Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
VỪA NGÓ MỘT CÁI, DÌ LAUREN đã hốt hoảng. Tôi cần khâu ngay tức khắc. Dì tôi không có sẵn đồ cấp cứu ở nhà, và tôi cần được chăm sóc y tế đầy đủ. Ai mà biết tôi đã bị thứ gì cắt trúng hay mảnh kính vỡ ấy có bẩn hay chứa mầm bệnh không? Trong khi băng bó lại cho tôi, dì Lauren cho tôi uống một chai Gatorade để bù sức vì mất máu. Trong vòng mười phút, Rae và tôi đã ngồi sau chiếc Mercedes của dì và lao vút khỏi gara.
Tôi chợp ngủ lơ mơ trước khi chúng tôi đến được chốt đèn giao thông đầu tiên. Tôi cho rằng tất cả những đêm mất ngủ kia đã phần nào biến mình trở nên như thế. Thêm vào đó là còn được ngồi trong xe của dì Lauren nữa, với mùi hương quen thuộc của hạt làm thơm, những chiếc ghế da màu be mềm mại cùng cái đốm màu xanh mờ mờ mà tôi dây bẩn ba năm trước. Trở về nhà. Trở lại cuộc sống bình thường.
Tôi biết chuyện không đơn giản vậy. Tôi không thể sống như trước kia nữa. Derek và Simon vẫn còn ở bên ngoài và tôi lo cho họ. Và có vẻ nỗi lo ấy cũng nhạt nhòa dần khi chiếc xe rung mạnh suốt dọc đường, như thể tôi đã bỏ lại nó phía sau một cuộc đời khác. Một giấc mơ trong đời. Phần ác mộng, phần... không.
Làm người chết sống dậy, thoát khỏi nanh vuốt một bác sĩ độc ác, lao ra khỏi những nhà kho bỏ hoang và bị bắn. Tất cả những điều ấy dường như không thực trong chiếc ô tô thân thuộc này, radio trên xe phát chương trình WJYE, dì tôi cười phá lên khi Rae nói gì đấy về gu nhạc nhẽo của dì, bảo rằng cả tôi cũng than phiền. Quá thân thuộc. Quá đỗi bình thường. Quá ư là dễ chịu.
Và, chưa hết, cùng lúc thiếp vào giấc ngủ, những ký ức về cuộc đời khác đó vẫn bám lấy tôi. Những người chết tái sinh, các ông bố biến mất, các pháp sư tiến hành những thí nghiệm kinh khủng và chôn các xác chết dưới ngôi nhà, những cậu con trai có thể làm sương mù xuất hiện từ đầu ngón tay hay biến thành sói. Giờ thì cuộc đời ấy đã kết thúc và nó giống như khi tỉnh dậy và phát hiện là tôi không thấy ma nữa. Cái cảm giác rằng tôi đã đánh mất một thứ gì đấy sẽ khiến cuộc đời tôi trở nên chông gai nhưng có lẽ cũng sẽ làm nó thay đổi. Một chuyến phiêu lưu. Đặc biệt.
Dì Lauren đánh thức tôi dậy.
"Dì biết con mệt mỏi. Vào trong đi và con có thể ngủ tiếp."
Tôi loạng choạng bước ra khỏi xe. Dì đỡ lấy tôi, Rae cúi giúp một tay.
"Bạn ấy ổn chứ ạ?" Rae hỏi dì tôi. "Bạn ấy mất nhiều máu quá."
"Nó kiệt sức thôi. Cả cháu chắc cũng thế."
Tiếp xúc với không khí giá lạnh, tôi ngáp dài và lắc mạnh đầu một cái. Tôi có thể nhìn ra trước mặt mình có một nhôi nhà. Tôi chớp mắt lia lịa và nhìn rõ nó hơn. Ngôi nhà hình chữ nhật xây bằng gạch màu vàng với cánh cửa giản dị, không đánh số.
"Đây là bệnh viện ạ?"
"Không, một phòng khám không cần hẹn trước. Nơi này là Buffalo General & Mercy và thường kín mít các ca cấp cứu khẩn. Một buổi sáng Chủ nhật điển hình đấy. Tối thứ Bảy với vết thương do đạn bắn và những người tài xế say xỉn thì hỗn loạn lắm. Dì quen một bác sĩ ở đây và chúng ta sẽ vào thẳng luôn."
Dì ngước lên thì thấy một người phụ nữ nhỏ con tóc bạc vòng qua ngã rẽ. "Ôi, Sue kia rồi. Bà ấy là y tá ở đây. Rae, Sue sẽ dẫn cháu đến phòng đợi để ăn sáng và kiểm tra cho cháu."
Tôi nhìn kỹ người phụ nữ, cố tập trung hết sức. Bà ta trông quen lắm. Khi bà ta dừng bước nói chuyện với dì tôi, tôi nghĩ chắc đấy là bạn của dì. Nhưng kể cả khi bà ta đi xa rồi, những ký ức rời rạc mà tôi không kết nối được cứ quấy nhiễu mãi trong bộ não mơ hồ của tôi.
Mãi cho tới khi vào trong phòng khám, tôi mới nhớ ra mình đã gặp bà ta ở đâu. Ngay tối hôm qua, nắm chặt lấy hàng rào mắt cáo và gọi tên tôi.
