Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
CĂN NHÀ RỘNG HƠN tôi tưởng, nó có tới bốn cửa mở ra hành lang phía sau.
Cửa thứ nhất dẫn đến phòng dành cho khách. Khăn phủ giường phẳng lì, giém chặt. Khăn mặt và khăn tắm gấp gọn ghẽ xếp trên mặt tủ để đồ. Không có dấu hiệu cho thấy người nào đấy vừa dùng phòng này. Kế bên là phòng làm việc có kê một tràng kỷ nệm cứng kiểu Nhật - thêm không gian cho khách, nhưng một lần nữa, gần đây không có người sử dụng. Phía bên kia hành lang là phòng tắm. Hệt như hai phòng kia, chẳng có ai dùng đến: xà phòng chưa bóc giấy bao ngoài và chai dầu gội đầu để sẵn trên kệ còn chưa bóc tem.
Cuối hành lang là phòng ngủ chính. Như mọi nơi khác trong nhà, phòng này ngăn nắp, ngoài chiếc giường còn bừa bộn cùng áo choàng tắm nhăn nhúm trên ghế bành. Trên tủ thấp cạnh giường có nửa ly nước lọc đặt cạnh cuốn tiểu thuyết. Trước cửa phòng tắm liền kề là tấm thảm chùi chân dúm dó và khăn tắm vắt trên giá treo cạnh vòi sen. Tôi vắt thử cái khăn. Khô ráo.
Trở ra hành lang, Derek lại ngồi xuống hít hà.
"Họ từng ở trong này."
"Ý anh là Simon và Tori?"
Anh gật.
"Nhưng đêm qua họ không ngủ ở đây," tôi nói tiếp. "Rõ ràng gần đây không ai dùng phòng này cả."
Derek lại gật.
"Anh còn ngửi thấy mùi ai khác không?" Tôi hỏi.
"Chỉ mình chú Andrew. Để anh ra trước nhà xem lại đã."
Derek cất bước đi ra, hình như anh cho là trong nhà vắng tanh nên có để tôi ở lại cũng vẫn an toàn như thường. Lát sau, lúc tôi đang săm soi miếng bánh ăn dở trong bếp, anh quay trở vào. Derek đến bên hít hà miếng bánh.
"Của chú Andrew à?"
Anh gật.
Tôi đi đến nhìn tờ báo trên bàn. "Có vẻ chú ấy vừa đọc báo vừa uống cà phê trong lúc chờ máy nướng bánh xong. Sau đó, chú ấy phết mứt, cắn một miếng, và rồi..."
Và rồi chuyện gì xảy ra? Đó mới là câu hỏi lớn.
Tôi giơ bình cà phê lên. "Ít nhất từ sáng tới giờ chưa ai tắt máy."
Derek bước sang, chăm chú nhìn chiếc bình. "Những ngấn vòng này cho thấy lúc mới đun, bình gần đầy. Với chừng đó nước bốc hơi, thời gian bắt đầu đun phải từ hôm qua."
"Trước khi Simon và Tori đến."
Derek không trả lời. Mắt nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ phía trên bồn rửa, ánh mắt anh chợt xa vắng.
"Có phải ... cha anh cũng giống vậy?" Tôi hỏi. "Đúng vào cái ngày ông biến mất?"
Anh chỉ gật nhẹ.
"Còn ai để lại mùi ngoài cửa không?"
Derek từ từ quay lại, dần chú ý đến lời tôi nói. "Có. Nhưng thiếu gì lý do giải thích có người đến trước cửa nhà. Dẫu vậy, không ai đi ngang qua cửa. Ít nhất là gần đây không có dấu vết mới."
"Bàn ngoài tiền sảnh trông như bị ai xô phải, làm thư từ rơi vãi. Sau khi quan sát trong nhà, em tin chú Andrew không phải loại người để nguyên đồ đạc xộc xệch như thế."
"Ừ."
"Vậy phải có chuyện bất thường xảy ra ngoài cửa. Có người đến hoặc gọi cửa khiến chú ấy vội vã ra khỏi nhà."
Giống hệt cha Derek và Simon hồi trước. Tuy không nói ra, nhưng tôi biết Derek cũng có chung ý nghĩ đó.
Đi vòng quanh bếp, tôi cố tìm thêm manh mối. Nhà ngăn nắp đến nỗi sẽ làm nổi bật bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Thế nhưng tôi chẳng tìm thấy gì cả.
