Edit: jena
Cảnh Tây rất muốn giả vờ như không nghe thấy.
Nhưng nghĩ lại bây giờ trốn, lần sau cũng phải tiếp tục trốn, huống chi trong lòng đối phương còn nghi ngờ, cuối cùng quay ngược lại.
Con thỏ nhỏ ngây thơ mắt long lanh: "Giám đốc Đoạn gọi tôi ạ?"
Khi nói chuyện, cậu cũng hướng mắt nhìn ra ngoài ban công.
Nơi này là một không gian ngăn cách tách biệt với khômg gian bên trong, phía dưới có một vườn cây nhỏ, cây là cùng họ nhà trúc, có vài cây vươn cao gần đến đây – cậu nhanh chóng liếc mắt nhìn, muốn đi qua bên đó.
Cậu nghĩ mình hơi mệt, Đoạn Trì đã chỉ tay vào ghế dựa: "Ngồi xuống đi."
Ban công không lớn, chỉ có hai chậu cây và một bộ bàn ghế.
Một cửa kính ra vào, địa điểm thích hợp để tâm tình.
Cảnh Tây đứng im không nhúc nhích: "Ngài có chuyện gì sao ạ?"
Đoạn Trì: "Ngồi xuống trước đi đã."
Cảnh Tây: "Không được đâu, tôi sợ người lạ, nếu không có chuyện gì quan trọng thì tôi nên đi trước."
Đoạn Trì: "Cậu có biết với Ất Chu không?"
Cảnh Tây: "Biết chứ ạ, cậu ấy không phải là "người định mệnh" của ngài sao? Ai ở tinh vực này cũng biết."
Đoạn Trì: "Vậy từng tiếp xúc với em ấy chưa?"
Cảnh Tây dừng một chút.
Trên phi thuyền có một tầng là sòng bạc, thỏ con nghèo khổ không có tiền nhưng cũng không khiến cậu mất đi niềm vui của mình, vì vậy cậu alo cho cộng sự xoay một số tiền đến cho mình.
Cậu hỏi hệ thống nhỏ: "Anh ta tra ra được số tiền đó không?"
Hệ thống nhỏ hoảng sợ, tốc hành làm việc, đưa ra kết luận: "Không có, nhưng hắn có tra xét tư liệu thân thể này của ngài."
Cảnh Tây ok hiểu.
Cộng sự thiểu năng trí tuệ đôi khi sẽ phạm sai lầm ngu ngốc, nhưng về mặt kĩ thuật vẫn luôn đáng tin cậy.
Cậu bình tĩnh trả lời đối phương: "Không có."
Đoạn Trì: "Vì sao lại chần chờ?"
Cảnh Tây: "Tự mình suy ngẫm ý tứ mà ngài hỏi."
Đoạn Trì không tiếp tục truy xét, hỏi tiếp: "Cậu thấy em ấy có đẹp không?"
Cảnh Tây nhanh chóng gật đầu: "Rất đẹp luôn!"
Đoạn Trì: "Có thấy xứng đôi với tôi không?"
Cảnh Tây không chút nghĩ ngợi: "Đặc biệt xứng!"
Khóe miệng Đoạn Trì hơi cong lên: "Đặc biệt xứng là xứng bao nhiêu?"
Cảnh Tây nghĩ thầm đúng là không biết xấu hổ, vô tội đáp: "Đầu óc tôi có hơi chậm, không biết trả lời như thế nào cho đúng."
Đoạn Trì bưng ly nước trái cây trên bàn lên nhấp một ngụm, nhẹ nhàng đặt lại.
Tay hắn tựa vào tay vịn, hai bàn tay hơi nắm lại, người cũng dựa ra sau một chút. So với sự cường thế khi nãy, hiện tại người đã thả lỏng hơn nhiều.
Cả hai quen biết nhau hơn nửa năm, đối với chuyện này vô cùng quen thuộc.
Cảnh Tây vừa nhìn thấy tư thái này của hắn liền biết đối phương đã hoàn toàn xác định được thân phận của mình, cậu không khỏi im lặng.
Chỉ từ xa nhìn cậu gây chuyện, nghe cậu nói vài câu với người khác, ở ban công trao đổi vài chữ thì làm sao vị giám đốc này lại có thể đưa ra kết luận được, người bình thường ai mà dám nghĩ như vậy chứ?
