LỜI KỂ THÀNH TÂN
Tôi thu lại hai sợi xích lửa của mình, thoáng ngó những tên cảnh sát đang lâm le chỉa súng về phía tôi. Bọn họ tưởng thứ đồ chơi đó có thể uy hiếp được tôi sao.
"Cảm...cảm ơn" Một giọng nói của con nít vang lên sau lưng
Tôi quay lại nhìn, là hai kẻ trong khối cầu khi nãy, trông bộ dạng thì rõ ràng chân của tên người lớn đã không thể nhúc nhích gì nữa rồi.
"Tất cả đứng yên, các ngươi đã bị bắt" Một tên có vẻ là dẫn đầu trong đám cảnh sát tiến lên một bước cao giọng uy hiếp ba người chúng tôi.
PHỤT
Ánh sáng trong trung tâm đột nhiên tắt đồng loạt, ngay cả đèn báo hiệu cùng đèn đường bên ngoài cũng tắt cùng lúc. Một cánh tay nắm lấy áo tôi, tôi toan hất văng kẻ lạ này trước khi nghe thấy.
"Đi mau" Là giọng nói của Trường Vũ
Đây ắt hẳn là năng lực của cậu ta, biết là cậu ta nên tôi không chống cự nữa, để cậu ta kéo tôi đi trong bóng tối đen đặc lúc này.
Đến khi đèn sáng lại thì trước tầm mắt tôi là hàng dài xe cộ nối đuôi nhau đều tăm tắp trước mắt. Trường Vũ đã kéo tôi xuống hầm chứa xe của trung tâm này.
"Hướng này, nhanh" Trường Vũ bước nhanh dẫn đường, tôi im lặng đi theo sau
Chúng tôi đi đến một chiếc xe màu xanh bạc quen thuộc, Trường Vũ mở cửa sau ra chui vào, tôi theo thói quen mở cửa ghế lái phụ.
"Hai đứa ngốc gì trên đó lâu thế?" Vũ Thần nhìn thấy tôi cùng Trường Vũ chui vào xe thì nhanh chóng nổ máy xe phóng đi.
"Có chút chuyện" Trường Vũ đáp lại
"Hai người cậu làm tôi cùng anh Vũ Thần sợ muốn chết, anh Vũ Thần đang tính chạy lên tìm hai cậu đó. Ơ nhưng sao giọng của cậu lại từ trong radio phát ra vậy Trường Vũ" Ngọc Duyên vuốt nhẹ lòng ngực căn thẳng của cô bạn, khẽ oán trách
Có thể hiểu là trước khi Vũ Thần tính lên tìm chúng tôi thì Trường Vũ đã liên hệ với anh thông qua sức mạnh của cậu ta, sau đó tắt đèn kéo tôi thoát khỏi chổ đó.
"Trên đó xảy ra chuyện gì?" Vũ Thần nhìn hai đứa tôi hỏi
"Ôi dài lắm anh, kể thì có đến nữa đêm, anh đưa bọn em về đi đã" Trường Vũ lắc đầu nói
Vũ Thần không hỏi thêm, tôi cũng hiểu ý cậu ta là có người ngoài trong xe nên không tiện kể, có vẻ Vũ Thần cũng hiểu nên mới im lặng như vậy.
Chúng tôi thả Ngọc Duyên nơi xe đưa đón cô nàng đang đậu ở gần đó rồi phóng thẳng về nhà Trường Vũ, trên đường tiện thể mua thêm hai cái pizza cùng nước uống.
"Nói được rồi chứ hai thằng nhóc" Vũ Thần bầy ra mớ đồ ăn thức uống trên bàn khi chúng tôi đều chui vào nhà Trường Vũ, ngôi nhà không người, rõ ràng là ba mẹ cậu ta vẫn đang vắng nhà.
"Chuyện là thế này..." Trường Vũ kể lại cặn kẽ toàn bộ diễn tiến cho chúng tôi.
Một cảm giác khó chịu len lỏi trong tôi khi biết hai kẻ tôi cứu lại là người của tổ chức.
"Thành Tân...cháy...cháy ghế..." Trường Vũ vội la lên khi ngó thấy thành ghế tôi đang đặt tay lên đã bốc khói đen
XÈO...
