Bờ biển Lục địa rừng rậm
Hai cô gái trẻ đang chật vật từ trong rừng bỏ chạy ra hướng về phía bờ biển, quần áo hai người đều đầy vết rách cùng vết máu chảy ra từ những vị trí đó, đầu tóc rối bời cùng hơi thở nặng nhọc do mệt mỏi.
"Thật sự đến đây là thoát chứ?" Cô gái tóc đen dài hơi xoăn nhìn sang cô gái tóc vàng suôn mượt với vóc dáng nhỏ con hơn hỏi
"Có...có lẽ đi" Cô gái tóc vàng mệt nhọc đáp, rõ ràng là không mấy chắc chắn với đáp án của mình
Xạt...xạt...
Ở phía sau cách đó không xa trong rừng cây, một mũi giáo đâm xuyên qua tán cây vung ngang dạt đám cành lá sang hai bên để lộ ra một người đàn ông trung niên mặt mũi bậm trợn bước ra. Theo sau là người đàn ông là ba người đàn ông khác, hai kẻ trung niên cùng một chàng trai trẻ hơn nhiều, chắc chỉ tầm tuổi với hai cô gái. Cả bốn người đều cầm giáo, mặc trên người quần áo như của la mã cổ đại, để lộ ra phần ngực cùng cẳng chân thô đen của mình.
"Chạy trốn vô ích, ngoan ngoãn mà trở về đi!" Người đàn ông trung niên đi đầu hét lớn
"Về bà nội mày chứ về" Cô gái tóc đen hung hăng quay lại chửi lớn
Điều này rõ ràng không mấy tốt trong tình trạng sức cùng lực kiệt của hai cô nàng lúc này. Nhưng cô nàng tóc đen không quan tâm, cô chỉ câm hận cái quy tắc chết tiệt của địa phương kia, gì mà hiến tế với chẳng hiến pháp chứ.
"Cậu...hộc...cậu chạy đi...mình không chạy...chạy nổi nửa...nữa rồi" Cô nàng tóc vàng ngã trên cát, cảm nhận cảm giác ẩm ướt mà cát mang lại cho cô. Cô cố hất tay người bên cạnh, ý bảo hảy mặc kệ mình mà chạy tiếp đi.
"Nói gì thế hả? Còn nước còn tát, mau đứng dậy nào" Cô nàng tóc đen cố gắng đưa tay kéo cô nàng tóc vàng dậy.
"Họ chỉ cần mình thôi, cậu đi..đi đi..." Cô nàng tóc vàng gần như hất mạnh tay người kia mà hét lên
Cô nàng tóc đen có hơi bất ngờ trước phản ứng quyết liệt chưa từng thấy của người này, từ người con gái luôn nói năng nhỏ nhẹ trong ấn tượng trước giờ của cô.
Cô nàng tóc đen không tiến đến đỡ người kia nữa, cô lẳng lặng nhìn cô nàng tóc vàng đang nằm trên cát thở khó nhọc trong thoáng chốc. Cô nàng tóc đen không xoay người bỏ chạy một mình mà chậm rãi đứng chắn trước mặt cô nàng tóc vàng, đối mặt cùng bốn kẻ truy đuổi đang ngày một gần.
"Cậu..." Cô nàng tóc vàng đã tưởng rằng sẻ trông thấy cô nàng tóc đen bỏ lại cô mà bỏ chạy, dù sao cả hai cũng chỉ mới quen biết không lâu, không đáng để hy sinh mạng sống vì một người mới quen như cô.
Cô thầm trách bản thân quá yếu đuối, sợ hãi khi phải hiến tế bản thân theo quy định của bộ lạc. Còn vì một hình ảnh mơ hồ đến bản thân cũng không chắc chắn mà lôi thêm người ta bỏ trốn cùng mình đến tận nơi này.
"Mình hy vọng vị cứu tinh của cậu sẻ xuất hiện ở bờ biển này" Cô nàng tóc đen hất gọn mái tóc xoăn sang hai bên, quay đầu ra sau nhìn cô nàng tóc vàng cười trêu trọc.