"Đây rõ ràng là bữa điểm tâm cho một người. Em không thấy dấu hiệu chứng tỏ Simon hay Tori đã dùng phòng ngủ và phòng tắm dành cho khách. Điều đó cho thấy dù nơi đây có chuyện gì, nó cũng xảy ra trước khi Simon và Tori đến."
Derek chỉ gật như thể anh đã kết luận như thế từ lâu rồi.
Tôi mở tủ chén bát, mọi thứ bên trong vô cùng gọn gàng. "Hình như Simon cũng y như chúng ta - vào nhà, đi quanh quất, phát hiện có chuyện chẳng lành, và rồi..."
Và rồi sao nữa? Đó lại là một câu hỏi khác.
"Nếu Simon và Tori đã đi, ngoài cửa phải có loạt dấu vết thứ hai," vừa ra cửa bếp, Derek vừa giảng giải. "Để anh ra xem có phải hai đứa trở ra đường không..."
"Hoặc cái này sẽ giúp ta." Tôi giật bức vẽ nằm lẫn giữa đống hóa đơn và ghi chú gắn trên cửa tủ lạnh. "Đây là tác phẩm của Simon, đúng chưa nào?"
Tin nhắn này không rõ ràng như bức vẽ Simon để lại ở nhà kho - một nhân vật truyện tranh gắn trên cửa tủ lạnh của chú Andrew là quá lộ liễu. Simon tin Derek sẽ nhận ra tác phẩm của cậu ấy, dù chỉ bằng vài nét vẽ phác cơ bản.
"Ừ."
"Trông như một người đang bơi vậy. Tuy không hiểu tranh nói gì, nhưng..."
"Hồ bơi có mái che," Derek sải chân bước ra sau nhà tự lúc nào. Anh ngoái đầu gọi với.
Tôi cuống cuồng chạy theo anh nhưng khi ra đến nơi, cửa đã đóng sập lại. Tôi bước ra ngoài sân, trời tối đen như mực, những cây cổ thụ mọc sát hai mé nhà, tán cây xòe rộng che kín không cho ánh trăng lọt qua. Từ trong bóng tối, Derek thình lình đi nhanh đến nỗi khiến tôi giật mình kêu khe khẽ. Anh vẫy tôi vào trong và đóng sập cửa lại.
"Cậu ấy không có ngoài đó à?" Tôi lên tiếng.
"Chạy rông bên ngoài chẳng phải là ý hay đâu."
Derek lại cầm bức vẽ ngắm nghía hồi lâu, như thể anh đang tìm manh mối cho thấy Simon bị ép phải vẽ tranh đó.
"Cửa trước," anh nói. "Mình sẽ phải đi khá xa đây. Nấp kỹ vào."
Nóng nảy phẩy tay ra hiệu cho tôi đến sát bên, anh rón rén bước đi. Tôi lại rút dao bấm ra và bám theo anh. Một chuyến đi thật lâu ra hồ bơi có mái che. Cứ di chuyển được vài bước, Derek lại dừng chân, nghe ngóng và hít hà. Trời tối đến nỗi tôi chẳng làm gì ngoài việc dồn hết sức chú ý để càng bám sát anh càng tốt. Thật chẳng dễ dàng đâu vì Derek không chỉ mặc quần áo màu tối mà anh còn di chuyển rất êm nữa. Tôi phải luôn huơ tay ra trước sờ soạng tìm lưng áo khoác của anh để biết chắc anh vẫn còn đi đằng trước.
Cuối cùng, chúng tôi cũng thấy có bãi đất trống. Giữa khu đất ấy có tòa nhà sơn màu nhạt. Thế rồi một tiếng huýt sáo lanh lảnh vang đến.
"Simon đấy," Derek bảo tôi.
Anh vụt chạy, để mặc tôi lấn bấn chạy theo. Trước khi Derek đến nơi, cửa đã kẹt mở đón anh.
"Chào anh trai," Simon khẽ nói. Cậu vỗ mạnh lưng Derek. Tiếng vải áo nilon kêu sột soạt. "Chloe đâu?"
"Ngay sau..." Derek quay lại thì thấy tôi đang bước thấp bước cao tít phía sau. "Xin lỗi."
