Sau khi băng qua kho hàng rộng lớn, Trường Vũ cùng Ngọc Hân được dẫn vào một cầu thang khác tiến lên tầng trên. So sánh cách bài trí với hành lang dẫn xuống tầng hầm bên kia thì nơi này được trang hoàn rực rỡ hơn rất nhiều, đồ dùng hiện đại, tranh treo tường, đèn soi sáng, dưới sàn còn được ốp gạch men sáng bóng do lau chùi hằng ngày nữa.
"Cậu...ổn chứ?" Văn Hùng khều tay áo người trước mặt, nhỏ giọng hỏi
"..." Ngọc Hân cố kìm cái nỗ lực muốn xoay người đấm một phát thật mạnh vào kẻ sau lưng mình lúc này nên không trả lời. Cái kẻ mà cậu tin tưởng rằng sẻ đưa cậu về nhà, hóa ra "nhà" của hắn là cái nơi quái quỷ như vầy đó.
Thấy người trước mặt không trả lời Văn Hùng không dám nói tiếp, âm thanh ồn ảo phía kho hàng đang nhỏ dần, cậu sợ tên tay sai đằng trước của Boss sẻ nghe thấy tiếng cậu.
"Mấy người đưa chúng tôi đi đâu?" Ngọc Hân lên tiếng nhưng không nói với Văn Hùng mà hỏi tên đằng trước nhiều hơn
Tên dữ tợn kia dừng bước chân quay đầu nhìn cậu, khinh thường nói: "Địa ngục đó, đi nhanh lên"
Bốn người đi thêm một đoạn ngắn thì nghe thấy âm thanh non nớt đang quát tháo ở một căn phòng hở cửa trước mặt.
"Tao nói sao hả, tao muốn mày đánh nó cho tao, đánh ngay lập tức!"
"Thưa cô, nó là con tôi, xin cô thương tình" Một giọng nữ yếu ớt nức nở
"Nếu không đánh nó thì tao sẻ giết mày, giết cả nó nữa"
"Đừng mà, làm ơn, xin làm ơn"
"Hừ, dám trừng mắt nhìn tao, có trách thì trách thằng con mày ấy, đánh"
"Muốn giết cứ giết" Một giọng nam của con nít vang lên, kiên nghị nói
"Đừng mà, tiểu thư xin làm ơn, làm ơn" Giọng người phụ nữ khóc lóc
Trường Vũ đưa mắt nhìn qua khe cửa khi nghe người phụ nữ nói đến đó. Cậu nhìn thấy một người phụ nữ gầy yếu với mái tóc sơ xác, bộ quần áo rách rưới đang ôm lấy một cậu nhóc trong lồng ngực, khóc lóc quỳ lạy một bé gái đang ngồi chiễm chệ ở băng ghế sa lông trước mặt, hai bên cô bé là tên to lớn đang đứng bất động nhìn hai mẹ con kia.
Cậu nhận ra ngay người trong đó, con bé gái đang ngồi kia chẳng phải là người trong xe bắn thuốc mê cậu sao. Nhưng điều cậu quan tâm hơn là thằng nhóc được bà mẹ ôm, cơ thể nó đầy những máu, quần áo rách bươm và dơ hầy, đang muốn thoát khỏi vòng tay của mẹ nó.
"Lôi thằng nhóc ra, bẻ một tay nó cho ta" Con bé nheo lại đôi mắt nguy hiểm ra lệnh cho thuộc hạ
Hai trong ba tên tiến lên, một giữ lấy bà mẹ, tên còn lại lôi mạnh thằng nhóc ốm yếu bên trong ra xách tòn ten trên không trung như một thứ đồ vật mắc cho thằng nhóc vung tay múa chân thế nào. Hắn dùng tay còn lại nắm lấy tay trái của thằng bé.
"A..........." Cánh tay thằng nhóc bị hắn bẻ ngược lại chậm rãi từng chút một, tiếng la thất thanh vì đau đớn vang ra tận hành lang ngoài này, truyền vào tai từng người một ở bên ngoài.
