Edit: Phưn Phưn
Beta: Đại Bàng
Chu Tương Tương có chút ngơ ngác, nhất thời không hiểu ý Phó Tranh.
Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu? Chịu trách nhiệm cái gì cơ?
Ngay lúc cô đang ngơ ngẩn, một giây sau Phó Tranh đột nhiên trở mình, thân thể cao lớn thiếu chút nữa áp lên người cô.
Chu Tương Tương bị hù dọa toàn thân run lên, phản xạ có điều kiện đẩy lồng ngực Phó Tranh, môi run run, căng thẳng nhìn anh, "Cậu... cậu muốn làm gì?"
Phó Tranh nhìn cô, khàn giọng nói, "Tôi muốn hôn cậu."
Đồng tử Chu Tương Tương co rụt lại, khuôn mặt trong nháy mắt nóng lên như bị lửa đốt.
Tim đập rất nhanh, bối rối không dám nhìn đôi mắt Phó Tranh, "Cậu... cậu đừng nói nhảm, mau... Mau đứng lên..."
Hai tay cô đẩy Phó Tranh, muốn đẩy anh ra.
Chu Tương Tương tay nhỏ, Phó Tranh một tay đã nắm chặt. Anh hơi dùng sức, Chu Tương Tương liền không làm được gì.
Chu Tương Tương mặt đỏ bừng, "Phó Tranh cậu đừng như vậy... Không thể như vậy..."
Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn Phó Tranh, giọng nói run rẩy, sợ hãi đến nỗi trong ánh mắt dâng hơi nước.
Mắt to, ngập nước, bởi vì sợ, môi cũng khẽ cắn, nhưng lại làm cho Phó Tranh nhìn càng thêm miệng đắng lưỡi khô, giơ tay lên, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve môi hồng hào của Chu Tương Tương, khàn giọng nói: "Chu Tương Tương, cậu đừng câu dẫn tôi."
Kêu anh buông ra, mà lại muốn câu dẫn anh, kêu anh phải làm sao bây giờ?
"Tôi không... Tôi không có..."
"Tại sao không có." Ánh mắt Phó Tranh nhìn chằm chằm môi Chu Tương Tương, như một bó hoa tươi mới chờ anh đi hái.
Yết hầu anh lăn lộn, không nhịn được nữa, "Chu Tương Tương, cậu đừng sợ, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu..."
Lời còn chưa dứt, liền cúi đầu xuống, hướng tới môi Chu Tương Tương hôn xuống.
Chu Tương Tương giật mình, căng thẳng lập tức nhắm chặt đôi mắt, hai tay vô thức siết chặt.
Rõ ràng rất sợ hãi, nhưng chẳng biết tại sao lại không chán ghét, thậm chí mơ hồ còn có một tia tình cảm không rõ.
Hô hấp nóng ấm của Phó Tranh phả vào gương mặt Chu Tương Tương, cô mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, tim đập nhanh hơn.
Trên thực tế, Phó Tranh cũng khẩn trương, lớn như vậy, còn chưa có hôn qua con gái đâu.
Bởi vì khẩn trương, lúc đặt môi lên, hơi ngừng một chút.
Nhưng mà, khi anh dừng lại một giây này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, "Tương Tương, sắp chín giờ rồi, tại sao con còn chưa đi học?"
Dì Dung mới vừa từ bên ngoài trở về, thấy cửa phòng Chu Tương Tương đóng, liền đi lên gõ cửa.
Giọng nói vừa vang lên, bên trong phòng, Chu Tương Tương và Phó Tranh đều ngẩn ra.
Chu Tương Tương phục hồi lại tinh thần trước, đẩy mạnh Phó Tranh. Cô nghe thấy tiếng nắm cửa chuyển động, gấp rút gọi: "Dì khoan vào ạ!"
Động tác dì Dung ngừng lại, "Làm sao vậy?"
"Con... Con đang mặc quần áo..." Chu Tương Tương nóng mặt nói dối, cực kỳ bối rối, dùng sức đẩy Phó Tranh, ánh mắt ý bảo anh mau trốn đi.
Phó Tranh nhìn dáng vẻ cô khẩn trương, chính mình ngược lại không khẩn trương, không chỉ không có trốn, còn một tay ôm lấy Chu Tương Tương vào trong lòng, cười khẽ, "Cậu sợ cái gì?"
Cậu còn dám nói?! Chu Tương Tương bị dọa sợ vội vàng che miệng Phó Tranh, đỏ mặt dùng sức trừng anh.
Ý cười trong mắt Phó Tranh càng sâu hơn.
Bàn tay nhỏ bé của Chu Tương Tương che trên miệng anh, mềm mại, muốn hôn.
Bên ngoài, dì Dung giống như nghe thấy giọng nói, hỏi, "Tương Tương, không phải con thay đồ à? Con đang nói chuyện với ai vậy?"