Tôi quay sang dì Lauren. "Người đó..."
"Sue hả, ừ. Bà ấy là y tá ở đây. Bà ấy sẽ chăm sóc chu đáo cho..."
"Không! Tối qua con đã nhìn thấy bà ta đi chung với người bắn bọn con."
Dì Lauren nhăn mặt và choàng tay ôm tôi. "Không đâu, không cùng một người đâu con. Con đã trải qua nhiều chuyện và con bối rối..."
Tôi đẩy dì ra. "Không mà. Con đã nhìn thấy bà ta. Có phải bà ta đã giới thiệu Nhà mở Lyle cho dì không? Chúng ta cần ra khỏi đây."
Tôi tránh né cái ôm ghì của dì và vội vàng chạy ngược về hướng cửa. Tôi nắm lấy tay nắm cửa, nhưng dì đã đuổi kịp và giữ cửa đóng lại.
"Chloe, nghe dì nói này. Con cần..."
"Con cần ra khỏi đây." Tôi kéo cửa bằng cả hai tay, dù vậy, dì còn nhanh hơn tôi. "Làm ơn, dì Lauren, dì không hiểu đâu, chúng ta cần phải ra khỏi đây."
"Có ai vui lòng giúp tiến sĩ Fellow không?" một giọng nói vang vọng dọc hành lang. Tôi quay sang thì thấy Tiến sĩ Davidoff đang sải bước về hướng này.
Một người đàn ông vội vã chạy ngang qua ông ta đến chỗ tôi, cầm theo ống tiêm.
"Không cần thiết đâu Marcel," dì Lauren gắt. "Tôi đã cho con bé uống thuốc rồi."
"Và tôi có thể thấy là thuốc có tác dụng tốt đấy. Bruce, cho Chloe dùng thuốc an thần đi."
Tôi ngước nhìn dì Lauren. "D... Dì bỏ thuốc con?"
Dì lại choàng tay qua người tôi. "Con sẽ không sao đâu. Dì hứa đấy."
Tôi đẩy dì thật mạnh, làm dì lảo đảo lùi ra sau. Sau đó dì quay sang nói với Tiến sĩ Davidoff.
"Tôi đã nói với anh đây không phải là cách để giải quyết chuyện này. Tôi bảo là để tôi lo cơ mà."
"Để cho dì lo cái gì?" tôi nói, đồng thời lùi lại một bước và đụng vào cửa.
Dì vươn tay đến chỗ tôi, nhưng tôi đã vung tay né tránh.
"Để dì lo cái gì vậy?"
Người đàn ông cầm theo ống tiêm chụp lấy cánh tay tôi. Tôi cố giãy nhưng mũi kim đã chọc vào. Dì Lauren bước về phía tôi, miệng hé ra. Rồi một người phụ nữ tất tả chạy vào hành lang gọi Tiến sĩ Davidoff.
"Thưa ngài, đội tìm kiếm vừa gọi để báo cáo. Vẫn chưa tìm thấy dấu vết của hai đứa trẻ kia."
"Ngạc nhiên, ngạc nhiên chưa," Dì Lauren nhìn sang tiến sĩ Davidoff. "Kit dạy bọn trẻ khá lắm. Một khi đã thoát được thì chúng sẽ di chuyển suốt. Tôi đã cảnh báo anh rồi."
"Chúng tôi sẽ tìm thấy bọn nhóc."
"Tốt hơn nên là thế, và khi anh làm vậy, tôi hi vọng cái tên nhãi cục súc ấy sẽ được xử lý theo cái cách mà lẽ ra nhiều năm trước đã nên như vậy. Bị đàn áp như một con thú hoang. Hãy đợi cho đến khi anh thấy thằng bé ấy đã làm gì tay Chloe."
"D... Derek?" Tôi cố kháng cự lại hiệu lực của thuốc an thần. "Không phải Derek gây ra đâu. Con bị đứt..." Dì Lauren đỡ lấy tôi khi tôi ngã gục vào tường. Tôi cố đẩy dì ra, nhưng hai tay tôi không phản ứng. Dì hét bảo họ mau mang cáng đến, rồi cúi xuống bên tôi, giữ cho tôi ngồi vững.
"Con không cần phải bao che cho cậu ta đâu, Chloe," dì tôi khẽ nói. "Chúng ta biết cậu ta là gì." Dì trừng mắt nhìn Tiến sĩ Davidoff. "Một quái vật. Một sinh vật không thuộc về..."
Tôi không nghe rõ những từ tiếp theo của dì. Hành lang nhập nhòe trước mắt tôi.
Khi định thần lại, tôi thấy dì đang cúi xuống nhìn mình. "Nhưng chúng ta sẽ không để cậu ta làm hại Simon đâu, Chloe. Dì hứa với con. Khi nào tỉnh dậy, con sẽ giúp chúng ta tìm Simon và mang cậu ấy về nhà mở. Dì biết Simon rất quan trọng với con. Cậu ấy cũng quan trọng với tất cả chúng ta vậy. Tất cả các con. Con, Rachelle, Simon và Victoria. Rất đặc biệt. Con là..."
Mọi thứ trở nên tối sầm.