Edit: jena
Tối hôm qua Tuyên Húc đến hostclub cũng không tìm được người, hỏi nhân viên khác thì mới biết cậu đã rời đi từ cửa sau, cùng mẹ mình đi ăn cơm.
Thế nhưng hắn đã thu mua vài người trong tiểu khu, sáng nay họ thấy cậu vừa về đến nhà đã báo cáo cho hắn, còn nói rằng bên cạnh cậu ta còn có một người đàn ông cao lớn, hắn tưởng đó là cha dượng của cậu.
Một người phụ nữ vứt bỏ con mình để chạy theo người khác thì còn bao nhiêu tình cảm dành cho đứa trẻ đó? Hơn cả, liệu bà ta có từ chối được cám dỗ tiền tài hay không?
Hắn có rất nhiều tiền, cho nên hắn không sợ bị người cha dượng kia biết mình đang theo đuổi con họ, thậm chí hắn còn muốn nhân cơ hội này kéo hai vợ chồng đó lên cùng thuyền với mình. Rốt cuộc cậu ấy cũng chịu đi ăn cơm cùng với mẹ, một đêm không về, có lẽ quan hệ đã hòa hoãn bớt rồi. Nếu cậu ấy vẫn còn tình cảm với mẹ mình thì tốt, hắn sẽ nhờ bà ta khen ngợi mình trước mặt cậu.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hắn không thể tin được rằng người đàn ông kia lại là Đoạn Trì, chẳng phải vị cha dượng nào hết!
Hắn trợn mắt, "Tôi là ai đây là đâu chuyện gì đang xảy ra" đều viết hết trên mặt, cả người run rẩy kinh sợ.
Đoạn Trì nheo mắt lại.
Hắn cảm thấy một cảm xúc chán ghét bài xích quen thuộc, giọng nói lạnh xuống mấy độ: "Linh vật?"
Tuyên Húc ngay lập tức thu tay lại, đứng nghiêm thẳng lưng theo kiểu nhà binh, biểu tình đứng đắn: "Dạ không, tôi chỉ nói đùa một chút thôi."
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, cẩn thận nói năng hòa nhã kính cẩn: "Tại sao giám đốc Đoạn lại ở đây vậy ạ?"
Đoạn Trì lãnh đạm nói: "Đây là đứa trẻ của bạn ta, ta đến xem thử em ấy sống như thế nào. Cậu là ai? Có quan hệ gì với em ấy? Đến đây làm gì?"
Tuyên Húc chịu trận đôi mắt rét căm căm của đối phương, từng câu từng chữ như xẻo bớt da thịt trên người mình, da đầu không khỏi tê dại, mồ hôi lạnh chảy đầy người.
Cho hắn trăm lá gan hắn cũng không dám nói là tới để tán tỉnh, nhưng với biểu hiện vừa rồi của hắn, giám đốc Đoạn chẳng lẽ không nhìn ra sao?
Hắn nuốt nuốt nước miếng thông giọng, cười gượng: "Tôi là bạn của em ấy, nghe nói hoàn cảnh của em ấy có chút khó khăn, muốn giúp đỡ một chút."
Đoạn Trì: "Không cần. Em ấy thiếu gì thì đã có tôi rồi."
Tuyên Húc: "Tất nhiên, tất nhiên rồi."
Hắn cũng không muốn ở lại đây thêm một giây nào: "Là tôi thiển cận nhiều chuyện, không làm phiền ngài nữa, tôi, đi..."
Đoạn Trì: "Ừm."
Hệ thống nhỏ chậc chậc lưỡi, vui sướng khi kẻ xấu gặp họa: "Hy vọng hắn có thể một đường cuốn gói gỏi tinh cầu Thập Lạc luôn."
Cảnh Tây: "Cả khi không cút, hắn cũng không có đường sống ở đây."
Hệ thống nhỏ vô cùng hài lòng: "Quá tuyệt!"
Đoạn Trì biểu tình ghét bỏ, quay lại hỏi một người một hệ thống: "Tên đần nào đây?"
Cảnh Tây: "Tuyên Húc, biết ở hostclub."
Đoạn Trì liên hệ với hoàn cảnh gia đình của cậu, nhanh chóng biết: "Em đi làm thêm ở hostclub?"