Cô nàng tóc đen lựa chọn ở lại thay vì bỏ chạy một mình, cô mặc dù ham tài sợ chết nhưng bỏ mặc người ta biết rõ kết cục của họ là cái chết thì cô không làm được.
Bốn người đàn ông đang tiến ngày càng gần, chỉ tầm vài trăm mét nữa là đến vị trí hai người đang đứng. Cô nàng tóc đen hít sâu, hai tay đưa lên ngang miệng mình, đôi mắt cô dần đỏ rực lên như màu máu. Cô thoáng nhìn thấy trên đầu bốn người trước mặt, ba kẻ trung niên đang dần xuất hiện đầu lâu hoàn chỉnh cùng lưỡi hái trên đầu, người thanh niên duy nhất thì chỉ mới xuất hiện nữa phần dưới của đầu lâu, không hề có lưỡi hái.
Hét lớn
Cô nàng tóc đen vận sức mở to miệng hét lớn, âm thanh chói tai như tiếng quái vật gầm rú từ miệng cô vang vọng về phía trước. Tiếng hét của cô như cuồng phong, cuống theo gió cùng cát biển, tựa như một viên đạn pháo khổng lồ mà tấn công về kẻ thù trước mặt cô lúc này.
Nhưng khác với cô mong đợi, bốn kẻ kia đã từng nếm trải qua sức mạnh kì lạ này của cô mà có chuẩn bị từ trước. Ngay khi cô vừa cất tiếng hét thì cả bốn người ăn ý tách sang hai bên, hoàn hảo tránh thoát khỏi đòn tấn công của cô nàng. Luồng sức mạnh bay đến cánh rừng, cuốn bật gốc những thân cây đứng đối diện với nó.
"Mẹ nó chứ?" Cô nàng tóc đen chửi thề
Đòn tấn công vừa rồi cũng đã tiêu tốn hết phần sức lực cuối cùng của cô, giờ cô cũng như người bạn tóc vàng sau lưng, hoàn toàn không còn sức phản kháng nữa ngoài việc đợi những kẻ kia đến giết mình.
"Hét đi...hét nữa đi chứ...haha" Người đàn ông trung niên cười lớn, đắc ý nói. Bốn người cuối cùng đã tiến đến gần hai cô gái nhưng họ không vội tấn công ngay mà đang bao vây lấy họ, coi họ như con thú mình săn được, nhìn ngấm nó bất lực bỏ trốn trong hả hê sung sướng.
"Yên tâm, tao có chết thì các ngươi cũng chẳng sống được bao lâu đâu" Cô nàng tóc đen cười nhếch mép nhìn người đàn ông dẫn đầu, khinh miệt nhìn đối phương.
Bốp
Người đàn ông không chút do dự vung tay tát mạnh lên mặt cô nàng tóc đen, quát lớn: "Mẹ kiếp, mày dám trù tao hả, nếu không phải trưởng làng muốn bắt sống thì mày sao còn thở mà lải nhải hả, khôn hồn thì câm đi"
"Lydia...Lydia...cậu không sao chứ? Ngươi thật quá đáng!" Cô nàng tóc vàng hoảng hốt đỡ lấy Lydia, tức giận chất vấn người đàn ông trung niên dẫn đầu vừa tấn công Lydia.
"Thánh nữ à, người đã phạm vào tội rất lớn đó, thân mình chưa xong mà muốn lo cho kẻ ngoại lai này à" Người đàn ông trung niên khinh thường nhìn cô nàng tóc vàng, trong ánh mắt không giấu được sự thèm khát đầy ghê tởm.
"Dám dẫn thánh tử trốn đi khỏi buổi hiến tế linh thiêng, tội không thể tha" Người trung niên khác bên cạnh nói lớn, chỉa mũi giáo về phía cô nàng tóc đen Lydia
"Mình không sao, xem ra không thể hoàn thành lời hứa đưa cậu rời khỏi đây rồi, xin lỗi nhé" Cô nàng tóc đen vuốt ve mái tóc suôn vàng xinh đẹp của người kia, cười nói
"Không không...là mình nên xin lỗi cậu mới đúng...mình...mình..." Cô nàng tóc vàng ấp úng, đôi mắt đã ngân ngấn nước mắt chực chờ trào ra.
