Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
TÔI XOAY NGƯỜI ĐÚNG LÚC cánh cửa khép lại sau lưng.
Tôi tóm được mép cửa, nhưng có cái gì đó tông vào nó cực mạnh, khiến nó đóng sập. Tôi chộp lấy tay nắm, chốt cài bên trong kêu lách cách. Vặn vặn tay nắm, trong thâm tâm, tôi biết chắc rằng mình đã phạm sai lầm.
"Về sớm thế à?" Hồn ma nói. "Cô em mất lịch sự quá đấy."
Tôi ngó trân tay nắm cửa. Chỉ một loại hồn ma cực hiếm hoi mới có khả năng di chuyển đồ vật trong thế giới sống.
"Một bán yêu Agito," tôi lẩm bẩm.
"Agito ư?" Anh ta khinh miệt dài giọng nhại lại. "Anh đây là loại đầu bảng cô em ơi. Anh là một Volo."
Nói với tôi điều đó cũng bằng thừa. Bởi tôi chẳng biết mô tê gì, chỉ đoán đó là loại bán yêu mạnh hơn Agito. Trong thế giới người sống, có một loại bán yêu sở hữu siêu năng lực dùng ý nghĩ di chuyển đồ vật. Ở cõi âm, họ có thể tự tay làm điều đó. Một yêu tinh.
Tôi thận trọng lùi một bước. Tiếng ván gỗ cọt kẹt dưới chân nhắc tôi nhớ mình đang ở đâu. Tôi vội dừng lại nhìn quanh. Tôi đang đứng trên một nơi giống lối đi vòng quanh tầng ba của ngôi nhà - nơi tôi đoán là tầng gác mái.
Bên tay phải tôi có một khoảng bằng phẳng vương vãi lon bia rỗng và nắp chai lọ hoen gỉ. Hình như trước đây có người coi nới nơi này thành thềm nhà cho tầng ba thì phải. Thấy vậy tôi vững dạ hơn. Tôi không bị kẹt trên mái nhà, mà ở ngoài ban công. Khó chịu thật nhưng cũng tạm gọi là an toàn.
Tôi gõ cửa, nhẹ thôi, bởi thực lòng tôi không muốn đánh thức ai. Chỉ mong Derek nhận ra có tiếng người trên này.
"Sẽ không ai nghe tiếng em đâu," hồn ma nói. "Trên này giờ chỉ có anh và em. Đúng như ý anh muốn."
Tôi vung tay định đập cửa thật mạnh nhưng chợt ngừng lại. Cha tôi thường dạy cách đối phó hữu hiệu nhất với bọn chuyên đi bắt nạt là đừng để chúng thấy tôi đang hoảng sợ. Chỉ vừa nghĩ đến cha, cổ họng tôi nghẹn lại. Giờ này ông có còn chạy bổ đi khắp nơi tìm tôi? Tất nhiên là có. Vậy mà tôi chẳng thể làm gì.
Lòi cha khuyên có tác dụng trông thấy với bọn ngỗ ngược chuyên nhại theo tật nói lắp của tôi hồi bé - thấy tôi không phản ứng gì, chúng bèn bỏ cuộc ngay. Vậy nên tôi hít một hơi thật sâu rồi làm ra vẻ ương ngạnh.
"Anh nói anh biết Hội Edison, còn biết cả họ thí nghiệm những gì. Phải chăng anh cũng từng là một đối tượng thí nghiệm?"
"Nói chuyện ấy tẻ lắm. Chúng ta nói chuyện của em đi. Em có bạn trai chưa? Anh cá là có rồi. Xinh xắn như em, lại suốt ngày cặp kè với hai thằng con trai. Đến giờ này chắc em đã hẹn hò với một trong hai đứa nó. Nói anh nghe xem là ai nào?" Anh ta cười phá lên. "Hỏi ngớ ngẩn mật. Một cô gái dễ thương tất nhiên thích bọn con trai đẹp mã. Vậy là tên nhóc người Hoa rồi."
Anh ta ám chỉ Simon, người mang nửa dòng máu Hàn. Hồn ma đang buông mồi nhử, thử xem tôi có nhảy dựng lên bênh vực Simon và chứng thực cậu ấy là bạn trai tôi không. Tiếc là cậu ấy không phải. Được rồi, đúng hơn là chưa, dù có vẻ như hai đứa tôi, người này có để ý đến người kia.
"Nếu anh muốn tôi ở lại nói chuyện, phải để tôi hỏi trước vài câu," tôi nói.
Anh ta cười sằng sặc. "Lại còn thế nữa? Theo anh thấy em sẽ chẳng đi đâu được hết."
Tôi chộp lấy tay nắm cửa lần nữa. Lập tức một cái nút chai bay thẳng vào má tôi, ngay dưới mắt. Tôi quắc mắt về phía anh ta.
"Này cô đồng nhỏ, đó mới là cảnh cáo sơ sơ." Giọng anh ta lộ ra ác ý. "Ở đây anh là chủ cuộc chơi. Anh là người ra luật. Giờ thì kể anh nghe chuyện bạn trai em đi."
"Tôi không có bạn trai. Nếu quả thực từng nghe nói đến thí nghiệm Genesis, anh sẽ biết bọn tôi đến đây không phải để đi nghỉ. Đã bỏ trốn thì làm gì còn thời gian cho những chuyện lãng mạn."
"Đừng có nhăn nhó với anh."
Tôi đập cửa. Chiếc nút chai tiếp theo bay trúng mắt tôi đau điếng.
