Cơn đói kéo đến, ngăn lại dòng suy nghĩ tuyệt vọng của mọi người. May là trong quá trình đến đây Ngọc Hân đã đoán trước mà quơ loạn mớ thức ăn nhanh gồm bánh quy, snack, một ít trái cây cùng vài chai nước. Cậu cũng tốt bụng mà chia cho hai cha con kia một chai nước cùng một hộp bánh quy lớn, bọn họ chẳng mang theo gì trong quá trình bỏ chạy.
"Em sao rồi?" Ngọc Hân lo lắng hỏi khi thấy Trường Vũ cứ im lặng như người mất hồn như vậy
"Em ổn, chỉ là..." Trường Vũ ám chỉ là mình vẫn không như cũ được
Ngọc Hân cùng Văn Hùng cũng hiểu ý, không hỏi tiếp nữa. Ngọc Hân quay sang Văn Hùng hỏi:
"cậu rành nơi này hơn tôi, có cách nào thoát khỏi đây mà không phải chạm trán tụi quái không?"
Văn Hùng lắc đầu
"Không có, nơi này vốn là sa mạc mà, hầu hết công trình đều ở trên mặt đất. Đường hầm mà Boss cho xây kia là được hắn chuyển đá từ lục địa đá về mà làm thành đó, hầu hết phương tiện di chuyển ở nơi này là trên mặt đất thôi"
"Hay chúng ta đi bộ dọc theo đường xe điện ngầm"
Ngọc Hân nêu ý kiến
"Hơi mạo hiểm, đường hầm đó theo như tôi đoán là nối đến hai nơi, thị trấn Ngọc Dương cùng sân bay tư nhân của Boss ở phía bên kia thành phố. Mà lấy gì đảm bảo tụi quái không chui từ một trong hai chổ lối ra đó vào trong đường hầm. Không gian tối tâm đó sẻ hạn chế rất lớn khả năng hành động của chúng ta. Xui xẻo bị giáp công trước sau thì chỉ có nước chết"
"Thuyền thì sao?" Ngọc Hân tiếp tục hỏi
"Con thuyền chở hàng đã khởi hành rồi, thuyền nhỏ thì cũng có thể tìm được đó, nhưng không di chuyển khoảng cách xa được. Mà thuyền nhỏ lại không thể chịu nổi tấn công của tụi chim quái kia nếu bị chúng phát hiện" Văn Hùng trầm ngâm nói
ẦM...ẦM...ẦM...
Âm thanh nổ lớn phát ra từ phía bên kia thành phố, Văn Hùng ngó ra ngoài qua tấm kính ngăn, Ngọc Hân cùng Trường Vũ cũng đứng dậy ngó theo.
"Là hướng trạm phát điện, xem ra..." Văn Hùng ngó sang hai người kia
"Ừ, lệnh của Trường Vũ xem ra được kích hoạt rồi" Ngọc Hân gật đầu
Trường Vũ là người cảm thấy tệ nhất lúc này, kế hoạch của cậu bây giờ lại biến thành bất lợi cho bản thân, đây chắc hẳn là cảm giác gậy ông đập lưng ông đây.
PHỤT...
Như khẳng định cho suy đoán của ba người, ánh đèn trong căn phòng vụt tắt, chỉ còn lại ánh lửa sáng rực của bên ngoài nơi trạm phát điện.
Dễ dàng nhìn thấy ánh sáng to lớn của ngọn lửa đang thu hút lấy tụi quái bay trên bầu trời, ắt hẳn tụi quái dưới mặt đất cũng đang bị thu hút.
"Di chuyển thôi, giờ bọn quái đang bị ánh lửa hấp dẫn, chúng ta đi kiếm thuyền. Ít nhất cần phải tránh xa thành phố đã rồi mới tính tiếp được" Văn Hùng nói
"Em đi được chứ?" Ngọc Hân đồng tình cùng Văn Hùng, quay sang hỏi Trường Vũ
"Em ổn" Trường Vũ đáp, thực ra cậu vẫn còn hơi choáng váng nhưng giờ không phải lúc để cậu trở thành gánh nặng cho người khác.