"Anh quên là không phải ai cũng nhìn được xuyên đêm tối giống mình chứ gì?" Vỗ mạnh lưng anh mình cái nữa, Simon bước đến dang một tay ôm lấy tôi và thì thầm, "Gặp cậu tớ mừng quá."
Siết chặt cánh tay tôi, cậu ấy định nói thêm gì đó. Nhưng Derek đã cắt ngang bằng tiếng suỵt khẽ, "Vào trong đã."
Vừa qua ngưỡng cửa, ánh sáng le lói của một chiếc đèn bão liền phủ lấy chúng tôi. Lập tức, Derek cảnh giác nhìn quanh.
"Bình tĩnh nào," Simon vội trấn an. "Không có cửa sổ. Lúc đi từ ngoài vào, anh đâu có thấy ánh sáng lọt ra phải không nào?"
Derek hừ giọng và bước hẳn vào trong. Đúng như anh đoán, đây là hồ bơi trong nhà, dụng cụ dùng cho sân vườn và hồ bơi chất ngăn nắp xung quanh. Simon và Tori đã mang hai ghế tựa ngoài bãi cỏ vào đây. Mặt bàn gần đó đầy giấy gói kẹo và vỏ lon Coke cho người ăn kiêng. Tôi nhìn quanh thì thấy Tori đang ngủ trên một cái phao giường chưa bơm hơi.
"Để Tori ngủ càng lâu càng tốt," Simon vội nói. "Cũng may hai người đến kịp. Một mình em ở với Tori thêm một ngày nữa ư?" Cậu làm bộ như bị bóp cổ.
"Tôi biết rồi nhé," Tori lên tiếng, giọng ngái ngủ. Cô ta ngẩng đầu lên. "Tin tôi đi, tôi đây cũng ngán ngẩm không kém."
Cô ta ngồi dậy, cào tóc ra sau và cố nén cái ngáp dài. "Không có gì chán bằng suốt ngày phải ở bên cái gã khiến con gái phải thốt lên, 'Mình đang nghĩ gì thế nhỉ?'"
"Ít nhất cũng có thể coi đó là tin tốt," Simon lầm bầm.
Tori quay sang tôi. "Simon bỏ tôi ở đây. Một mình. Không vũ khí phòng thân. Phó thác mạng tôi vào tay kẻ đã bắt cóc bạn của cha cậu ta..."
"Thứ nhất, theo những gì tôi được nghe về bùa chú của cậu, 'vũ khí' phòng thân của cậu tốt hơn chán mấy 'ngón phòng vệ' của tôi," Simon nói. "Thứ hai, bỏ cậu lại ư? Xin lỗi! Chính cậu không chịu đi với tôi ấy chứ."
"Tại tôi thấy làm thế là vô ích. Tại sao phải cắm cổ chạy đi tìm mấy kẻ độc ác đó? Tôi tin chắc rằng nếu ta cứ ngồi ì ở đây, thể nào họ cũng tìm đến thôi. Nếu khôn thì đã nên tìm cách tránh xa nơi này càng xa càng tốt. Nhưng cậu ta lại nói thế nào nhỉ? À, nếu Chloe và Derek không tìm thấy chúng ta thì thật tội nghiệp cho họ. A, chào anh nhé?" Cô ta vẫy tay chào Derek. "Chó săn đội lốt người. Anh ấy sẽ tìm ra chúng ta thôi."
Ghé sát tôi, Simon nói khẽ. "Chuyện này vui thật đấy."
"Rồi..." Tori chưa xong chuyện.
Tôi cắt ngang, "Rồi chúng ta nhớ ra rằng mình đã có một thỏa hiệp đình chiến mang tên 'chấm dứt cãi vặt'. Nếu có vấn đề cần giải quyết thì cũng nên chờ đến khi tìm được chỗ an toàn đã."
"Ta cũng cần bàn cả kế hoạch cho toàn cuộc chơi," Derek chêm vào. "Đề phòng lại gặp tình huống này trong tương lai. Ngay lúc này, việc quan trọng là tìm chú Andrew." Anh quay sang Simon. "Lúc đến đây em đã phát hiện ra những gì nào?"