Quan trọng nhất là hắn có thể tin tưởng trực giác của mình, giống như lần đầu gặp mặt ở sở cảnh sát, chỉ cần liếc mắt một cái đã xác định được người.
Hắn tiếp tục đề tài: "Không sao, tôi dạy cho cậu."
Hắn mở di động, lướt qua một đống đồ vật: "Lại đây, đọc cái này."
Cảnh Tây chớp chớp mắt: "Việc này có liên quan gì tới tôi ạ? Ngài muốn nghe thì có thể tìm người khác đọc được mà."
"Sao lại không liên quan được?" Đoạn Trì cũng bịa ra một lý do thoái thác giống khi cậu thoái thác Hồ Tiêu: "Tóm lại là tôi là anh họ họ hàng xa của cậu, anh họ tâm tình không tốt, cậu thân là em họ thì phải đến an ủi anh một chút đúng không?"
Cảnh Tây nhịn, nhưng không nhịn nổi: "Tôi không tin đâu."
Đoạn Trì: "Thật sự đó, tôi đã tra gia phả rồi."
Cảnh Tây: "Tôi không nói tới gia phả, tôi nói tới quan hệ của chúng ta."
Cậu đi tới ngồi xuống, mở hồ sơ ra vẽ.
Loại quan hệ quanh co khúc khuỷu này chỉ có nhân loại tương đối quan tâm, với các tộc thú nhân khác thì không vì họ chỉ quan tâm đến quan hệ huyết thống, quây thành bầy đàn mà thôi.
"Cậu xem, em trai con rể của bà cố tổ của tôi cùng thế hệ với bà cố tổ của ngài. Cháu trai của vị ấy lại cùng thế hệ với bà nội của ngài." Cảnh Tây vẽ một đường, kiên nhẫn giải thích, ngẩng đầu hỏi: "Tới đây ngài đã hiểu được chưa?"
dạ chưa, em chưa hiểu
Đoạn Trì im lặng nhìn cậu.
Cảnh Tây đối diện với đôi mắt sâu thẳm trước mặt, nghĩ rằng đối phương đã hiểu, tiếp tục vẽ thêm một đường.
Đến cuối cùng, cậu không khỏi kinh ngạc: "Ngài xem, không phải quá trùng hợp rồi ư? Ngài cũng phải gọi tôi một tiếng "chú" đó. Tôi đứng hàng thứ hai trong nhà, ngài gọi tôi là chú hai là được."
Đoạn Trì không quan tâm đến những chuyện này, nhàn nhạt đáp: "Dạ, chú hai."
Cảnh Tây vô cùng vui mừng: "Ngoan quá."
Hệ thống nhỏ lo lắng quan sát đến giờ, có chút nhịn không được.
Rõ ràng là đang thử lòng nhau, vì sao hai người lại có thể phát triển câu chuyện theo hướng kỳ quái như vậy?
Nó phát hiện hai người chỉ cần đứng gần nhau, hai cái đầu vượt ngưỡng tầm hiểu biết bình thường như tìm được tri kỉ của mình. Nó nghẹn nửa ngày, đem lời chửi nuốt ngược vào, nghĩ thầm như vậy cũng tốt, xác nhận quan hệ thân thích vẫn tốt hơn so với bị Đoạn Trì ép hỏi thân phận tới cùng.
Bỗng nhiên mọc ra hai chú cháu mới toanh, cuối cùng dẫn đến đề tài "tâm tình không tốt".
Cảnh Tây cảm thấy đi ra ngoài chơi một vòng là vui rồi, nhưng Đoạn Trì không muốn chơi, chỉ muốn "chú hai" khen hắn và Ất Chu đẹp đôi đến nhường nào. "Chú hai" Cảnh Tây tính tình tốt nên liên tục gật đầu, làm lơ không nhìn thấy đối phương đang không ngừng dò xét mình, khen ngợi: "Hai người ấy hả... Giống như là cái chảo sắt bị nứt xong được lấy keo dán lại vậy."
Đoạn Trì: "..."
Cảnh Tây: "Giống như một con đò cũ cùng một con thuyền nhỏ; giống gà ba chân gặp ếch năm chân; giống con ong không có vòi hút đậu trên bông hoa không có nhụy; giống bọ hung thoải mái lăn lộn trong đống..."