"Hai đứa, dậy nào, chúng ta đi thôi" Văn Hùng đánh thức Văn Trí cùng Lục Tuấn đã ăn no nằm ngủ nãy giờ trong góc phòng.
Hai đứa nhóc uể oải thức dậy, Lục Tuấn nhanh chóng tỉnh táo còn Văn Trí thì vẫn lèm bèm kiểu em đang ngủ mà các kiểu.
"Mọi người tính đi đâu?' Hai cha con Tâm và Ngủ cũng nhận ra đám người họ đang lục đục rời đi, vội hỏi
"Chúng tôi đi kiếm ca nô, ít nhất cần tránh xa thành phố đã!" Văn Hùng đáp
"Chúng tôi đi chung được chứ?" Tâm vội hỏi
"Được" Văn Hùng gật đầu, bọn họ cũng chẳng thể ngăn cản cha con họ đi theo được, vậy chẳng thà đi chung sẻ tiện hỗ trợ nhau hơn.
----------------------------
Một chiếc chuyên cơ hiện đại đang từ đằng xa bay đến gần đốm lửa bốc cao giữa bầu trời như một ngọn đuốc kia.
"Chúng là...sản phẩm của tổ chức sao?" Người phụ nữ quay sang hỏi chồng mình
"Hình như vậy, tạo ra được những thứ thất bại như vầy thì sản phẩm hoàn chỉnh sẻ nguy hiểm đến mức nào" Người đàn ông đang cầm lái cũng kinh ngạc quan sát
"Hơi nóng của ngọn lửa đã bao trùm thành phố, thiết bị đo thân nhiệt không thể dùng được" Người phụ nữ quan sát màn hình của chiếc máy tính bản trên tay, lắc đầu nói
"Liên hệ với Xana, xem có giúp ích gì được không?" Người đàn ông nói
[TÔI ĐANG NGHE ĐÂY, KHÔNG CẦN LIÊN HỆ]
Màn hình máy tính trên tay người phụ nữ nhòe đi, giọng nói không phân nam nữ vang lên
"Có cách nào tìm kiếm người sống sót bên dưới không, hoặc tìm kiếm thằng bé" Người phụ nữ nói
[TÔI ĐÃ THỬ QUÉT HÌNH TOÀN BỘ THIẾT BỊ THU HÌNH TRONG ĐÓ. ĐỘ PHÙ HỢP % Ở VỊ TRÍ KHO HÀNG BẾN CẢNG THÀNH PHỐ. NHƯNG HỆ THỐNG ĐIỆN CỦA NƠI NÀY VỪA BỊ MẤT NÊN KHÔNG ĐỂ XÁC ĐỊNH ĐỐI TƯỢNG CÓ DI CHUYỂN HAY KHÔNG]
Màn hình máy tính bớt nhòe, hiện ra một khung ảnh trắng đen ở bên trái được chụp từ camera an ninh trong kho hàng, hình ảnh Trường Vũ đang bị áp giải đi trong hành lang. Bên phải màn hình là bức ảnh Trường Vũ được chụp gần với thời điểm cậu xảy ra tai nạn nhất. Hai khuôn mặt nhanh chóng được phóng lớn đặt chồng lên nhau, bên cạnh là con số %, ý chỉ độ trùng khớp của người trong hai bức ảnh.
"Không sai được, là con" Người phụ nữ kích động đưa sát chiếc máy tính lại gần, như muốn xuyên qua nó mà tóm lấy đứa con cô vẫn ngày đêm tìm kiếm.