"Đứng đó làm gì đấy?" Tên dẫn đường quay ra sau thấy người sau lưng mình đang đứng lại thì cao giọng quát.
RẦM
"Buông thằng nhóc ra" Ngóc Hân không thể chịu nổi cái hình ảnh tàn bạo này mà nhấc chân đá mạnh cửa khiến nó va vào tường phát ra âm thanh lớn, cậu quát lên trong tức giận.
Trường Vũ cùng Văn Hùng cũng bước vào, Văn Hùng không tin mà nhìn hai mẹ con này. Đây chẳng phải là "nạn nhân" gần đây cậu từng dụ đến đây sao. Mặc dù cậu biết những người này sẻ bị mang đi làm gì, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì...thật khủng khiếp. Thằng nhóc bị treo kia chỉ bằng tuổi Văn Trí em cậu, vậy mà lại đang phải sống cuộc sống khủng khiếp như vậy. Nếu như lúc này người đang bị vặn tay ở kia là em cậu thì, cậu sợ mình sẻ phát điên lên mất.
Trường Vũ đi vào sau cùng, im lặng nhìn không nói gì nhưng đôi mắt cậu đang ánh lên những suy nghĩ thù địch với đứa bé gái ngồi trên ghế đằng xa.
"Tụi mày là ai đó hả ? » Một tên bảo vệ tiến lên quát
« Dám tiến vào đây, ngại mạng quá dài hả ? » Tên dẫn đường cũng đã ở sau lưng tiến vào quát lớn
« Thả thằng nhóc nó ra ? » Ngọc Hân nói lớn
« Thả, haha, tại sao phải thả chứ. Đồ chơi của ta thì chỉ có ta được quyền ra lệnh thôi. Ồ, kia chẳng phải là tên ngu ngốc dám cướp xe của tiêu thư sao » Con bé gái nhìn ra sau thấy Trường Vũ cùng đôi mắt thù địch của cậu cười tươi nói, nó chẳng lạ gì những kẻ nô lệ này, chúng chẳng giữ được ánh mắt này lâu đâu. Chỉ cần trải qua tra tấn khắc nghiệt vài tháng là ngoan như chó ấy mà, lúc đó kêu liếm chân cho bổn tiểu thư tụi nó còn lấy làm hạnh phúc tràn trề ấy chứ.
« Ngươi có còn là con người không hả ? » Ngọc Hân chỉ tay vào bé gái nói, không thể tin một bé gái mười mấy tuổi đầu lại có những suy nghĩ độc ác về việc hành hạ, tra tấn kẻ khác như vậy.
« Bẻ tay nó đi, ngay trước mắt tụi kia » Con bé không thèm trả lời Ngọc Hân mà quay sang ra lệnh cho kẻ đang tóm lấy đứa nhóc.
RẮC
« A...................................... »
« Không » Ngọc Hân vươn tay muốn lao đến nhưng đã trễ
Âm thanh xương đứt gẫy vang lên cùng tiếng hét thất thanh của đứa bé và bà mẹ đồng thanh vang lên. Hình ảnh cánh tay khẳng khiu kia xụi lơ chỉ xuống đất một cách vô lực kia đau đớn đến nhường nào.
« Khốn thật » Văn Hùng chửi thề, đưa tay ra sau lưng sờ lên con dao bấm được giấu sau thắt lưng anh muốn lao đến cứu nhưng tình tiết tiếp theo càng khiến mọi người kinh ngạc.
« A.... » Người phụ nữ yếu đuối vô lực khóc lóc vừa rồi như biến thành một người khác, bà ngước đầu lên để lộ ra đôi mắt đỏ lòm của bà. Bà bật người lao mạnh về trước.
« Đồ ác độc, mày phải chết, con chó cái » Khoảng cách gần khiến cú bật nhảy của bà lao thẳng đến chổ bé gái, hai cánh tay gầy yếu của bà vươn ra bóp lấy cổ con bé đang ngồi trên ghế trong ánh mắt kinh ngạc của nó.
« Mày phải chết, mày phải chết » Bà dùng cả cơ thể mình để áp lấy cô bé rồi bóp lấy chiếc cổ nhỏ nhắn kia. Máu trên tay bà nhỏ giọt xuống chiếc đầm màu trắng của nó.