Chu Tương Tương sắp khóc, vội nói: "Con... Con đang gọi điện thoại! Dì Dung, dì đừng vào ạ."
Dì Dung này sớm không về muộn không về, hết lần này tới lần khác lại về đúng lúc này? Lỡ dì ấy trông thấy Phó Tranh và cô ngủ ở trên một cái giường, khẳng định sẽ hiểu lầm.
Trong lòng Chu Tương Tương không khỏi có chút tự trách, tại sao tối hôm qua cô có thể ngủ ở trong lòng Phó Tranh? Vừa rồi Phó Tranh muốn hôn cô, cô thế nhưng cũng không có cự tuyệt.
Rõ ràng như vậy là không đúng, nhưng lại giống như bị khống chế vậy.
"A!" Chu Tương Tương đang đắm chìm vào trong suy nghĩ, lòng bàn tay đột nhiên đau xót, cô vô thức kêu một tiếng, con mắt mở lớn, trừng mắt Phó Tranh.
Bàn tay che miệng Phó tranh đột nhiên bị anh cắn một cái, mà anh giờ phút này, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ.
Tay Chu Tương Tương bị cắn đau, tức giận trừng mắt nhìn anh.
Cái tên này thật đáng ghét!
Ngoài cửa, dì Dung nghe thấy Chu Tương Tương thét chói tai, sợ hết hồn, lập tức hỏi: "Tương Tương, con sao vậy?!"
Bà nói, liền bất chấp vặn cửa phòng ngủ.
Nhưng mà, lúc bà đi vào, Chu Tương Tương lại không có trong phòng ngủ.
"Tương Tương, con đang ở đâu?" Dì Dung lo lắng đi vào bên trong phòng, nhìn bốn phía.
Giọng nói Chu Tương Tương truyền ra từ phòng tắm, "Con... Con ở trong phòng tắm, dì Dung dì cứ mặc kệ con, lát nữa con... Lập tức đi học."
Dì Dung nghe thấy, thuận theo tiếng nói nhìn về phòng tắm.
Bà đi tới, theo bản năng vặn cửa, nhưng mà, cửa bị khóa lại từ bên trong.
"Tương Tương, vừa rồi con la gì vậy? Không có xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không có việc gì, con... Con không cẩn thận làm rớt đồ."
"Không có việc gì thì tốt, vậy dì đi ra ngoài trước, con sửa soạn xong thì nhanh tới trường đừng để trễ học."
"Con biết rồi dì Dung."
Tiếng bước chân dì Dung đi xa.
Chu Tương Tương dựng thẳng lỗ tai nghe, cho đến khi phòng ngủ truyền tới tiếng đóng cửa, mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy lúc dì Dung đẩy cửa chuẩn bị vào, Phó Tranh đang ngồi đột nhiên ôm cô lên, bước chân nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Nguy hiểm được giải trừ, Chu Tương Tương tức giận trừng mắt liếc anh một cái, đưa tay định mở cửa.
Nào biết, tay vừa mới nắm lấy chốt cửa, Phó Tranh đột nhiên đè lại cổ tay cô.
Chu Tương Tương sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh, "Cậu làm cái gì vậy?"
Phó Tranh mặt mày vui vẻ, "Làm tiếp chuyện vừa rồi còn chưa làm xong."
Tiếng nói vừa dứt, không đợi Chu Tương Tương phản ứng, đột nhiên đem cô ấn lên trên cửa, cúi đầu liền hôn xuống.
Chu Tương Tương bị dọa sợ ngực run lên, chợt mở to hai mắt nhìn.
Hôn thật lâu, Chu Tương Tương cảm giác mình không thể hô hấp, nước mắt lộp độp rơi xuống.
Chất lỏng mặn rơi vào trong miệng Phó Tranh, anh hơi sững sờ, cuối cùng buông cô ra.
Thấy nước mắt Chu Tương Tương rơi xuống, có chút ngốc, "Làm sao vậy?"
Chu Tương Tương vừa nói vừa hít mũi, "Không... Không thở được..."
Phó Tranh: "..."
Trố mắt mấy giây, Phó Tranh không nhịn được bật cười.
Anh dùng sức xoa đầu Chu Tương Tương, trong mắt tràn đầy cưng chiều cười, "Chu Tương Tương, sao cậu lại ngốc nghếch đáng yêu như thế?"
Phó Tranh nhìn môi Chu Tương Tương bị anh hôn đến có hơi sưng, mềm mại, kiều diễm ướt át.
Anh nuốt nước bọt một cái, nhịn không được lại cúi đầu hôn một chút.
Lúc ngẩng đầu lên, anh nhìn đôi mắt Chu Tương Tương, nhếch môi cười, nói: "Đóng dấu, sau này sẽ là người của Phó Tranh."
Tác giả có lời muốn nói:
Các tiểu tiên nữ, cầu bình luận cầu hoa hoa (^__^) ngồi xổm góc tường chờ quăng thức ăn~