Một luồng khí lạnh buốt bao trùm lấy bàn tay đang cháy của tôi phát ra tiếng va chạm của hai luồng nóng lạnh, cứu lấy an nguy của chiếc ghế sô pha tôi đang ngồi.
"Bình tĩnh nào nhóc, để em nó kể hết" Vũ Thần nhướng mắt với tôi, nể tình cứu tôi thoát khỏi tổ chức, nghe lời vậy.
Trường Vũ tiếp tục câu chuyện của cậu ta, kết thúc bằng việc tôi đã bị cánh nhà báo chen chúc ở lối ra vào quay chụp tới tắp. Mà tôi vẫn không hiểu lắm ý nghĩa của từ quay chụp đó là gì.
"Ý Trường Vũ là ngày mai ai cũng sẽ biết em là người có năng lực đặc biệt đó" Vũ Thần cũng đoán ra một kẻ mới tiếp thu tri thức như tôi không hiểu được mấy từ ngữ xa lạ đó nên giải thích đơn giản.
Biết thì làm sao chứ, bọn người bình thường đó đánh lại tôi chắc.
"Anh có sáng kiến nào cho câu chuyện này không?" Trường Vũ hỏi Vũ Thần
Lắc đầu
Vũ Thần lắc đầu không trả lời, nét mặt đâm chiêu suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng:
"Tạm không nói đến vụ bị lộ mặt của Thành Tân, còn thêm vấn đề làm sao hai tên của tổ chức lại bị đuổi giết, anh sẽ điều tra thêm xem có bàn tay của phe liên minh trong này không. Trước mắt, Thành Tân, ngày mai em không cần đến trường để tránh bị chú ý, để sau vài ngày xem tình hình ra sao, lát anh sẻ gọi với giáo viên xin nghĩ cho em"
Vũ Thần nhìn tôi ra lệnh, tôi gật nhẹ đầu không ý kiến gì. Đến trường hay không đến trường với tôi không có gì quan trọng cả.
"Mà anh Nam Thành đâu ạ, từ lúc trở về đến giờ em vẫn chưa gặp được anh ấy" Trường Vũ xoa nhẹ chiếc nhẫn đen bên tay trái hỏi
"Cậu ta đang bận chút việc, sau khi xong sẻ tìm em ngay thôi, đừng lo nhé" Vũ Thần cười trấn an người đối diện
Trường Vũ nhìn Vũ Thần không hỏi tiếp, vẫn đan xoa xoa chiếc nhẫn đen trên tay mà thực chất là một tia sáng đen, năng lực của EXP – Nam Thành.
"Vậy anh với Thành Tân về nhé, em cũng cẩn thận, hạn chế ra ngoài, có bất cứ vấn đề gì thì gọi cho anh ngay lập tức nhé" Vũ Thần đứng dậy ra hiệu cho tôi là đến lúc về rồi
"Uhm, mọi người cũng cẩn thận nhé" Trường Vũ tiễn chúng tôi đến cửa nhà trước khi đóng lại
Tôi cùng Vũ Thần đi xuống chiếc xe hơi quen thuộc của anh ta, di chuyển về địa điểm quen thuộc, ngôi nhà duy nhất nằm cheo leo trên một ngọn núi nằm ngay rìa thành phố, ngọn núi thuộc tài sản của Vũ Thần.
Nếu để ý kỹ, xung quanh ngọn núi này được bao quanh bởi một lớp sương mù dày hơn rất nhiều so với bên ngoài. Hoàn toàn che khuất đi sự hiện diện của nó với các loại thiết bị quan sát từ xa.
Đi qua một cây cầu dài bắt từ đường lộ băng qua một con sông để tiến vào đường đất, lối đi duy nhất dẫn đến nhà. Vũ Thần đột nhiên lên tiếng:
"Anh không cho em đến trường, không buồn chứ?"
Tại sao anh ta lại nghĩ tôi thích thú với việc "đi học" nhỉ
"Không" Tôi đáp
Mặc dù đang ngó ra bên ngoài nhưng tôi có thể cảm nhận là người lái đang liếc mắt quan sát nét mặt của tôi lúc này.