Cảnh Tây: "Đúng vậy. Làm phục vụ bàn."
Đoạn Trì: "..."
Với tính cách của Cảnh Tây và điều kiện của đứa trẻ Đại Minh, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng tình cảnh của Cảnh Tây trong khoảng thời gian này, hỏi: "Đi làm bao lâu rồi?"
Cảnh Tây: "Chưa đến một tháng."
Đoạn Trì: "Nhất định phải đi làm?"
Cảnh Tây cười: "Không nhất định, nhưng có một tên cặn bã em cần phải xử lý."
Chỗ này không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
Đoạn Trì mang AI lên xe, điều chỉnh lại ghế ngồi, cùng cậu ngồi ở hàng ghế sau.
Cảnh Tây đem nội dung cốt truyện lược bớt, kể vắn tắt những vấn đề trọng yếu.
Tóm lại, ở cốt truyện này, nhiệm vụ của cậu là giúp cho Úc Bạc và Phượng Tinh Nhiên có thể ở bên nhau.
Hai tên kỳ đà cản đường là người bạn bụng dạ khó lường của Phượng Tinh Nhiên và vị hôn phu Tuyên Húc, dựa theo thông tin mà hệ thống nhỏ cung cấp, người trước sẽ chuẩn bị vài kết hoạch giết người, yêu cầu bọn họ phải cẩn thận một chút; người sau thì giống như hôm nay vậy, nhưng có sự xuất hiện của Úc Bạc, cả hai căn bản không thể đụng vào một sợi lông của Phượng Tinh Nhiên.
Cảnh Tây: "Bây giờ, quan trọng nhất là làm sao gọi Úc Bạc đến."
Đoạn Trì: "Chuyện này thì dễ, tôi nói với cậu ta là đã tìm được người em họ mà cậu ta tìm là được."
Cảnh Tây tự hỏi vài giây: "Cũng được, tôi sống chết như thế nào, hẳn là hắn ta chắc chắn phải đến kiểm tra."
Đoạn Trì: "Còn tên cặn bã mà em nói thì sao?"
Cảnh Tây: "Hắn cho người hạ thuốc tôi, tôi muốn hắn phải hưởng thụ một phen."
Cậu dừng lại một chút: "Thêm nữa, tôi muốn xử lý những người này trong một lần."
Đoạn Trì cùng cậu trao đổi ánh mắt: "Thầy giáo kia đâu?"
Cảnh Tây cười rạng rỡ: "Cần anh phối hợp một chút."
Đoạn Trì nhìn nụ cười xấu xa của đối phương, xoa xoa đầu cậu: "Được thôi."
Hệ thống nhỏ: "... Có ý gì? Hai người muốn làm gì?"
Cảnh Tây: "Trong cốt truyện chính, thầy giáo nhào tới cứu người, Úc Bạc một thân lửa nóng, về sau mới biết là hiểu lầm, lại quen được thầy giáo, lúc đó mới có ấn tượng, đúng không?"
Hệ thống nhỏ: "Đúng vậy."
Cảnh Tây: "Lập trường của người qua đường và người trong cuộc không giống nhau, nếu Úc Bạc biết ta là em họ của hắn trước, thầy giáo độc thân chạy đến cứu ta, ngươi nói thử xem hắn ấn tượng của hắn dành cho thầy giáo có phải càng tốt hơn không?"
Hệ thống kinh hô: "Tất nhiên!"
Nó đã hiểu: "Cho nên là khi ngài giải quyết tên cặn bã kia, ngài muốn dẫn thầy giáo tới luôn?"
Nhưng có khả thi không?
Thầy giáo tuy mới quen với Cảnh Tây, nhưng đã biết được hoàn cảnh sống của cậu, với tính cách thiện lương của thầy thì tám chín phần sẽ chạy đến cứu người.
Nó quay một vòng, cảm thấy hơi tiếc nuối: "Chuyện lần trước, đám đàn em của Đại Minh chưa thêm cậu ta làm bạn tốt, ngài cũng chưa thêm người ta làm bạn tốt, làm sao Phượng Tinh Nhiên biết ngài xảy ra chuyện được?"
Cảnh Tây:" Chuyện này thì phải cảm ơn Tuyên Húc."