Cậu bảo thôi, dừng lại, cảm thấy hơi mệt.
Cùng lúc, Đoạn Trì nghe cũng không nổi nữa, cắt ngang: "Bé con à, không khác nhau lắm."
Cảnh Tây: "Gọi chú hai."
Đoạn Trì mắt điếc tai ngơ, im lặng nhìn cậu trong chốc lát, hỏi: "Có đau không?"
Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Cảnh Tây vẫn hiểu được ý của đối phương.
Hắn là đang hỏi hoán đổi linh hồn đến một cơ thể mới, cậu có đau không.
Cậu trầm mặc vài giây, thu hồi lại bộ dạng không đứng đắn, hỏi: "Tại sao?"
Lời này không đầu không đuôi, nhưng Đoạn Trì vẫn hiểu được ý của cậu.
Hắn còn nghĩ phải hao tốn chút công phu, không ngờ là bé con nhà mình lại thẳng thắn thành thật như vậy, nói: "Không biết, chỉ liếc mắt nhìn qua liền biết là em."
Cảnh Tây lại trầm mặc.
Cậu buồn vì bị Đoạn Trì theo dõi, trong đó việc "hoán đổi linh hồn" chỉ là một yếu tố nhỏ. Thật ra cậu để ý đến chuyện khác, vào ngày rời khỏi Khâu Tự.
Đó là cậu bị Đoạn Trì ôm suốt một đêm.
Cậu tiếp nhận quá nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, tính cảnh giác gần như trở thành bản năng ăn sâu vào cốt tủy, vậy mà lại bị người khác ôm mà không hay biết, còn nằm ngủ ngon lành một đêm. Ngoại trừ việc hệ thống nhỏ không phát hiện Đoạn Trì bằng cách nào đó hạ dược cậu thì cách giải thích duy nhất chính là trong tiềm thức của cậu đã quá quen thuộc, thân cận với đối phương.
Nhớ lại một chút ký ức của cậu được khôi phục, sếp không thể một hai nhất quyết bắt cậu tới đây công tác như vậy, lúc tới bộ phận xuyên thư, dường như ông đã biết được gì rồi... Cậu nhìn người trước mặt, nhịn không được nghĩ nghĩ, chẳng lẽ đây là chuỗi số liệu ấy ư?
Nhưng chuỗi số liệu đó rõ ràng là của bộ phận trọng sinh, vì sao lại chạy qua tới bên này?
Bộ phận xuyên thư sụp đổ có liên quan đến chuỗi số liệu ấy không?
Hơn nữa, khi ở bộ phận trọng sinh, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Cậu từng điều tra về đối phương, hay là... cả hai đã từng ở bên nhau?
Hệ thống nhỏ nghe hai người một hỏi một đánh đố, lúc này mới hiểu ra vấn đề: "Ngài cứ thế thừa nhận?"
Cảnh Tây hoàn hồn: "Chứ biết làm sao bây giờ?"
Hệ thống nhỏ: "Nhưng hắn đâu có chứng cứ gì đâu."
Cảnh Tây: "Đúng vậy, nhưng chờ tới khi hắn biết ta trở thành vệ sĩ của Hồ Tiêu, ngươi đoán có hắn có ăn dấm của Hồ Tiêu không, rồi điên cuồng lao vào xử lý cậu ta?"
Hệ thống nhỏ: "... Cũng, cũng có khả năng... Í cha, Hồ Tiêu đến kìa."
Mỗi khi xuyên thư, nó đề đặc biệt chú ý đến động tĩnh của hai vị nhân vật chính, vì vậy nhanh chóng phát hiện ra Hồ Tiêu đang đi đến chỗ ban công.
Cảnh Tây vừa nghe nó nói xong vài giây đã nghe thấy tiếng mở cửa, cậu quay đầu lại.
Từ chỗ của Hồ Tiêu, Cảnh Tây vừa vặn che khuất đi mặt của Đoạn Trì.
Hồ Tiêu vừa đến đã thấy cậu thì cười: "Tôi cố ý không muốn liên lạc với cậu để thử xem chúng ta có duyên hay không, sự thật là rất có duyên nha, nên là tôi muốn lấy thân báo đáp..."