"Không muốn gặp bạn bè à?" Vũ Thần lại hỏi
Thực ra ngoài Trường Vũ cùng Mỹ Duyên thì tôi hoàn toàn không có hứng thú lại gần hay nói chuyện cùng bất cứ ai ở trường. Nếu không phải Vũ Thần muốn thì tôi thích ở nhà rèn luyện năng lực hơn để có thể sẵn sàng giết sạch tụi tổ chức kia, những kẻ đã làm tôi ra nông nổi này.
"Không" Tôi đáp
Màn hỏi đáp kết thúc, Vũ Thần chẳng hỏi thêm gì, tôi cũng không thích chủ động nói chuyện nên sự im lặng lại ngự trị trong xe đến khi chúng tôi chạy vào gara đã mở sẳn ở dưới nhà.
Chúng tôi không vội xuống xe mà đợi cửa gara đóng lại.
KỊCH
RỪM...RỪM...
Ngay khi cánh cửa gara đóng lại, âm thanh máy móc chuyển động phát ra bên dưới mặt đất.
RỪM...
Mặt đất gara run lên nhè nhẹ trước khi nó hoàn toàn biến thành một chiếc thang máy cỡ lớn di chuyển xuống bên dưới lòng đất.
Ngôi nhà phía trên thực chất chỉ là nguy trang, nơi ba người chúng tôi ở chân chính là sâu bên dưới ngôi nhà này, bên trong ngọn núi này.
Đến khi mặt đất hoàn toàn dừng lại thì lúc này trước mặt chiếc xe là một cánh cửa sắt, cánh cửa cũng đang mở ra để lộ một hành lang xe chạy trải dài về phía trước.
Xe tiếp tục lăn bánh đi vào trong hành lang, chúng tôi chạy thêm tầm p thì đi đến cuối hành lang, qua một cánh cửa sắt khác để đến một khoảng không gian rộng lớn như một sân bóng. Bên trong là từng hàng xe được đặt ngay ngắn, từ xe chổ bình thường cho đến xe tải bọc thép, hai chiếc phản lực một lớn một nhỏ, có cả một chiếc tàu ngầm đang lặng yên nằm bên hông của không gian, trên một kênh nước nhỏ dẫn thẳng ra con sông lớn của thành phố.
"Về phòng đây" Tôi mở cửa xe bước ra, đi thẳng về lối đi dẫn đến phòng mình
"Khoan đã" Vũ Thần cũng bước ra khỏi xe
Tôi dừng bước quay đầu nhìn người kia, ý hỏi lý do
"Chúng ta đến phòng thí nghiệm trước, anh muốn đảm bảo em không có vấn đề gì"
"Tôi không sao" Tôi đáp, cảm thấy trong người mình vẫn bình thường, không hề có khó chịu hay gì khác.
"Đi nào, nghe lời" Vũ Thần bước đi về một hướng khác mà không đợi nhận lại phản hồi từ tôi.
Tôi quay người đi theo sau người kia, mặc dù bản thân tôi không thích bị người khác ra lệnh hay điều khiển nhưng tôi biết mọi thứ Vũ Thần làm chỉ là muốn tốt cho tôi. Nếu hắn không liều mình chui vào đến tầng sâu nhất của tổ chức thì giờ đây chắc hẳn tôi vẫn đang trải qua ngày tháng cô độc trong bóng tối với bản thể nằm trong một chiếc hộp chỉ lớn khoảng nửa mét.
Tôi cùng Vũ Thần đến một căn phòng với khá nhiều máy móc, tôi quen thuộc chậm rãi cởi hết quần áo trên người mình, chỉ còn lại một chiếc quần cộc che đi vị trí cần che, bước vào một máy quét với vách thủy tinh ngăn cách với bên ngoài.
Vũ Thần quen thuộc đi đến vị trí màn hình quan sát.
RÈ...RÈ...
Từ bên dưới, một chiếc vòng sáng màu vàng chậm rãi di chuyển dần lên trên dọc theo vách thủy tinh, chiếu ra tia sáng quét vào người tôi. Chiếc vòng sáng di chuyển đến khi chạm nóc thì từ từ di chuyển xuống lại, đến khi chạm đến mặt đất thì dừng lại rồi tắt hẳn.