Hôm nay Tuyên Húc tới đây kịp thời như vậy, khẳng định hắn có tay trong ở tiểu khu này.
Hắn ta chạy xe thể thao, thu mua tai mắt còn tới tặng quà, thật sự là quá phô trương thanh thế rồi. Địa phương ở đây nhỏ, ít người, một chút chuyện bé tí ai cũng biết, đổ thêm dầu vào lửa, chắc chắn chuyện này sớm muộn gì cũng tới tai thầy giáo thôi.
Hệ thống nhỏ nhắc nhở: "Hắn ta có thêm thầy giáo vào danh sách bạn bè rồi đó."
Cảnh Tây cười nói: "Vậy càng tốt."
Lên kế hoạch xong, đã đến lúc thực hiện.
Úc Bạc về đến nhà nhận được tin của Đoạn Trì. Đoạn Trì kể cho hắn nghe chuyện người em họ mà hắn tìm đang ở tinh cầu Thập Lạc.
Thế nhưng giám đốc Đoạn trăm công ngàn việc lại để ý đến chuyện cỏn con của nhà họ Úc thì không hợp lý chút nào.
Vì để hợp tình hợp lý, bọn họ chỉ có thể lấy Ất Chu ra làm bia đỡ đạn. Đoạn Trì gọi cho Úc Bạc, nói rằng bé con nhà mình đang đi du lịch ở tinh cầu Thập Lạc có quen một đứa trẻ, cậu nhìn kĩ thì cảm thấy có phần quen mắt, hỏi qua mới biết là từ tinh cầu Lưu Vong chuyển đến, tuổi cũng xấp xỉ, hỏi Úc Bạc có muốn đến xem không.
Ở bên Úc Bạc đang là ban ngày, trả lời rất nhanh: [ Có ảnh chụp không? ]
Đoạn Trì gửi qua hai tấm ảnh.
Diện mạo của Đại Minh không giống Úc Bạc lắm. Đoạn Trì và Cảnh Tây phải điều chỉnh góc chụp tới lui, được một tấm chụp chính diện, một tấm chụp nghiêng, còn săn sóc mà hỏi hắn có muốn kiểm tra ADN luôn không.
Bên kia Úc Bạc nhìn năm phút, sau đó phái người tìm thông tin của đứa trẻ này.
Đoạn Trì chờ thêm một tiếng sau, đón Cảnh Tây vừa kiểm tra ADN xong, gửi kết quả cho Úc Bạc.
Một lát sau, Úc Bạc hưng phấn bừng bừng: "Là em trai của tôi, bây giờ tôi qua đó liền." Hắn cảm kích: "Mấy ngày nay mong anh có thể chiếu cố cho nó một chút."
Đoạn Trì: "Tôi sẽ tận lực, hiện tại em ấy đang học cấp ba, kỳ nghỉ đông đi làm thêm ở hostclub để kiếm thêm học phí và phí sinh hoạt. Gần đây có vài người cứ đến dây dưa nhưng tính cảnh giác của em ấy rất cao, không tin ai cả."
Úc Bạc trầm mặc.
Đứa trẻ trưởng thành vất vả như vậy, đi làm ở hostclub, không chắc sẽ phát sinh chuyện gì. Làm ở đó, cậu hẳn đã quen việc gặp những kẻ tâm địa xấu xa dơ bẩn, bỗng nhiên một tên ất ơ nào đó chạy đến nói mình là anh trai thất lạc nhiều năm, không lẽ cậu không hoài nghi ư.
Hắn hỏi: "Cha mẹ nuôi của em ấy đâu? Nhờ cha mẹ nuôi đánh động trước được không?"
Đoạn Trì nhàn nhạt đáp: "Cha nuôi mất sớm, mẹ nuôi bỏ em ấy một mình, tái giá với người khác."
Úc Bạc im lặng vài giây, nặng nề thở ra một hơi: "Ất Chu cũng không khuyên được?"
Đoạn Trì: "Bọn họ chỉ vừa mới quen nhau thôi."
Nói cách khác, Đại Minh cũng sẽ không tin tưởng lời Ất Chu.
Úc Bạc không thể chờ được, nhờ Đoạn Trì chú ý đến em mình, ngay lập tức ngắt điện thoại lên đường.