Cậu ta vừa nói vừa bước qua cửa, lại ngửi thấy hương vị của người khác đang ở đây, còn cảm thấy có chút quen thuộc. Bước thêm hai bước nữa thì bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Đoạn Trì.
Cậu nhanh chóng thu lại vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm trang chào hỏi: "Chào giám đốc Đoạn."
Cậu quay sang nhìn con thỏ nhỏ, thắc mắc sao hai người lại ở cùng nhau.
Cảnh Tây cao hứng giới thiệu: "Cậu tới cũng đúng lúc quá, tôi và giám đốc Đoạn vừa mới nghiên cứu lại gia phả, phát hiện tôi cũng là chú hai của ngài ấy, cậu có thể gọi ngài ấy là "anh" đó."
Đoạn Trì "ừm" một tiếng.
Hồ Tiêu cảm thấy không ổn.
Không phải, tiếng "ừ" kia hình như chỉ là ảo giác của mình thôi đúng không?
Làm sao mà một vị giám đốc cao cao tại thương lại có thể đi tin một chuyện nhảm nhí như vậy chứ!
Vị giám đốc cao cao tại thượng nào đó không chỉ tin, còn giảng giải rõ ràng hơn: "Cậu là lớp người sau, nên sau này đừng có kéo chú hai vào mấy cuộc chơi không lành mạnh nữa."
Hồ Tiêu: "..."
Cậu cố gắng căng miệng cười, đờ đẫn gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh.
Cảnh Tây nhìn vị ảnh đế tương lai, một ý tưởng bộc phát, hô lên với hệ thống nhỏ: "Ở cốt truyện thứ nhất, chỉ cần giúp đỡ nam chính nữ chính ở bên cạnh nhau thì mấy cái bug vớ vẩn có thể làm lơ đi rồi. Tương tụ ở cốt truyện này, nhiệm vụ của ta là bảo vệ an nguy cho cậu ta, giúp đỡ cậu ta trong sự nghiệp thì nếu cậu ta ký hợp đồng với công ty giải trí của Ngân Lũy, có Đoạn Trì ở sau hộ tống, nhanh chóng một đường lên ảnh đế, có phải là nhiệm vụ hoàn thành đơn giản hơn nhiều không?"
Hệ thống nhỏ ngẩn ra, cảm thấy vô cùng có đạo lý: "Đúng vậy!"
Cảnh Tây nghĩ thầm ván đã đóng thuyền, quay sang Đoạn Trì nói: "Em trai anh muốn vào giới giải trí, công ty của anh còn tuyển người không?"
Đoan Trì: "Để tôi giúp em hỏi một chút. Hay là "chú hai", em có hứng thú vào không?"
Cảnh Tây: "Tôi không có hứng thú, tôi làm trợ lý, vệ sĩ cho cậu ấy là được rồi."
Đoạn Trì hơi híp mắt, có chút không vui.
Nhưng hắn biết lần này bé con nhà mình có chuyện cần làm, liền nói: "Được rồi, tôi sắp xếp cho em."
Hồ Tiêu: "..."
Công ty giải trí Ngân Lũy là công ty của những nhân tài kiệt xuất, có cơ hội vào đây, cậu cầu còn không được.
Từ trên trời rơi xuống một cái bánh kem to chảng, cả người hơi choáng váng nhưng vẫn không mất lý trí, cậu bình tĩnh nói: "Hai người từ từ đã, chuyện lớn như vậy một mình tôi không làm chủ được, để tôi gọi chồng mình qua thương lượng một chút nhé."
Cậu nói xong đứng dậy rời đi, ra ngoài hít sâu một hơi, đầu óc hỗn loạn tìm thấy ông chồng trên danh nghĩa của mình, bảo hắn nhéo mình một cái.
Ông chồng trên danh nghĩa liếc mắt nhìn cậu một cái, vẫn giơ móng vuốt nhéo.
Hồ Tiêu la đau, dùng sức bắt lấy tay đối phương, đem chuyện kể lại một lần, bao gồm gặp cả vị "chú hai" kỳ quặc kia.
Cậu đương nhiên có thể tự mình làm chủ, nhưng việc này quá sức tưởng tượng, cậu muốn có người đi bên cạnh, san sẻ bớt nỗi khiếp sợ.
Ông chồng trên danh nghĩa im lặng nhìn cậu nửa ngày, hỏi lại: "Em là uống rượu say, hay là nằm mơ giữa ban ngày vậy?"
