực sự là miễn cưỡng bị mày làm tỉnh lại."
"Tao cho là ở đây không có người, xin lỗi." Cố An Thành lôi kéo Trần Viễn muốn đi.
Lương Tiến ngáp một cái, "Đây là ai vậy?"
Cố An Thành cau mày, lúc thường tên này không đến mức nhiều chuyện vậy đâu, hắn quay đầu, mắt liếc đối phương nhắc nhở một cái, "Mày cứ xem như chưa nhìn thấy gì, mở một mắt nhắm một mắt đi."
"Thật là bảo bối à?" Lương Tiến cười lạnh, "Mày tốt nhất nên cất cục cưng nhà mày cho kỹ, ngày hôm nay nếu như gặp không phải tao mà là người khác, khẳng định không những sẽ trực tiếp phát hỏa mà còn đồng thời coi thường cả hai đứa tụi mày."
Cố An Thành hất hất cằm với hắn xem như cảm ơn, sau đó liền mang Trần Viễn đi khỏi.
Lương Tiến nhìn theo hai bóng lưng kia, cũng không khỏi nhíu mày, "Vừa rồi không phải là cái thằng nhóc..." haiz đột nhiên quên mất cậu ta tên gì, ngược lại Lương Tiến biết nhóc con đi theo Cố An Thành là ai. So với trước kia cậu ta quả thật giống như đã triệt để biến thành người khác, Cố An Thành thật sự coi trọng người này sao?
Lương Tiến thừa dịp nhàn rỗi mà nghĩ thầm, vừa hay có thể tìm chút chuyện tốt để giải khuây.
Vì vậy trong nháy mắt hai tên nổi danh phá làng phá xóm đã tụ tập ở cùng một chỗ, một tên bắt đầu thuật lại sự tình mình vừa nhìn thấy cho đồng bọn nghe, buồn cười nhất chính là, thời điểm Cố An Thành tỏ tình cư nhiên căng thẳng đến nỗi nói lắp, con mèo nhỏ kia một câu cũng chưa kịp nói, Cố An Thành đã hấp tấp tuôn lời cần nói ra luôn một lượt, còn kém chưa quỳ xuống dập đầu nữa thôi. Lương Tiến cảm thấy hết sức ngạc nhiên, mà tên còn lại cũng có điểm buồn cười, "Chơi vui thế cơ à, không bằng cùng trêu chọc bọn họ một phen."
Cận Nghiêu không giống Lương Tiến và Cố An Thành, hai tên kia vừa nhìn liền biết không phải cái dạng hiền lành, ngoan ngoãn gì. Cận Nghiêu trưởng thành vô cùng nhã nhặn, tóc nuôi có chút dài, ngũ quan vốn rất thanh tú, đeo một chiếc kính độ nhẹ trêи mặt, càng tôn thêm nét hào hoa phong nhã, một thân đầy ắp khí tức tự phụ.
Nhưng trong cả ba người, Cận Nghiêu là tên khó trêu vào nhất, cậu nếu muốn thu thập ai, không cần phải tự mình động thủ, hoàn toàn không giống với hai kẻ kia trong não chỉ nhồi mỗi đánh đấm, việc gì cũng chỉ biết vung nắm tay ra để nói chuyện.
"Tao nghĩ, bắt người nhìn kĩ một chút là đủ rồi." Lương Tiến cảm thấy buổi sáng trôi qua thật sự vô vị, đi trêu chọc anh em một chút cũng không coi là chuyện to tát gì.
Bất quá Cận Nghiêu một lòng muốn xem chuyện cười mất mặt của Cố An Thành, hắn cư nhiên quay lại thích chính đứa nhỏ mà mình từng bắt nạt, sau khi tỏ tình còn doạ cho cậu bạn kia sợ đến khóc nháo, thực sự là vô cùng thú vị.
"Cố An Thành cũng đâu phải lúc nào cũng kè kè bên nhóc con kia, giả như không được thì cùng lắm là đánh lạc hướng, tìm cơ hội tách hai đứa nó ra." Cận Nghiêu có chút nôn nóng không chờ thêm được nữa.
"Cái ý kiến tệ hại gì thế? Đánh lạc hướng, mày tưởng nó ngốc à." Lương Tiến xoa xoa sau gáy, "Tao nghĩ thừa dịp nó đi vệ sinh ra tay là đủ rồi."