Theo lời kể của Simon, cậu cũng thấy đúng những gì chúng tôi tận mắt chứng kiến. Cửa chính hé mở và họ để nguyên hiện trường nhằm cảnh báo cho Derek và tôi phải cẩn thận trước khi vào nhà. Sau khi cùng Tori tìm kiếm khắp nơi, Simon nhận ra mọi thứ tương tự như hôm cha cậu mất tích nên họ hối hả đi ngay. Simon vẽ tranh để lại, tìm thấy chìa khóa và lui về trốn trong hồ bơi trong nhà này.
"Em có chìa khóa à?" Derek hỏi ngay.
Simon đưa chùm chìa khóa cho anh.
Derek lật từng chìa lên xem. "Trông như toàn bộ chìa trong nhà đều có cả. Xe hơi vẫn trong ga-ra chứ?"
Simon rủa thầm. "Em quên kiểm tra rồi."
"Ta sẽ xem qua. Nhưng anh cá là xe vẫn còn đó."
"Xe ư?" Tori vội đến bên. "Ta có xe cơ à?"
"Không đâu. Ta sẽ không..."
Derek vừa lên tiếng thì Tori ngắt lời.
"Anh mười sáu rồi nhỉ?"
"Tôi đã mười sáu cách đây hai tháng, lúc còn bị nhốt trong Nhà mở Lyle. Vì thế tôi không có bằng lái. Nếu có chăng nữa..."
"Nhưng anh biết chạy xe chứ?" Tori gặng hỏi. "Trông anh già dặn nên cảnh sát sẽ không chặn anh đâu. Chỉ cần không chạy quá tốc độ cho phép, không vượt đèn vàng..."
"Tôi không cuỗm xe của người vắng mặt ở nhà. Còn nữa, bất cứ lúc nào tin tìm người mất tích cũng có thể xuất hiện trên mặt báo. Tôi chỉ muốn nói, nếu xe còn, có nghĩa chú Andrew không lái xe đi đâu hết. Đã có người đến đưa chú ấy đi. Ta chỉ không biết liệu đó có phải hành động bắt người trái phép hay không thôi."
"Vậy giờ ta phải làm gì?"
"Cứ cho là chú ấy bị bắt cóc. Đi càng xa nơi này càng tốt, phòng khi bọn bắt cóc quay lại."
Tori quay sang Simon. "Thấy chưa? Giờ cứ ngủ đi đã, sau đó làm theo lời khuyên của tôi..."
"Tôi muốn nói là đi ngay cơ," Derek ngắt lời.
Anh nói đúng - càng đi sớm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện quay ra đường cái là vai tôi chùng xuống. Lại đi bộ. Lại ăn lương khô và ngủ trong hẻm hốc. Tôi cố ngăn hình ảnh ngôi nhà ấm áp, dễ chịu, có giường, đồ ăn và vòi tắm hoa sen... len vào tâm trí.
Cảm giác Derek đang nhìn mình, tôi đứng thẳng lưng ngay. "Em không sao."
"Đương nhiên rồi," Tori mát mẻ. "Cô nàng hay ra vẻ..." Lần này cô ta vội im ngay. "Thôi, cho tôi xin lỗi vậy, nhưng mọi người cũng biết ý tôi định nói rồi đấy. Nếu còn cố lê được một bước, Chloe sẽ không bao giờ thú nhận là cô ấy cần được nghỉ ngơi."
"Tôi ngủ trên xe buýt rồi."
"Chợp mắt được một tiếng," Derek nhắc. "Còn cả đêm qua thức trắng."
"Đêm qua đã xảy ra chuyện gì...?" Simon ngưng bặt. "Vâng, em hiểu, để sau hẵng nói. Nhưng Tori có lý. Chloe cần được nghỉ. Với lại không chỉ mình Chloe đâu. Bọn mình mệt lử rồi. Trời thì khuya lơ khuya lắc. Nếu nghỉ ngơi ở đây mà an toàn, ta sẽ được nạp lại năng lượng. Bằng không đến lúc cần chúng ta sẽ đuối sức đấy."
Có thể thấy Derek chỉ muốn đi ngay, nhưng sau giây phút cân nhắc, anh vẫy chúng tôi ra cửa. "Ta sẽ dậy ngay khi trời vừa sáng và lên đường sau nửa tiếng. Nếu ai chưa sẵn sàng sẽ bị bỏ lại đấy. Đèn nào chưa bật, cứ mặc kệ. Tránh xa mọi cửa sổ..."