Hồ Tiêu: "Em nói thật! Bọn họ đang chờ chúng ta ở bên kia kìa!"
Chuyện cậu muốn vào giới giải trí là có nhờ ông chồng trên danh nghĩa này giúp đỡ.
Đối phương cũng đang liên hệ người giúp mình, nhưng so sánh với công ty Ngân Lũy thì không thể bằng được.
Hai người trao đổi ánh mắt, nhanh chóng về lại bên kia.
Lúc này ở trên ban công có hai người đang cùng nhau nghiên cứu thân phận mới của Cảnh Tây.
Cảnh Tây thay đổi chủng tộc, ngoại trừ thích giác và khứu giác nhanh nhạy hơn thì không biết làm thêm gì khác.
Đoạn Trì: "Lỗ tai cũng không thay đổi?"
Cảnh Tây: "Đúng vậy."
Đoạn Trì: "Để tôi dạy em nhé?"
Cảnh Tây: "Không được đâu."
Đoạn Trì: "Em không muốn nhìn thử tai của thỏ tai cụp khi biến hình à?"
Cảnh Tây nhịn, lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi trước sức hấp dẫn của lông mềm, gật đầu đồng ý.
Cậu thông minh, nghe Đoạn Trì giảng giải xong đã có thể biến ra hai cái lỗ tai.
Đoạn Trì híp mắt đánh giá.
Hai tai dài rũ xuống khiến cho bộ dạng ngây thơ của con thỏ nhỏ càng thêm nổi bật, đáng yêu mười phần.
Hắn không nhịn được vươn tay lên.
Cảnh Tây ngay lập tức cảm nhận được có con sói đói nào đó đang ngứa tay, vội vàng né ra: "Lỗ tai của thỏ không thể tùy tiện sờ được, anh không biết à?"
Đoạn Trì: "Biết. Nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng sờ vài cái thôi."
Cảnh Tây không muốn, nhưng cậu biết rằng con sói đói nào đó không bao giờ buông tha cho mình.
Cậu giật người ra sau, kéo dài khoảng cách, kiên quyết bảo vệ trinh tiết của tai mềm.
Đoạn Trì tất nhiên không bỏ qua, trực tiếp đuổi theo.
Không gian của ban công không đủ để hai người vờn nhau, con thỏ nhỏ nhanh chóng bị con sói đói dồn vào trong góc.
Sờ sờ được hai cái, cửa kính mở ra.
Đôi phu phu trên danh nghĩa bước vào, chưa ổn định tâm tình đã nhìn thấy giám đốc Đoạn dồn người vào góc tường sờ tai mềm.
Đôi phu phu: "..."
Vừa nhìn đã biết không phải là hai chú cháu đứng đắn!
Đoạn Trì nghe được động tĩnh đằng sau, tiến thêm nửa bước bảo hộ người đằng sau, ngăn trở tầm mắt của hai người kia.
Thế nhưng cảm xúc mềm mại của hai tai mềm vẫn còn ấm nóng trên tay, trong lòng hắn cảm thấy thật là thần kỳ. Thế rồi vòng tay vù vù báo động, âm thanh ầm ầm vang dội xuyên thủng nóc nhà.
Đôi phu phu: "..."
Đm!
Đầu óc Hồ Tiêu tạch tạch tạch xoay chuyển thật nhanh.
Lần đầu tiên Đoạn Trì gặp con thỏ nhỏ, ở ban công nói chuyện với con thỏ nhỏ, cũng vừa mới sờ sờ tai mềm của con thỏ nhỏ nhưng vòng tay không hề báo động. Khi cậu đến cũng không vang.
Vậy chỉ còn lại một người... Cậu ta khiếp sợ nhìn về phía ông chồng trên danh nghĩa của mình.
Ông chồng trên danh nghĩa: "..."
Em nhìn tôi làm gì? Tôi có liên quan gì ở đây?
Hắn ở trong lòng chấm hỏi, hậu tri hậu giác cũng nhận thức được khả năng kì dị nào đó, im lặng nhìn sang Đoạn Trì, tức khắc quay đầu đi ra ngoài, "Rầm" một cái đóng cửa giúp mọi người.
Đoạn Trì: "..."
Cảnh Tây: "..."