Tôi mở cửa máy quét bước ra, mặc lại quần áo rồi đi đến đứng cạnh Vũ Thần ngó màn hình hiển thị thông số mà anh ta đang kiểm tra.
"Ừ, vẫn ổn định, nhưng lần sau nếu không cần thì không nên sử dụng sức mạnh. Cậu chỉ vừa mới phục sinh, cơ thể vẫn chưa định hình hoàn toàn đâu" Vũ Thần nghiêng đầu nhìn tôi nói
"Uhm" Tôi đáp rồi xoay người đi ra khỏi phòng thí nghiệm, rảo bước về hướng phòng của mình.
Lúc đi ngang qua một ngã ba, tôi thoáng liếc mắt nhìn về một hàng lang còn lại hướng. Cuối hành lang này là một lối đi thẳng duy nhất lên căn phòng duy nhất và cũng là cao nhất nằm tại đỉnh của ngọn núi này, cũng là ngọn nguồn của mớ sương mù đang bao quanh ngọn núi này lẫn thành phố.
Kể từ khi sống lại đến giờ tôi chỉ gặp được người này đúng một lần, cảm giác đầu tiên nảy lên trong tôi là kẻ này vô cùng nguy hiểm. Trực giác mách bảo tôi nếu không cần thiết thì không nên đánh nhau cùng người này, phần thắng dành cho tôi là vô cùng nhỏ.
Những ngày tiếp sau đó trải qua vô cùng bình thường, tôi quanh quẩn trong nơi này. Ăn – ngủ- rèn luyện năng lực cứ vậy lập đi lập lại. Quên nói thêm là ngoài tôi cùng hai người kia thì ở nơi này còn có thêm ba người gồm nam nữ làm công khác, chịu trách nhiệm nấu ăn, dọn dẹp, ra ngoài mua đồ nếu được yêu cầu. Bọn người này đều là tâm phúc của Vũ Thần, tuyệt đối trung thành.
Như lúc này tôi đang ngồi một mình trong phòng bếp rộng lớn, đối diện là một người phụ nữ trung niên với thân hình béo tròn cùng nụ cười tươi lúc nào cũng hiện diện trên môi bà.
"Bánh mì nướng hơi cháy cùng ốp la và xúc xích, cậu còn cần gì không?" người phụ nữ bưng từ trong bếp ra bửa sáng đơn giản mà tôi yêu cầu, tươi cười đặt đồ ăn lên bàn trước mặt tôi.
Tôi không trả lời mà lắc đầu, người ở đây cũng đã biết rằng tôi không thích mở miệng nói chuyện nên người phụ nữ chỉ tươi cười chúc tôi ăn ngon miệng rồi xoay người bước lại vào trong bếp.
CẠCH
Khi đang thong thả cắn nuốt đồ ăn thì cảnh cửa dẫn vào phòng ăn ở sau lưng tôi bật mở, tôi thoáng ngạc nhiên vì đã qua giờ ăn sáng của Vũ Thần rất lâu rồi, anh ta luôn giữ thói quen dậy rất sớm.
Đến khi tôi quay đầu nhìn lại thì ngạc nhiên khi bước vào trong phòng ăn lúc này không phải Vũ Thần mà tôi quen thuộc mà là một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, thân hình cao lớn đang mặc trên người bộ đồ thể thao căng lên bó sát.
Đây là người trong căn phòng trên đỉnh núi, là bạn của Vũ Thần, là người mà tôi nhận định là vô cùng nguy hiểm.
Người đàn ông nhìn thẳng về tôi khiến trong tôi nảy lên cảm giác áp lực vô hình, tôi không biết phải phản ứng tiếp như thế nào ngoài việc cứ cứng người trong tư thế ngồi quay lại như thế này.
Nhưng chỉ trong vài giây thì người đàn ông đã rời đi sự chú ý về phía tôi khi người phụ nữ trung niên đã nghe thấy tiếng mở cửa và từ trong phòng bếp bước ra.
Rõ ràng người phụ nữ trung niên cũng chưa từng thấy người đối diện này bao giờ, nhưng cô biết rõ để có thể xuất hiện ở đây thì cô tuyệt đối không thể đắc tội.