PẰNG
Âm thanh súng nổ vang lên, người phụ nữ chậm rãi buông đôi bàn tay ra khỏi cổ người trước mắt, cơ thể bà vô lực ngã ra sau với một phát đạn bắn ngang xuyên qua đầu bà. Máu từ lỗ đan đó chảy ra tạo thành một vũng đỏ tươi dưới chân cô bé, người đang đỏ mặt tía tai vì thiếu oxy, sắc mặt vẫn còn in dấu sợ hãi.
« Con mụ này mày dám tấn công tao, mày dám tấn công tao, cho mày chết » Cô bé tức giận đứng bật dậy, dùng chân đạp liên tục lên khuôn mặt đang mở trừng mắt mất đi sức sống của người dưới đất, vừa hét lớn vừa đạp.
Trường Vũ, Ngọc Hân cùng Văn Hùng không ai ngờ đến cái tính huống nhanh chóng này. Một con người vừa bị bắn chết ngay trước mắt bọn cậu. Nhưng trong người có lẽ Trường Vũ là người nhanh chóng lấy lại tỉnh táo sớm nhất, so với việc cậu đóng cánh cửa dưới căn cứ, nhốt những người bên dưới làm thức ăn cho bọn quái vật thì, suy ra cậu với đứa bé này có khi lại khá giống nhau đó, đều coi thường sinh mạng của người khác.
Trường Vũ thoáng thấy đứa bé đang bị tên kia xách trên tay, nó đang nhìn mẹ nó bị người ta giẫm đạp. Không la hét, không khóc, chỉ có ánh mắt sắc lên tia nguy hiểm từ tận sâu trong tâm hồn.
« Đi mau, đừng có mà lo chuyện bao đồng, tụi mày cũng sẻ được trải nghiệm sớm thôi » Tên dẫn đường đạp mạnh vào Ngọc Hân khiến anh ngã sấp người trên nền nhà.
« Anh không sao chứ ? » Trường Vũ lộ ra biểu tình lo lắng chạy đến nâng anh dậy.
« Tụi mày... » Ngọc Hân sớm đã không chịu nổi, cậu muốn lao người ăn thua đủ cùng tụi dã man này rồi đến đâu thì đến. Cùng lắm là chết, còn hơn là chịu cảnh tra tấn khủng khiếp không dành cho con người này.
Nhưng cậu khẽ khựng lại khi Trường Vũ thì thầm vào tai cậu khi nó đang quay lưng về phía tên dẫn đường cùng Văn Hùng. Ngọc Hân giật mình nhìn Trường Vũ, nhận lại cái gật đầu nhẹ cùng ánh mắt kiên định của nhóc.
« Nói gì hả, đấm chết mày bây giờ ! » tên dẫn đường vung tay đe dọa
« Không, không có gì » Ngọc Hân thu lại cơn tức giận trong người mình, cúi đầu nói để che đi ánh mắt câm ghét của cậu với những kẻ nơi này, đặc biệt là tên đã dụ cậu đến đây, Văn Hùng.
« Không sao chứ ? » Văn Hùng quan tâm hỏi khi Ngọc Hân đi ngang qua cậu ra khỏi phòng
« Tránh xa tao ra ! » Ngọc Hân nhìn kẻ vừa nói bằng đôi mắt câm ghét, lạnh giọng nói
Trường Vũ đi theo sau, quay đầu nhìn thân xác người phụ nữ đã dính đầy máu của bản thân bà, khuôn mặt bị chà đạp đến không còn hình dạng kia rồi ra khỏi phòng, trong lòng càng kiên định thêm quyết tâm của mình.
Văn Hùng nhìn Ngọc Hân và Trường Vũ phía trước, cảm thấy ân hận vì những gì mình làm suốt từng ấy thời gian. Nhưng giờ cậu có thể làm gì được cơ chứ, đã tiến vào đây thì số phận của hai người phía trước coi như đã được định đoạt rồi.