Đoạn Trì đóng điện thoại: "Tối nay tôi sẽ nói chuyện với giám đốc của em."
Cảnh Tây "ừm" một tiếng, cậu cũng muốn như vậy.
Đứa trẻ đó không tin lời Đoạn Trì, vậy thì trước tiên cần nói với cấp trên của cậu ta, đây là logic bình thường.
Sự tình xong xuôi, Đoạn Trì thay đổi đề tài: "Có mấy ngày nghỉ ăn tết, năm nay em muốn làm gì?"
Cảnh Tây: "Tạm thời chưa nghĩ đến."
Thời đại này thống nhất cả tinh cầu theo một lịch niên.
Không giống với lịch đại đời trước có nhiều tập tục, bây giờ chỉ cần gia đình bạn bè quây quần bên nhau, chơi một chút, rồi lại đi làm việc – giống như Đoạn Trì – không biết sẽ ăn tết ở đâu.
Cảnh Tây: "Vậy thì ăn một bữa cơm rồi xem một bộ phim cũng được.
Đoạn Trì: "Được, đều nghe em."
Hai người ở với nhau đến xế chiều mới tách ra ở hostclub, một người đi làm, một người gọi trợ lý đến giao nhiệm vụ.
Trợ lý đang khó hiểu sao ông chủ mình đòi đến hostclub chơi, lại được phổ cập thêm thông tin về chuyện nhà họ Úc, vì vậy trơn tru giải bày với giám đốc của hostclub.
"Em ấy không tin chúng tôi, sẽ không tùy tiện nghỉ việc." Trợ lý nói: "Ngài cứ để yên như vậy, tạm thời cố gắng giúp đỡ em ấy, đừng làm em ấy thấy chúng tôi tiếp cận với ý đồ xấu, chờ đến lúc giám đốc Úc xuất hiện là được."
Bỗng nhiên lão giám đốc như nhìn thấy ảo giác.
Nhưng chinh chiến đã bao lâu, ông nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: "Được, tôi biết rồi."
Trợ lý dặn dò thêm vài câu, sau đó rời đi.
Giám đốc tiễn người ra cửa, đứng ở hành lang ngơ ngác nhìn thân ảnh của đối phương biến mất, vừa xoay người lại nhìn thấy một đứa trẻ đang bưng khay rượu, theo bản năng nhận khay rượu của cậu.
Cảnh Tây nghi hoặc: "Ngài làm sao vậy?"
Đoạn Trì: "... Ồ, không sao."
Ông nhìn đứa trẻ trước mặt, biểu tình vi diệu.
Trong thời gian qua ông đã quan sát phong cách hành sự của cậu, biết rằng tương lai cậu có thể có một tương lai rộng mở, nhưng không ngờ đến được gia đình cậu lại là danh gia vọng tộc! Gen di truyền quả là lợi hại!
Ông đem khay đưa lại cho cậu: "Nếu có khách khi dễ cậu, cứ nói với tôi, đừng chịu đựng, tôi sẽ tìm lại công bằng cho cậu."
Cảnh Tây nghe lời, bưng khay rượu vào phòng Đoạn Trì, cười nói: "Khách quý, mời ngài."
Đoạn Trì nhìn Cảnh Tây dưới ánh sáng mập mờ: "Em bồi rượu à?"
Cảnh Tây: "Không có."
Đoạn Trì: "Có ai ép em không?"
Cảnh Tây: "Có, nhưng tôi tránh được hết."
Cậu nói xong thì rót rượu ra ly, gật gật đầu với bọn họ, sau đó rời đi.
Trợ lý đã sớm quay lại, thấy thế thổn thức: "Đường đường là một thiếu gia quyền quý, vậy mà bây giờ lại thành nhân công làm trâu làm ngựa cho người ta, may mắn là tìm được, không biết về sau cậu ấy phải sống như thế nào nữa."
Đoạn Trì không mở miệng, nghĩ tới cảnh bé con nhà mình còn phải ứng phó với mấy kẻ qua đường khác, trong lòng khó chịu.
Bên kia, Cảnh Tây vừa ra khỏi phòng đã được hệ thống nhỏ nhắc nhở rằng đêm nay tên cặn bã kia lại tới nữa, vì vậy tìm một cơ hội thỏa đáng gặp mặt.