"Đưa tôi tọa độ, chúng tôi sẻ ghé nơi đó" Người đàn ông cũng đang kích động không hề thua kém trong tâm trí nhưng ông vẫn giữ cho bản thân mình bình tĩnh vào lúc này
[ĐƯỢC, NHƯNG TỐT NHẤT NÊN ĐI VÒNG TỪ HƯỚNG BIỂN VÀ ĐẬU TRÊN MẶT NƯỚC. BẦU TRỜI CỦA THÀNH PHỐ HIỆN KHÔNG THỂ XÂM NHẬP ĐƯỢC BẰNG PHƯƠNG TIỆN CỦA HAI NGƯỜI]
"Cảm ơn"
Bên trong chuyên cơ chìm vào im lặng
"Sẵn sàng chứ?" người đàn ông nhìn sang vợ mình hỏi
"Đón con về nhà nào" Người phụ nữ nhìn đáp lại ông bằng nụ cười dịu dàng
-------------------------------------
BỐP
"Cẩn thận sau lưng, cúi xuống!" Ngọc Hân chỉa súng về phía Văn Hùng khi cậu vừa hất văng một con quái vật tấn công mình
PẰNG
Tiếng súng vang lên, con quái âm mưu tập kích Văn Hùng đang nằm xụi lơ dưới đất trước phát súng ngay đầu này.
"Gần đến chưa?" Ngọc Hân hỏi
Cả đám đang di chuyển xuyên qua kho hàng với đầy những con quái, mà hiện tại phần lớn bọn chúng đã chạy đến chổ đám lửa máy phát rồi đó.
"Gần rồi, hy vọng còn thuyền cho chúng ta" Văn Hùng chạy đằng trước, vung thanh sắt vào tụi quái đang nhăm nhe chắn đường anh.
Ngọc Hân theo sát phía sau, khẩu súng đã được Văn Hùng đưa sang cho cậu, chỉ sử dụng lúc thật cần thiết.
Phía sau là hai đứa nhóc Văn Trí cùng Lục Tuấn, Trường Vũ. Sau cùng là hai cha con Tâm và Ngũ, đang cầm hai thanh sắt trên tay hất văng tụi quái sau lưng đuổi theo bọn họ.
Cả bọn chạy đến lỗ hổng lớn thông ra biển, đây là chổ dùng đưa hàng lên tàu. Nhưng lúc này nó đã trống trơn vì con tàu đã rời đi một lúc lâu. Dòng nước bên ngoài đang đỏ rực lên vì ánh lửa phát ra từ phía xa, nhuộm nước biển thành một màu đỏ đen vô cùng đáng sợ.
"Sao rồi, bọn chúng đuổi theo đông lắm?" Tâm la lên từ đằng sau khi bọn họ dừng lại
Văn Hùng đã tiến đến chiếc ca nô duy nhất gần đó, cậu phóng người lên chiếc ca nô, chạy đến cố khởi động động cơ máy.
PHẠCH PHẠCH PHẠCH
PHẠCH PHẠCH PHẠCH
RỪM...RỪM...
Sau vài lần nỗ lực thì chiếc ca nô cũng không làm cho cậu thất vọng. Âm thanh máy nổ vang vọng nghe như âm thanh của hy vọng vào giờ phút này.
PHỊCH...
Đột nhiên âm thanh va đập xuống nền đất vang lên, Văn Hùng cùng Ngọc Hân ngó đầu thấy Trường Vũ đang té ngã tuột lại phía sau.
"Trường Vũ"
"Nhóc Vũ"
PẰNG...PẰNG...PẰNG...
Ngọc Hân giơ lên khẩu súng, nhắm bắn bọn quái đang lao thẳng đến cậu, Văn Hùng nhảy ra khỏi ca nô, cầm chắc thanh sắt chạy đến cứu nguy cho cậu.
"Bọn chúng, bọn chúng xô em" Trường Vũ chỉ tay ra sau lưng hai người vừa chạy đến bảo vệ cậu.
Văn Hùng cùng Ngọc Hân nhìn ra sau, thấy hai cha con Tâm và Ngũ kia đã leo lên chiếc ca nô từ lúc nào, tháo luôn sợi dây neo của chiếc thuyền.
"Mẹ nó" Văn Hùng lao đến nhưng đã muộn, chiếc ca nô đã chạy tách ra khỏi bờ, trên đó là hai con người đang cười vui vẻ nhìn bọn cậu
"Cảm ơn vì sự giúp đỡ nhé" Tâm vẫy tay chế giễu
"Không hẹn gặp lại nhé" Người đang lái tàu, ba cậu ta cũng cười nói
Văn Trí cùng Lục Tuấn đang lò mò đứng dậy khi bị hai cha con kia xô ngã lúc này, đứng cậy Văn Hùng trơ mắt nhìn chiếc ca nô di chuyển ra xa dần.