Di chuyển lên thêm cầu thang nữa, khi ra khỏi cầu thang lần , không còn hành lang nữa mà thay vào đó chỉ độc nhất một căn phòng, to đến mức chiếm luôn cả tầng lầu này. Căn phòng được thiết kế như một viện bảo tàng với những chiếc lồng kính vuông được đặt ngăn nấp, bên trong chưa vô số những món đồ cổ có, lạ lùng có. Có khẩu súng đã bị hoen rỉ đến bạc màu, lại có những bức tượng hình người đầu chim nho nhỏ, trên tường là những bức tranh to lớn và dĩ nhiên, chúng cũng được ngăn lại bằng những tấm kính thủy tinh trong suốt.
Đi đến cuối phòng, có một bóng người đang quay lưng về phía này, cậm cụi làm gì đó trên chiếc bàn trước mặt một cách hăng say. Nhìn từ đằng sau thì đây là một người đàn ông lực lưỡng với thân hình to lớn nhưng có vẻ đã có tuổi, bằng chứng là mớ tóc bạc trên đầu ông.
« Đã mang người đến, thưa Boss » Tên dẫn đường cúi đầu nói khi đến gần người đàn ông đó
Người đàn ông dừng lại động tác tay, ông đặt xuống thứ trong tay mình, một con dao mổ cùng một chiếc kẹp tách trong phẫu thuật. Tháo ra đôi bao tay cao su, ông ném nó vào sọt rác gần đó, đưa tay xuống bàn ấn vào công tắc nào đó, một chiếc lồng trong suốt từ dưới mép bàn vươn lên bao lấy toàn bộ những đồ vật trên nó.
Quay người lại, lúc này Trường Vũ cùng Ngọc Hân mới diện kiến rõ được kẻ nấm quyền hành cao nhất của nơi này. Boss, sếp của Thị Trấn Ngọc Dương, sếp của kho hàng này, kẻ cầm đầu trong tổ chức buôn bán con người này và nếu như Trường Vũ đoán không sai, ông ta có khả năng là nấm quyền kiểm soát toàn bộ thành phố Nin này.
Đây là một người đàn ông phải tầm là ít, ria trên mép ông cũng đã ngã sang màu trắng, nhưng thân hình ông vẫn săn chắc to lớn, vết sẹo chi chít từ cổ lên đến mặt khiến ông trông vô cùng đáng sợ, đặc biệt là vết sẹo dào chạy ngang trán từ trái qua phải là nổi bật nhất.
Ông ta mặc trên người một bộ quần áo bằng lụa đơn giản mà những người có tiền thường mặc ở nhà, trên miệng là điếu xì gà to đang bốc hơi khói lên cao. Ông đưa mắt quan sát Ngọc Hào rồi dừng lại ở Trường Vũ, ông nheo mắt quan sát nó lâu thật lâu trước khi cười nói
« Đúng là nó rồi, làm tốt lắm ? » Ông ta nhìn Văn Hùng cười khen
« Cảm tạ thưa ngài » Văn Hùng cúi đầu độ đáp « Vậy số tiền thưởng kia thì... » Văn Hùng đứng thẳng người hỏi
« Yên tâm, Tỷ, không thiếu của ngươi một đồng » Boss gật đầu khẳng định
« Cảm tạ lòng tốt của ngài ạ » Văn Hùng cúi đầu cảm ơn lần nữa
RÈ...RÈ...
Từ sau lưng bọn họ, hai chiếc cột sắt từ dưới sàn nhà di chuyển lên trên, trên hai cây cột là những chiếc còng tay và chân, đủ cái chia ra cho chi của mỗi người.
« Trói chúng lại » Boss ra lệnh, tên dẫn đường nhanh chóng lôi Trường Vũ đến một trong hai cây cột, gắn còng vào tay chân nó. Văn Hùng cũng tiến lên kéo cổ áo Ngọc Hào lôi đến chổ cây cột mặc cho cậu giẫy giụa.
Boss xoay lại chiếc ghế ông ngồi khi nãy, nhưng lần này là hướng ngồi nhìn thẳng về phía tụi nó, như một vị vua nấm toàn quyền sinh sát trên ngai vàng của mình.