Tên cặn bã kia đến là để gặp người, coi trọng thì mới ra tay.
Ở cốt truyện chính, hắn hạ thuốc được một đứa trẻ, nhưng bây giờ đổi lại thành Cảnh Tây, hắn càng khó buông tha. Thế nên chỉ vừa thấy người từ xa, hai mắt hắn sáng quắc, muốn đem cậu nuốt trọn.
Cảnh Tây thành công câu được con cá béo, biết ngay từ đầu hắn muốn chơi theo kịch bản nên không ra tay tàn nhẫn, bắt đầu cuộc đi săn của mình.
Giám đốc nhanh chóng phát hiện tình huống của cậu, vừa định nói cho tên cặn bã kia đừng động vào cậu thì trợ lý đã kịp thời ngăn cản "Việc này ngài đừng tham dự."
Trong nháy mắt, giám đốc suy nghĩ ra rất nhiều âm mưu dương mưu, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Ông suy nghĩ một phen, quyết đoán chọn phe "Đoạn Trì và Úc Bạc", làm bộ cái gì cũng không biết, chờ xem kịch hay.
Cùng lúc đó, người trong tiểu khu nhìn thấy một siêu xe chạy đến.
Tuyên Húc không dám tới, nhưng có Đoạn Trì.
Thế nhưng gương mặt của giám đốc Đoạn có độ nhận diện quá cao, bọn họ không thể giống như lần đầu tiên đến đây chú ý động tĩnh bốn phương tám hướng được, lỡ như ngày nào đó không cẩn thận lật xe, tin tức bị phát tác lên mạng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch về sau.
Vì vậy Đoạn Trì không thể lộ mặt, chỉ lái xe đến một vòng, hoặc cải trang thành trợ lý đưa đồ.
Ba bốn ngày sau, tin đồn nhảm liền ầm ầm.
Cảnh Tây phân phó hệ thống nhỏ đi dò là tin tức trên diễn đàn của mấy xã khu, cùng mọi người nhiều chuyện bát quái, còn làm người tiên phong dẫn đường, cố gắng tin tức phát tác thật nhanh đến tai thầy giáo. Cậu tự bôi đen bản thân không hề áp lực, dù sao cuối cùng chân tướng cũng lộ, mọi người sẽ biết là một vị đại lão giúp đỡ bạn bè mình chiếu cố em trai của người ta.
Hệ thống nhỏ nghe lời đi làm việc, chỉ dùng nửa ngày đã hoàn thành nhiệm vụ.
Năng lực nhiều chuyện của cộng đồng mạng vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần một chút manh mối đã liên hệ với thầy giáo ngay.
[ [ảnh chụp] Đây là học sinh của chúng ta đúng không? ]
[ Đây là Đại Minh mà! ]
[ Ôi trời, là học sinh cá biệt hả? Việc này thật hay giả vậy? ]
[ Là thật đó, tôi có một người cô ở tiểu khu này, tận mắt nhìn thấy luôn, nghe nói năm ngày có đến hai ngày không về nhà. ]
Hôm nay Phượng Tinh Nhiên mở diễn đàn ra coi vào giữa trưa, cuối cùng biết tin học sinh cá biệt trường mình được phú bà nào đó theo đuổi.
Nghe nói học sinh cá biệt đi làm thêm ở hostclub, có cơ hội được làm quen với nhiều người quyền quý. Phú hào kia cảm thấy cậu lớn lên không tồi nên muốn bao dưỡng, nhưng đến nay vẫn chưa nhìn thấy cậu ngồi trên xe của phú hào đó bao giờ, cũng không biết là đã đồng ý chưa.
Thế nhưng ác ý của mọi người rất lớn, sự tình phát triển đến buổi tối, nghe nói có người thấy phú hào kéo cậu học sinh vào trong xe, nửa ngày sau mới thả ra. Đến sáng hôm sau, có người nói cậu tan tầm về nhà, đi đường là bộ dạng khập khiễng.
Phượng Tinh Nhiên: "..."
Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh thiếu niên rạng ngời ngày nào, tức khắc cảm thấy mình không thể ngồi yên, vì vậy ôm theo một bao tiền mặt, buổi chiều chạy đến trạm xe ngồi xổm chờ người.
Cảnh Tây đúng lúc muốn đi làm, ngẩng đầu lên nhìn thấy thầy giáo, trên mặt tươi cười: "Thầy ơi, sao thầy lại ngồi ở đây?"
Phượng Tinh Nhiên không dám tổn thương lòng tự trọng của cậu, hơi hơi hé miệng, chỉ nghẹn ra một câu: "Thầy tới ngắm hoa mai."
Cảnh Tây nén cười, khen ngợi: "Sở thích của thầy tao nhã quá."
Phượng Tinh Nhiên thấy cậu đến gần ngồi cạnh mình, sắp xếp lại diễn đạt, hỏi: "Gần đây em ổn không?"
Cảnh Tây: "Dạ cũng ổn."
Phượng Tinh Nhiên: "Đi làm ở chỗ đó có loạn không? Có ai khi dễ em không?"
Cảnh Tây im lặng một chút, hơi lắc đầu: "Dạ không có."
Phượng Tinh Nhiên nghe thế thì đau lòng, nghĩ nghĩ không biết nên làm gì để cậu nói thật với mình.
Cũng may Cảnh Tây rất biết điều, nghe thấy đề tài của thầy, quật cường thêm mấy vòng, cuối cùng thừa nhận.
Phượng Tinh Nhiên liền nói ra mục đích của mình: "Nếu không thì em nghỉ làm đi, từ giờ thầy giúp em đi học."
Cảnh Tây: "Không cần đâu ạ."
Cậu không đợi đối phương khuyên bảo, nói: "Thầy à, thầy biết tình huống của em rồi đó, cả đời này em chỉ có thể dựa vào sức của mình sống. Bây giờ thầy giúp em thì về sau ai giúp em đây?"
Cậu nhìn thấy xe bus tới, tiêu sái đứng dậy tạm biệt: "Nhiều năm rồi em ở đây, không sao cả. Hiện tại em còn có thể ứng phó, chừng nào không thể chống đỡ, em cũng sẽ không làm liều đâu, em sẽ chủ động xin nghỉ."
Phượng Tinh Nhiên ngơ ngác nhìn cậu, trong lòng khó chịu cực kỳ.
Tuy rằng là một học sinh cá biệt nhưng phẩm chất lại rất tốt. So sánh với chính mình thì đau khổ mà mình trải qua hoàn toàn không bằng em ấy.
Cảnh Tây cười với cậu: "Xe tới rồi, thầy có ngồi không?"
"... Ô? Có có." Phượng Tinh Nhiên hoàn hồn đi qua, nói thêm một câu: "Vậy nếu em gặp chuyện, nhất định phải nói với thầy nhé."
Cảnh Tây: "Dạ."
Phượng Tinh Nhiên sợ rằng với tính cách của đứa trẻ này, dù có gặp chuyện thật cũng không hé răng nửa lời.
Nhưng mấy ngày sau, vào buổi đêm, cậu nhận được tin tức của học sinh, là địa chỉ và mật mã cửa phòng của cậu
[ Nếu em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thầy giúp em xử lý nhé. ]
Phượng Tinh Nhiên vừa nhìn thấy thì kinh ngạc không thôi, vội vàng chạy đến, kết quả không một ai ở trong nhà, vì vậy cậu chạy thẳng đến hostclub.
Hệ thống nhỏ báo cáo tiến độ: "Cậu ấy đến rồi."
Cảnh Tây: "Ông anh họ của ta đâu rồi?"
Hệ thống nhỏ: "Hắn đang dưỡng sức, h đến cảng, đến đây cũng phải rạng sáng."
Cảnh Tây: "Được rồi, cùng lắm thì ta kéo dài thời gian, cố gắng khi hắn đến thì cho hắn thấy thầy giáo đang ở bên cạnh ta."
Hệ thống nhỏ tung bông cổ vũ: "Cố lên!"
Cảnh Tây cong môi cười, bưng rượu vào phòng.
Tên cặn bã đang chờ cậu, mấy ngày nay chờ đợi đến mất kiên nhẫn, cuối cùng bây giờ cũng mang theo thuốc tới.