"Đừng ở đó mà diễn nữa, đứng dậy mau. Cũng đừng có mấy cái suy nghĩ không an phận nào, lệnh là bắt sống nhưng có lỡ tay giết mất thì trưởng làng cũng chẳng trách tôi chúng ta đâu" Tên trung niên cầm đầu kéo mạnh cô nàng tóc vàng lên, hai tên trung niên khác khống chế Lydia đang vùng vẫy kia lên theo.
"Tránh ra, tôi tự đi được" Lydia kiên quyết hất mạnh hai kẻ kia, ngoan cường đi đến kéo cô nàng tóc vàng để cô dựa vào người mình mà đi giữa bốn kẻ này.
Chỉ có chàng trai duy nhất kia là không nói năng hay hành động gì, cậu khác với những kẻ này, cũng không hoàn toàn tôn sùng tập tục kia của bộ tộc. Có thần Maya biết trong quá trình truy đuổi kia cậu chỉ mong mãi mãi không thể đuổi kịp bọn họ.
"Thánh nữ à, nghe theo ác ma mà phản bội bộ tộc là trọng tội không thể tha, đặc biệt là với thân phận của người đó" Người trung niên dẫn đầu đi đằng trước, quay đầu lại nhìn hai cô nàng phía sau, ánh mắt không hề che dấu mà quét qua vòng đáng tự hào của hai người.
Lydia dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn người đàn ông phía trước đáp: "Cái "không phản bội" mà ông nói là phải dâng bản thân, trở thành món ăn sống cho con quái vật mà mấy người tôn thờ hả?"
"Im đi, đừng có mà báng bổ sứ giả của thần Maya, thứ ác ma ngoại lai" Tên đàn ông gằng giọng, rõ ràng thứ Lydia nhắc đến có ý nghĩa rất lớn với ông ta.
"Ngu muội" Lydia thì thầm trong miệng nhưng khoảng cách này đủ gần để bốn người đi xung quanh đều nghe được.
Bốp
Tên đàn ông trung niên dẫn đầu vung tay đánh Lydia, rất may cô đã kịp đưa tay lên đỡ được. Nhưng lực của ông ta rõ ràng mạnh hơn sức của cô khiến cánh tay cô bị dội ra sau đập vào mặt mình rõ kêu.
"Ta mà còn nghe thêm một câu báng bổ nào từ miệng của ngươi nữa thì...hừ" Ông ta hầm hừ đe dọa, ánh mắt láo liên đảo lên xuống vóc dáng gợi cảm của Lydia.
Lydia ghét bỏ ánh mắt đáng khinh bỉ của tên kia nhưng cũng đủ thông mình mà không phản bác lại. Giờ mà cứng rắn với hắn thì không phải đối sách thông minh.
Rừm...rừm...
Ào ào
Bổng nhiên, tiếng động cơ vang vọng về phía họ, khiến cả sáu người phải quay lại chú ý đằng sau mình, hướng âm thanh đột ngột này truyền tới.
Ở cách bờ biển không xa, một chiếc du thuyền loại nhỏ với bể bơi trên nóc đang từ từ tiến sát bờ biển. Nhưng khung cảnh trên thuyền có hơi lạ lùng, trên ban công thuyền chỉ có đúng hai người đàn ông trẻ tuổi đang đứng nhìn về phía họ.
Một người mặc trên người nguyên bộ đen gồm quần, áo cùng áo khoắt đen nốt, mũ áo khoắt chùm lên đầu che đi khuôn mặt của người này. Người còn lại thì hoàn toàn trái ngược, mặc chiếc quần trắng cùng áo họa tiết hoa lá nổi bật hay bán ở mấy khu du lịch biển, mái tóc màu bạch kim trông vô cùng bắt mắt khi kết hợp cùng khuôn mặt điển trai luôn hiện nét cười trên môi.
"Đến đây được rồi, cảm ơn đã cho quá giang nhé, ngại quá" Vũ Thần quay ra đằng sau nói vọng về phía buồn lái, mặc dù là cảm ơn nhưng anh lại trưng ra nét cười thoải mái như đang ban ơn cho kẻ khác vậy.
"không...không có gì...ngài thong thả" Bên trong khoang lái, một giọng nói run rẩy đáp lại, không che dấu được sự sợ hãi.
"Tạm biệt, có duyên ngày sau gặp lại" Vũ Thần nhảy ra khỏi sàn thuyền, không quan tâm người kia có đáp lời hay không.
Ngay khi anh sắp chạm vào mặt nước thì một lớp băng trắng ngay lập tức xuất hiện ngay bên dưới vị trí anh đặt chân. Lớp băng nhanh chóng lan nhanh theo đường thẳng từ vị trí của anh vào đến bờ biển, tạo thành một con đường bằng băng ngoạn mục.
Nam Thành từ từ bay lên nhờ những tia sáng đen, lơ lững trên không trôi về phía bờ biển. Khi cả hai đặt chân trên cát thì bắt đầu chú ý về nhóm sáu người cách đó không xa, cũng tò mò về họ như cách sáu người kia thắc mắc về hai người họ.
"Quả nhiên là lục địa rừng rậm, toàn là cây cối, không biết có chỗ nào bán thuốc xịt đuổi côn trùng không chứ tụi nó phiền lắm" Vũ Thần quan sát cánh rừng chạy dọc theo bờ biển đến hết tầm mắt vẫn không nhìn thấy điểm cuối thầm cảm thán với người bên cạnh.
Nam Thành không đáp lời, anh nhìn qua sáu người kia một lúc thì thu hồi tầm mắt nhìn về Vũ Thần nói: "Tôi đến lục địa sa mạc trước"
"Ừ, cậu dịch chuyển thì nhanh hơn tôi, cố gắng tìm ra nhóc ấy nhé" Vũ Thần gật đầu
"Nhất định" Nam Thành quả quyết
Bên này, sáu người sau một lúc quan sát hai con người lạ mặt đột ngột xuất hiện này, rõ ràng là đều nhìn ra sự bất bình thường của hai người. Người bình thường dĩ nhiên là không thể đi trên mặt nước hay trên không được. Vậy chỉ có một khả năng, hai người này cũng giống hai cô gái cạnh họ, đều được thượng đế ban phúc.
"Đi mau" Tên trung niên ra lệnh cho bọn họ đi tiếp khi thấy hai kẻ kia không mấy chú ý đến bọn họ.
Nắn ná ở đây lâu không phải chủ ý tốt, những kẻ có năng lực đều không dễ đối phó, cô gái Lydia này là một ví dụ. Tốt nhất nên mang hai người về đến bộ tộc giao cho trưởng làng để tránh tình huống phát sinh.
"Cứu mạng...cứu chúng tôi với" Cô gái tóc vàng đột nhiên dùng hết sức la lớn về phía Nam Thành và Vũ Thần
Cô vô cùng kích động, toan giẫy giụa muốn tránh thoát khỏi sự bao vây mà lao về hai người mới xuất hiện kia. Chính là người trong hình ảnh mà cô nhìn thấy, có sức mạnh to lớn giúp hai người bọn cô thoát khỏi bàn tay những kẻ xung quanh.
Bốp
"Im mồm" Người đàn ông trung niên tức giận tát vào mặt cô nàng tóc vàng.
"Bịt tai lại" Lydia nói nhanh
Cô nàng tóc vàng lập tức hiểu ý, vội đưa hai tay lên che thật chặt tai mình.
Hét...
Lydia dùng sức hét lớn, âm thanh chói tai từ miệng cô vang vọng lên không trung. Mặc dù hướng âm thanh không trúng ai nhưng ở khoản cách gần này thì đủ để những kẻ không kịp bịt tai phải đau đớn ngã nằm trên đất, lỗ tai thấp thoáng chảy ra dòng máu nhỏ.
Bên này Nam Thành cùng Vũ Thần cũng bất ngờ trước tiếng hét cao độ của cô gái kia, rất may là họ cách xa và không nằm chính diện hướng cô gái phóng âm thanh nên chỉ giật mình chứ không mẩy may thương tổn nào.
Bốn người đàn ông sau pha tấn công bất ngờ của Lydia hiện đang rên rĩ nằm dưới đất, dùng tay bịt lấy hai bên tai đang chảy máu của họ. Lydia nắm lấy tay của cô gái tóc vàng, cả hai chạy về phía Nam Thành cùng Vũ Thần vẫn đang đứng ở bờ biển làm khán giả bắt đắt dĩ cho một chuỗi những gì vừa diễn ra.
"Phải hai người này không? Vị cứu tinh mà cậu nói" Lydia hỏi cô nàng tóc vàng
Cô nàng tóc vàng cẩn thận quan sát Nam Thành cùng Vũ Thần, cố so sánh hình ảnh trước mắt với hình ảnh mà cô đã tiên tri trước đó. Sau vài giây quan sát cô nàng tóc vàng trở nên kiên quyết, cô nói:
"Là người này, hậu duệ của các vị thần, sẻ giúp chúng ta tiêu diệt thứ ngụy thần ở nơi kia"
Lydia nhìn theo hướng chỉ của cô nàng tóc vàng mà quan sát Nam Thành, một người đàn ông còn khá trẻ nhưng mang lại cho cô một cảm giác nguy hiểm tiềm tàng và trực giác của cô thì thường luôn chính xác.
"Hai người đang nói gì vậy?" Vũ Thần hỏi
"Hai người chính là do các vị thần sắp đặt để xuất hiện ở nơi này, là người sẻ chấm dứt việc thờ phụng quái vật của lục địa rừng rậm nơi đây" Lydia cướp lời cô gái tóc vàng nói, như nhớ lại nguyên văn lời cô nàng từng kích động mà vừa lắc người cô vừa nói.
"Các vị thần...sắp đặt...???" Vũ Thần nghiên đầu khó hiểu, với một nhà khoa học như cậu thì đây quả là câu chuyện cười ít buồn cười nhất năm nay mà cậu được nghe. Thời đại nào rồi mà còn có nơi tin vào các vị thần hơn là khoa học kỹ thuật, quả không hổ danh là lục địa chậm phát triển nhất tinh cầu.
"Nghe này" Vũ Thần không kiên nhẫn nói "Bọn tôi chỉ tình cờ thuận đường ghé vào thôi, cái gì mà thần với chả linh sắp đặt chứ. Vậy nên, tạm biệt nhé" Vũ Thần vẫy tay chào với hai người xa lạ
"Nói rõ hơn đi" Nam Thành đột nhiên lên tiếng
Vũ Thần quay sang nhìn người bên cạnh với vẻ không thể tin được, một kẻ kiệm lời như Nam Thành, kẻ chẳng quan tâm đến bất kì ai hay sự vật gì trên đời (à không tính nhóc tâm can bảo bối Trường Vũ ngoại lệ kia nhé) lại mở miệng hỏi chuyện với hai cô nàng hoàn toàn xa lạ ở một vùng đất cũng lần đầu đặt chân đến.
"Cậu không vội đi kiếm nhóc nhỏ hả?" Vũ Thần nghiêng người nói nhỏ
Nam Thành không trả lời mà ngước đầu nhìn lên khung cảnh những ngọn núi cao hùng vĩ, cánh rừng trải dài không thấy điểm cuối của nơi đây, ánh mắt cậu híp lại nhìn thẳng về một hướng xa xăm nơi rừng rậm.
------------------------------------
Xuất bản: //
Đôi lời từ BoLinhHong:
Xin chào cả nhà, những ai vẫn còn đang quan tâm đến bộ truyện dang dở này. Hình như cũng gần năm rồi mình mới lại ngoi lên đăng chương trong vô số bộ truyện drop của mình.
Chân thành cảm ơn các bạn đã đón đọc truyện của kẻ nghiệp dư này nhé. Nếu thấy hứng thú hãy comment để mình có thêm động lực viết tiếp nhé.