"Bọn em đang gặp nguy hiểm đấy cô bé. Em không quan tâm à?" Giọng anh ta sà thấp bên tai tôi. "Ngay lúc này, anh là người bạn tốt nhất của em, vậy nên em đối xử tử tế với anh thì hơn. Bọn em vừa bị dụ vào bẫy, và người duy nhất có thể giúp bọn em thoát ra là anh."
"Bị dụ ư? Bị ai dụ mới được? Người đưa bọn tôi đến đây..." Tôi bịa ngay một cái tên giả. "Chú Charles?"
"Không, một kẻ lạ hoắc. Charles chỉ tình cờ đưa bọn em đến đây. Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên."
"Nhưng chú ấy bảo mình đã thôi làm việc cho Edison. Lúc trước chú ấy từng là một bác sĩ dưới quyền họ..."
"Người kia vẫn còn làm việc cho họ."
"Chẳng lẽ là... tiến sĩ Fellows? Người mà trong phòng thí nghiệm bọn họ hay kháo nhau?"
"Còn ai vào đây nữa."
"Anh chắc chứ?"
"Anh không bao giờ quên khuôn mặt ấy."
"Hừm, thế thì lạ thật. Thứ nhất, tên chú ở dưới trệt không phải Charles. Thứ hai, chú ấy không phải bác sĩ. Thứ ba, tôi quen tiến sĩ Fellows. Tiến sĩ là dì tôi, còn người ở tầng dưới kia chẳng giống dì ấy tí nào."
Một cú đánh mạnh từ phía sau quất thẳng vào khoeo chân tôi. Tôi khuỵu gối, chống hai tay xuống đất.
"Cô đồng nhỏ, đừng có giỡn mặt với anh."
Khi tôi định đứng dậy, anh ta lại dùng một tấm ván gỗ cũ kỹ vụt thẳng xuống người tôi như vụt gậy bóng chày. Tôi cố xoay người né đi, nhưng lại bị anh ta tóm vai và xô mạnh vào lan can. Một tiếng "rắc" vang lên, thanh lan can gãy lìa.
Tôi chao đảo, và trong một thoáng, tôi nhìn thấy cả sân bê tông cách đó hai tầng nhà.
Tôi tóm được một đoạn lan can chưa gãy, và đúng lúc tôi vừa chắc tay bíu thì khúc gỗ kia nhằm hướng tay tôi vung tới. Tôi buông tay, quơ quào trèo lên được lối đi, cùng lúc ấy thanh gỗ ập mạnh xuống, thanh lan can trên cùng gãy gập và khúc gỗ cũng gãy theo. Mảnh gỗ mục bay tung tóe.
Tôi chạy về phía phần mái nhà bằng phẳng. Anh ta đuổi theo, vụt tấm ván gỗ gãy xuống người tôi. Khi loạng choạng lùi lại, một lần nữa tôi đụng phải lan can.
Vội giữ thăng bằng, tôi dáo dác nhìn quanh. Không một dấu hiệu cho thấy anh ta còn ở đó. Không đồ vật nào có dấu vết di chuyển. Nhưng tôi biết anh ta chưa đi, anh ta đang quan sát nhất cử nhất động của tôi.
Tôi chạy ra hướng cửa, rồi lại bị nhử vào đoạn mái nhà bằng phẳng. Âm thanh loảng xoảng vang lên. Mảnh thủy tinh vỡ vụn ngay trước mặt tôi, hồn ma xuất hiện, giơ cao miếng chai sắc nhọn. Tôi lùi lại ra sau.
Phải phải, ý hay đấy. Cứ việc lùi đến tận lan can, thử xem nó chịu được bao lâu.
Tôi đứng khựng lại. Hết đường thoát rồi. Tôi cân nhắc đến chuyện hét toáng lên, dù khi xem phim, tôi ghét nhất cảnh ấy - nhân vật nữ chính bị dồn vào đường cùng chỉ biết la hét cầu cứu - nhưng hiện tại, khi bị kẹt giữa một con yêu tinh tay lăm lăm miểng chai và khả năng bị ngã từ tầng hai xuống, tôi thà bẽ mặt để được cứu mạng. Khổ nỗi sẽ chẳng có ai lên đây lúc nửa đêm thế này.
Sao... giờ mày định thế nào? Một người gọi hồn có sức mạnh siêu phàm đấu với một con yêu tinh thích ức hiếp kẻ khác ư?
Chính thế. Tôi có vũ khí phòng thân cơ mà, ít nhất là với các hồn ma.
Tôi chạm tay vào tấm bùa hộ mệnh mẹ tặng. Bà nói bùa ấy đuổi được mấy ông kẹ tôi nhìn thấy khi còn bé, giờ tôi đã biết họ là ma. Tấm bùa có vẻ không được linh nghiệm lắm, nhưng nắm chặt nó giúp tôi tập trung, nhắc tôi nhớ mình là ai.
Tôi tưởng tượng trong đầu cảnh mình đẩy hồn ma ra.
"Em dám sao nhóc tì. Em chỉ làm anh bực mình và..."
Tồi nhắm nghiền mắt, hình dung mình xô anh ta thật mạnh.
Im lặng.
Tôi vừa chờ vừa lắng nghe, bụng tin chắc nếu mình mở mắt sẽ thấy anh ta đứng ngay trước mặt. Giây lát sau, tôi hé mắt, chỉ thấy bầu trời xám xịt. Tuy nhiên, tôi vẫn bíu chặt lan can, sẵn sàng chờ miếng chai lởm chởm bay vào đầu.
"Chloe!"
Nghe tiếng gọi thất thanh, hai đầu gối tôi run rẩy. Có tiếng bước chân rầm rập hướng lên mái nhà. Hồn ma không tạo được âm thanh ấy đâu.
"'Đừng nhúc nhích."
Tôi ngoái đầu lại nhìn và trông thấy Derek.