« Đưa nó đi lãnh tiền đi » Boss ra lệnh cho thuộc hạ, hắn cúi đầu chào trước khi ra hiệu cho Văn Hùng đi theo mình
Đợi hai người khuất dạng khi tiến xuống cầu thang, Boss mới châm chú quan sát Trường Vũ, như muốn lật từng thớ thịt trên người cậu ra mà khám phá.
Ngọc Hân nhìn sang người bị trói bên kia với ánh mắt lo lắng, nhận lại được tín hiệu an tâm của người kia mới khiến cậu an tâm đôi chút trong tình cảnh cá nằm trên thớt như hiện nay.
Trước mắt Trường Vũ, vô số những màn hình màu xanh đang chạy liên tục những con số. Nhấp nháy thay thế lẫn nhau.
[HỆ THỐNG MÁY PHÁT ĐIỆN – TỰ HỦY %]
[CAMERA GIÁM SÁT – ĐÃ CHIẾM QUYỀN ĐIỀU KHIỂN]
[HỆ THỐNG ĐIỀU KHIỂN TRUNG TÂM – ĐANG XÂM NHẬP %]
[HỆ THỐNG BẢO VỆ VĂN VẬT – ĐÃ CHIẾM QUYỀN ĐIỀU KHIỂN]
[HỆ THỐNG DI CHUYỂN NGẦM – ĐANG XÂM NHẬP %]
-----------------------------
Văn Hùng đi theo tên tay sai của Boss, trông chờ vào số tiền Tỷ khổng lồ mình sắp nhận được. Cậu quyết định sẻ mang tiền cùng Văn Trí đến địa điểm bí mật mà cậu đã chuẩn bị ở phía bên kia sa mạc. Sẻ mất ít nhất ngày để cậu đi đến đó sắp xếp mọi thứ và quay lại đây. Cậu hy vọng khoảng thời gian đó là không quá trễ để cậu cứu hai con người kia ra.
Đúng vậy, đây có lẽ sẻ là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời cậu, nhưng cậu không thể chịu nổi việc chàng trai Ngọc Hân kia, người vô cùng tin tưởng cậu trở thành món đồ chơi sang tay của người khác, bị dày vò sống không bằng chết như vậy.
"Đến rồi, vào đi, nhớ đếm cho kĩ đấy, mất công lại đổ thừa Boss ăn chặn tiền của mày" Tên tay sai mở ra một căn phòng ở dưới hai lầu, bên trong là vali màu đen to tướng được đặt sẵn trên bàn.
Văn Hùng mở to mắt nhìn, cậu đi đến, chậm rãi mở ra chiếc vali ở giữa. Nhưng hình ảnh những sấp tiền mới toanh đều nhau chẳng có đâu, thay vào đó là khoảng không gian trống rỗng bên trong chiếc vali.
"Đây là...?" Văn Hùng quay đầu tính hỏi thì...
KỊCH
Tiếng mở chốt an toàn trên khẩu súng mà tên tay sai đang chỉa thằng vào cậu cùng nụ cười
"Mày đáng lẽ phải thông minh mà biết rằng, số tiền đó quá lớn so với giá trị của bản thân mày?"
CẠCH...PẰNG...
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đôi lời BoLinhHong: Hiện mình đang thất nghiệp, nên có chút khó khăn về tài chính. Mình không yêu cầu mà là nhờ vả các bạn, những người cảm thấy hứng thú với những tác phẩm xàm xí của mình. Có thể ủng hộ mình một ít gọi là phí sáng tác.
Đây hoàn toàn là tự nguyện nên nếu không muốn các bạn có thể bỏ qua những dòng chữ vô lý này. Việc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến quá trình đọc truyện của các bạn. Nếu có gây hiểu lầm thì mình thành thật xin lỗi.
Với những ai có lòng tốt có thể giúp đỡ bằng cách chuyển khoản vài ngàn cho mình qua tài khoản bên dưới. Cảm ơn các bạn Cúi đầu
Tài khoản Ngân Hàng Viettinbank
Người nhận: Hoàng Bảo Linh
Mã số tài khoản: