Mấy ngày sau đó, Sữa Chua tỏ rõ thái độ xa cách với BBB. Cậu luôn để ý tới hắn, chỉ cần đối phương có ý định lại gần là sẽ kiếm cớ đi ra chỗ khác. Khi đã biết rõ tâm tư người này, cậu vô cùng chán ghét hắn, hoàn toàn không muốn nói chuyện với đối phương dù chỉ nửa chữ.
Chẳng biết là lần thứ bao nhiêu, BBB định lại gần chỗ Sữa Chua, cậu vừa thoáng liếc thấy hắn đã hơi nhíu mày, dứt khoát đứng dậy bỏ đi.
Cánh tay BBB đang định dơ lên đành hạ xuống, hắn siết chặt nắm tay, khóe môi là nụ cười cứng đờ.
Rất nhanh thôi... Tất cả những người khinh thường hắn đều sẽ phải trả giá đắt.
Màn đêm dần buông, Sữa Chua đã hoàn thành bài tập, cậu đứng dậy mở cửa sổ phòng cho thoáng. Giờ đã là mùa hè, cửa vừa mở đã có tiếng ve râm ran lọt vào phòng. Sữa Chua hít một hơi khí trời, sau đó lẳng lặng nhìn xuống con đường phía dưới.
Hơn một tuần nay ngày nào ba mẹ cậu cũng về muộn, hiện tại đã hơn chín giờ mà vẫn chẳng thấy hai người đâu.
Mười lăm phút sau, tiếng mở cửa ô tô vang lên, Sữa Chua vui vẻ chạy xuống nhà, ba mẹ cậu về rồi.
Sữa Chua hâm nóng mấy món ăn cho ba mẹ Sữa rồi ngồi nhìn hai người dùng cơm. Trông ba mẹ Sữa rất mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt vô cùng rõ ràng. Sữa Chua đau lòng, hỏi: "Ở công ty có chuyện gì sao ạ?"
Mẹ Sữa và ba Sữa nhìn nhau, ăn ý thống nhất điều gì đó chỉ họ mới biết, sau đó mẹ Sữa nói: "Gần đây hơi nhiều việc thôi con. Qua mấy ngày là xong ấy mà."
Sữa Chua nói: "Thế ạ? Nhưng ba mẹ phải giữ sức khỏe chứ. Hay hôm nào ba mẹ về muộn thì con qua công ty đưa cơm cho hai người nhé?"
"Không cần đâu con, con còn nhỏ, lại còn là Omega, đêm muộn đi một mình không an toàn."
Sữa Chua đành phải bỏ ý định ấy đi. Sau khi dọn bát đũa, cậu lên trên nhà chuẩn bị đi ngủ. Bóng dáng nho nhỏ lăn qua lộn lại trên giường, Sữa Chua không ngừng thở dài.
Chỉ một năm nữa thôi cậu sẽ tốt nghiệp, sau đó có thể tìm một trường đại học tốt, vừa học vừa vào công ty giúp đỡ ba mẹ, như vậy họ sẽ không phải mệt mỏi như vậy nữa.
Lúc này, điện thoại trên bàn học của cậu kêu vang, có người gọi tới, Sữa Chua ngồi dậy bắt máy, là số lạ.
"A lô, ai thế ạ?"
"BBB đây."
Sữa Chua chẳng hề do dự mà tắt máy ngay lập tức, Đá đã dặn cậu không được tin bất cứ điều gì BBB nói, anh còn nhấn mạnh, đừng nghe hắn là tốt nhất.
Vài giây sau, điện thoại Sữa Chua báo có tin nhắn gửi tới.
XXXXXX [Không muốn biết tại sao dạo này ba mẹ mày về muộn thế à?]
Sữa Chua đọc xong câu này thì nhíu mày, cậu không biết BBB chỉ đang nhử mình hay đang nghiêm túc nên chưa vội trả lời.
XXXXXX [Công ty nhà mày là X đúng không? Xem mấy thứ này chút đi.]
XXXXXX [Đã gửi một file tài liệu]
XXXXXX [Đã gửi một file tài liệu]
XXXXXX [Đã gửi một file tài liệu]
Sữa Chua nghi hoặc ấn vào từng cái, sau khi xem hết một lượt, bàn tay cầm điện thoại của cậu đã sớm run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu. Cậu cố gắng bình ổn hơi thở, bấm máy gọi cho số điện thoại kia.
Máy vừa kết nối, giọng nói đầy vui vẻ của BBB đã vang lên: "Cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi sao?"
______
Ngày hôm sau là chủ nhật, buổi sáng, Đá gọi điện cho Sữa Chua nhưng cậu không nghe máy. Anh nghĩ cậu bận nên đợi tới trưa rồi gọi lại, nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Đá thấy vô cùng khó hiểu, bình thường Sữa Chua đều bắt máy rất nhanh cơ mà. Anh bèn soạn một tin nhắn gửi đi.
[Ice Yoghurt]: Đang bận gì hả? Chiều muốn đi chơi không? Anh sang đón nhé?
Mãi tới mười lăm phút sau, Đá mới nhận được tin nhắn trả lời.
bg-ssp-{height:px}
[Sữa Chua]: Hôm nay nhà em có việc bận.
Cậu chỉ nhắn duy nhất tin này, sau đó lại biến mất, Đá cũng không hỏi thêm vì nghĩ cậu bận thật.
Mười hai giờ đêm hôm ấy, Đá nhận được tin nhắn của cậu, chỉ vỏn vẹn năm từ.
[Sữa Chua]: Chúng ta chia tay đi.
Sau khi ấn gửi tin nhắn ấy, Sữa Chua tháo sim điện thoại, dứt khoát bẻ đôi, ném vào thùng rác. Suốt cả quá trình, cậu không ngừng rơi nước mắt.
Nhớ lại những tài liệu cậu đọc được tối qua, đó là ghi chép của một cuộc họp về việc... thu mua công ty cậu. Sữa Chua không thể không tin, bởi đó là tài liệu của BGroup, một công ty lớn. Tài liệu không thể là giả, bởi BBB là con trai ruột của chủ tịch BGroup hiện tại, hắn hoàn toàn có khả năng lấy được phần tài liệu này.
BBB nói hắn có thể giúp cậu, nhưng cậu phải đồng ý một điều kiện.
Nghe hắn nói xong, Sữa Chua sững sờ một lúc.
Công ty X là tâm huyết cả đời của ba mẹ Sữa, nay lại lâm vào tình cảnh như vậy. Là một người con trai hiếu thảo, đương nhiên Sữa Chua biết rõ sự lựa chọn của mình. Nhưng cậu vẫn đủ tỉnh táo, yêu cầu BBB đưa ra điều kiện trước.
Điều kiện chỉ có một, nói chia tay với Đá, cắt đứt liên lạc với anh, chuyển sang một thành phố khác.
Tim Sữa Chua run lên, trong phút chốc cậu không biết nên nói gì.
BBB nghĩ cậu im lặng là đang muốn tìm Đá xin giúp đỡ, ngay lập tức nói: "Đừng nghĩ nhà Y sẽ giúp được mày, công ty nhà tao đang rót vốn cho bên đó làm một dự án quan trọng, mày không đi, ba tao sẽ rút vốn. Đủ để công ty Y rơi vào khốn đốn một khoảng thời gian đấy." Hắn dừng một chút, có lẽ còn cảm thấy chưa đủ, bèn bổ sung: "Tao nghĩ mày nên cút nhanh đi, đừng phiền bạn trai nữa. Tên đó đã ngáng đường tao hủy hoại mày mấy lần rồi."
Hắn kể lại lần bản thân thuê người rạch lên bàn học cậu, kể lại lần bản thân thuê người theo dõi cậu, cả lúc hắn toan tính đổi trắng thay đen, khiến Đá hiểu lầm Sữa Chua. Hắn vừa kể vừa chửi Đá, nói anh là đồ bao đồng, phá hỏng không biết bao nhiêu kế hoạch của hắn.
Sữa Chua nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên. Thật sự có những chuyện như vậy? Nhưng cậu không hề biết gì cả, Đá cũng chưa từng nói với cậu. Nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút, Sữa Chua đã hiểu.
Anh không muốn cậu biết nên mới không nói. Anh không muốn cậu suy nghĩ nhiều, không muốn cậu đau lòng. Anh âm thầm giải quyết hết tất cả cho cậu, không một lời thắc mắc, không một lời oán trách. Anh thương cậu.
Đúng vậy, Sữa Chua hiểu hơn ai hết, Đá thương Sữa Chua.
Cậu cũng thương anh. Sữa Chua thương Đá.
Nhưng gia đình của cậu, ba mẹ của cậu. Nghĩ tới bọn họ, Sữa Chua tự dặn mình không thể ích kỷ.
BBB gấp gáp, hắn giục: "Quyết định nhanh lên."
Một giọt nước mắt lăn xuống, trượt trên gò má mềm mại, Sữa Chua run giọng: "Được, tôi đồng ý."
Cúp máy, Sữa Chua òa khóc. Tại sao? Tại sao lại đối xử với cậu như vậy? Rốt cuộc cậu đã làm gì có lỗi với hắn?
Cậu khóc rất lâu, nhưng tim vẫn đau như bị dao cắt, cậu yêu anh, rất yêu anh. Cậu không muốn xa Đá, không muốn rời khỏi đây. Nhưng cậu không có lựa chọn nào khác. Tình thân và tình yêu, ba mẹ và người trong lòng, cậu chỉ được chọn một. Người giăng cái bẫy này ra cũng hiểu rõ dù cậu chọn thứ gì cũng đều sẽ đau khổ suốt đời.
Đêm hôm ấy ba mẹ Sữa cũng nhận được phần tài liệu tương tự Sữa Chua, kèm theo đó là yêu cầu chuyển tới thành phố khác ngay trong ngày mai. Khi họ đang hoảng loạn, Sữa Chua đã đứng trước cửa phòng, mắt cậu đỏ hoe, rõ ràng đã khóc rất nhiều, giọng khàn tới mức khiến người ta đau lòng, cậu nói: "Dọn đồ thôi ba mẹ, chúng ta chuyển đi."
Thời điểm Sữa Chua gửi đi tin nhắn chia tay, cậu đã ở sân bay rồi. Trong thời gian chờ lên máy bay, cậu trốn vào nhà vệ sinh soạn tin nhắn ấy.
Mọi việc chỉ diễn ra trong vài phút, nhưng cậu đắn đo rất lâu. Tới khi ấn gửi rồi, lại ngây ngốc khóc đến xé lòng.
Cậu đã mất đi người mình yêu, mãi mãi.
Thông báo lên máy bay vang vọng khắp sảnh, Sữa Chua chậm rãi ngừng khóc, cậu run rẩy tháo sim điện thoại, bẻ gãy. Khoảnh khắc ấy, có lẽ chính trái tim cậu cũng vỡ đôi thành hai nửa.
Ba mẹ Sữa nhìn thấy cậu như vậy cũng rất đau lòng. Mẹ Sữa ôm lấy con trai nhỏ vào lòng, khóc nấc lên, cậu trông rất yếu ớt, mới trải qua một buổi tối mà đã như mất nửa cái mạng. Ba Sữa mím môi, khàn giọng giục hai người: "Nhanh lên, máy bay sắp cất cánh rồi."
Mẹ Sữa buông Sữa Chua ra, bà lảo đảo suýt nữa ngã xuống. Sữa Chua giật thót mình, vội vàng đưa tay đỡ lấy mẹ. Cậu thất thần nhìn hai người mình kính trọng nhất trước mặt, giờ đây cả hai đều phờ phạc vì lo lắng, trong đầu hiện lên lời hứa cùng Đá ngày đó.
"Không có anh bên cạnh, em phải thật kiên cường."
Nén lại cơn đau nhói trong lồng ngực, Sữa Chua đứng thẳng, cậu cố gắng nở nụ cười với ba mẹ, tuy rằng nó trông vô cùng méo mó: "Con ổn rồi, đi thôi ạ."
Không có anh bên cạnh, em sẽ kiên cường.