"Văn Hùng" Ngọc Hân hét lên
Cậu và Trường Vũ đang đứng chiến đấu cùng tụi quái lao đến ngày một đông. Văn Hùng thấy vậy vội chạy đến cứu viện.
"Chết tiệt, chết tiệt" Văn Hùng chửi thề trong khi đánh văng bọn quái.
Cậu lừa người trong từng ấy năm, không ngờ có ngày lại bị người lừa, đây quả thật là tức không để đâu cho hết mà. Ai mà nghĩ hai cha con nhìn như bình thường kia lại là bọn khốn chứ, cậu sao lại quên mất người sinh sống trong thành phố này thì kiếm đâu ra người tốt được.
"Giờ làm sao đây, có ý tưởng nào không?" Ngọc Hân thở gấp hỏi
Văn Hùng không trả lời được, sau lưng là biển rộng, trước mặt là bầy quái. Lối thoát duy nhất là nhảy xuống biển, nhưng ai biết được bên dưới có thứ quái vật nguy hiểm gì hay không. Điều quan trọng hơn là cả cậu và Văn Trí đều không biết bơi, sinh sống ở cái địa phương thiếu thốn nước thì làm gì có điều kiện mà tập bơi chứ, thêm cả Trường Vũ đang rất yếu ở đây nữa, cách này là đi chết.
Trường Vũ quan sát xung quanh, tìm kiếm bằng mắt thường cho đến khi nhìn thấy:
"Bên kia, sợi xích cửa"
Văn Hùng nhìn sang, mừng rỡ thấy cửa cuốn đang được cố định bằng sợi xích ở phía trên cao.
"Lùi lại, súng" Văn Hùng la lên
Ngọc Hân lùi lại theo những người khác, ném khẩu súng cho Văn Hùng
PẰNG
LENG KENG...LENG KENG...
RẦM
Phát súng chính xác phá tung chốt giữ sợi xích trên cao kia, cánh cửa cuốn mất đi móc giữ mà thả nhạnh xuống, chặn kín hoàn toàn bọn cậu với tụi quái.
RẦM...RẦM...
Không chịu buông bỏ, bọn quái bên trong thay nhau húc mạnh vào cửa khiến nó rung lên, âm thanh vang dội.
"Phù, nghĩ chút đã" Ngọc Hân ngồi bệch xuống nền đất nhô ra mặt biển không rộng lắm.
"Anh hai, kia là gì?" Giọng Văn Trí vang lên hỏi
Nhìn theo bàn tay nhỏ gầy của em mình nhìn về hướng xa, Văn Hùng như muốn đứng hình. Ngọc Hân cùng Trường Vũ cũng nhìn theo, không tin mà cùng dụi mắt nhìn lại, chỉ sợ trông gà hóa cuốc.
Nhưng không, từ đằng xa, một ngọn núi cao với hai con mắt phát sáng đang di chuyển về đây. Nhờ ánh sáng tỏa ra từ ngọn lửa mà bọn họ có thể nhìn rõ được phần nào cái thân hình kia. Đặc biệt là Văn Hùng và Văn Trí, bọn cậu quá quen thuộc với nó, nhưng với hình dáng bé xinh hơn nhiều.
« là thằn lằn cát » Văn Trí há hốc mồm, kinh ngạc mà la to
Đây chẳng phải thứ cậu hay phơi khô đem nướng làm đồ ăn vặt sao, nhưng cái thể tích này. Con thằng lằn này phải to gấp ngàn lần, không, phải ngàn lần bình thường mới đúng. Cái hình thể to lớn kia đang di chuyển chậm rãi về phía thành phố, có vẻ như nó bị ánh lửa hấp dẫn đến.
Hết bọn quái này lại đến con quái khác, thừ sau lại kinh khủng hơn thứ trước. văn Hùng nhìn quanh, nhưng khi cửa sập hạ xuống cũng đã vô tình biến chổ này thành nơi giam giữ tất cả bọn cậu bên ngoài rồi.
ẦM...ẦM...
Tiếng đập cửa vẫn tiếp diễn, bọn quái bên trong quyết tâm phá tan chướng ngại, tuyệt đối không tha cho bữa ăn ngon lành ở bên ngoài của chúng.
UỲNH...
Ở đằng xa, bức tường của thành phố đang đổ sập xuống vì con thằn lằn siêu to khổng lồ kia, mọi người phải ngước đầu mới nhìn lên tới cái đầu nham nhở xấu xí của con vật kia. Ánh mắt của nó vẫn đang châm chú quan sát ngọn lửa.
CÍU...CÍU...
Một bóng đen vụt qua trên đầu cả bọn, bóng đen nhanh chóng đảo một vòng trên bầu trời trước khi bay thẳng về đây.
« Xong thật rồi » Văn Hùng giơ lên cây gậy trong tâm, ngó con chim đầu đang bay thẳng về phía tụi nó.
PẰNG...
Ngọc Hân nổ súng, con chim loạng choảng mất phương hướng trước khi rơi thẳng xuống biển.
« Ờ quên, còn súng mà » Văn Hùng đắc ý nói
« Đừng mừng vội, đó là viên cuối cùng đó » Ngọc Hân ném đi khẩu súng trên tay, uể oải nói
CÍU...CÍU...
CÍU...CÍU...
CÍU...CÍU...
Như đáp lại tinh thần của tụi nó. Bốn con chim đầu khác đang vờn trên đầu, mục tiêu chẳng cần khổ công suy nghĩ cũng biết là bọn nó chắc rồi.
« Không phải chứ ? » Văn Hùng thở dài nói
Ngọc Hân cùng Trường Vũ và đứa nhỏ cũng đã cảm thấy tuyệt vọng đến gần vào giờ phút này. Với những thanh sắt này thì tụi nó làm sao chống lại bốn con chim mà hình thể mỗi con lại bằng hai đứa tụi nó gộp lại.
CÍU...
Một trong bốn con chim thả mình lao xuống, mục tiêu nhắm thẳng Ngọc Hân.
« Cẩn thận » Văn Hùng lao đến cạnh, hai người canh đúng lúc quơ gậy đánh trúng con quái, nhưng chẳng thắm thoát gì. Con chim còn chả thèm bay lên, hai chân nó chạm đất, vung mạnh chiếc cánh xương xẩu của mình, hất văng hai người ra xa, xém chút là rơi xuống biển.
Con chim không thèm đuổi theo mà một trong hai cái đầu nhìn sang Văn Trí cùng Lục Tuấn đang đứng cạnh nhau, hứng thú với con mồi nhỏ bé này.
Hai cái đầu chim lao đến hai đứa bé.
« Coi chừng » Văn Hùng cùng Ngọc Hân đang bò dậy, nhưng họ ở hướng ngước lại với hai đứa bé, chỉ có thể la lên trong tuyệt vọng.
PHỊCH...PHỊCH...
Trường Vũ lao đến xô ngã hai đứa trẻ qua một bên, giơ lên chiếc gậy chắn giữa con chim cùng hai đứa bé.
Hai chiếc hạm nhọn hoắt cùng bốn con mắt màu vàng nguy hiểm nhắm thẳng cậu mà bổ tới. Trường Vũ biết rõ mình chẳng thể làm gì được, chỉ có thể đứng yên đó mà chờ đợi cái khoảng khắc cơ thể bị hai chiếc hàm nhọn kia đâm thủng thành hai lổ hỗng to lớn.
VỤT
Ngây thời điểm đó, tia sáng đen vẫn yên lặng trú ngụ bên tai phải của Trường Vũ như sống dậy, bay nhanh về phía trước.
PHỤT
Tia sáng đen như một phát súng trường đầy uy lực, xuyên thủng một trong hai cái đầu của con chim, khiến chiếc