"Chào ngài, ngài muốn dùng gì. Đơn giản thì có trứng ốp la cùng bánh mì, cơm với thịt nướng hoặc ngũ cốc ăn kèm với sữa tươi. Còn không ngài cứ việc nói, tôi tuyệt đối sẻ hoàn thành nó cho ngài"
"Giống người kia" Người đàn ông chỉ tay về phía tôi
"À, bánh mì cùng trứng ốp la và xúc xích. Ngài vui lòng ngồi đợi trong giây lát ạ" Người phụ nữ trung niên tươi cười bước nhanh vào bếp, tiếng bật mở bếp vang lên ngay tức thì sau đó.
Người đàn ông ngồi xuống bàn ăn, nhưng khiến tôi chấn động là...hắn ta ngồi ngay đối diện tôi, mặt đối mặt.
Cái cảm giác áp bách mãnh liệt lúc nãy lại ép lên cơ thể tôi, không rõ là tôi đang sợ hãi điều gì ở con người đối diện này. Chỉ là một loại bản năng thôi thúc tôi nên cách người này càng xa càng tốt.
CẠCH
Cửa phòng ăn lại bật mở một lần nửa, âm thanh vang lên ngay lập tức sau đó:
"Ồ ra rồi mà không đến tìm tôi"
Người đàn ông ngước mặt nhìn Vũ Thần vừa đi vào
"Dì Vương, cho tôi một phần sandwich gà cùng trứng lòng đào nhé" Vũ Thần kéo một chiếc ghế lại ngồi vào bàn chúng tôi, chiếc bàn quả thật đã có phần quá tải khi ba người đàn ông to lớn cùng túm tụm lại lúc này.
"Dạ vâng thưa ngài" Dì Vương từ trong bếp hô vọng ra
"Sao ra sớm thế, tôi cứ tưởng phải mất thêm mấy tháng nữa chứ, tình hình sao rồi, thành công không?" Vũ Thần nhìn người đàn ông mặt lạnh hỏi
Thật ra thì tôi tự nhận mình cũng là người lạnh lùng, không thích tiếp xúc hay giao tiếp cùng người khác. Nhưng người đàn ông ngồi đối diện tôi lại là cái lạnh khiến cho tinh thần người khác cũng bị uy hiếp, cái tính cách thuộc về bản năng của động vật máu lạnh, coi thường tất thảy mọi con mồi yếu kém xung quanh mình.
"Em ấy ổn chứ?" Người đàn ông không trả lời câu hỏi của Vũ Thần mà đặt một câu hỏi khác.
"Em ấy khỏe re, ăn được ngủ được, còn béo tròn lên hẳn đấy, muốn xem hình không?" Vũ Thần móc ra điện thoại trong túi áo, truy cập vào trong thư viện hình ảnh, bấm vào một tấm ảnh chụp lén.
Người trong tấm hình chẳng phải là Trường Vũ sao, người đàn ông này quen biết cậu ta, trông hai người này không có vẻ gì là bạn bè cả.
Người đàn ông nhận lấy điện thoại từ tay Vũ Thần, tôi ngạc nhiên khi quan sát thấy nét mặt lạnh lùng của anh ta vừa thoáng thả lỏng đi khi nhìn vào điện thoại, cái áp bách đang tồn tại nãy giờ cùng giảm bớt ít nhiều.
"Đồ ăn đến đây" Dì Vương dùng mông đẩy ra cửa bếp vì hai tay đang bận cầm hai dĩa đồ ăn ngon lành vừa chế biến xong, một phần bánh mì ốp la cho người đàn ông cùng một phần sandwich cho Vũ Thần.
"Chúc mọi người ngon miệng" Dì Vương đặt hai dĩa thức ăn chỉnh tề trước mặt hai người kia kèm theo lời chúc rồi xoay người, lần này dì bước hẳn ra bên ngoài phòng ăn. Đây chắc hẳn là muốn tránh mặt để không phải vô tình nghe thấy bí mật của chủ nhân mình.
Người đàn ông trả lại điện thoại cho Vũ Thần, khôi phục lại vẻ lạnh lùng ngay cả khi ăn.
"Cậu muốn gặp em ấy chứ?" Vũ Thần cầm lên sandwich trên dĩa cắn một miếng hỏi
"Uhm" Người đàn ông đáp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau