Edit: Phưn Phưn
Beta: Đại Bàng
Phó Tranh hôn trộm một cái, vô cùng đắc ý.
Hai má Chu Tương Tương ửng đỏ, trừng anh, "Phó Tranh, anh lại phạm quy."
Phó Tranh mặt dày cười, biết rõ còn cố hỏi, "Phạm quy cái gì?"
"Lần trước rõ ràng đã nói, anh dịch được đoạn Tiếng Anh mà em đọc, mới có thể... Mới có thể hôn em..."
Phó Tranh bật cười khúc khích, đột nhiên quay đầu lục lọi từ trong ba lô ra một quyển sách, "Đến đến, cô Chu, mời kiểm tra!"
Chu Tương Tương nhìn chằm chằm sách trong tay anh, đột nhiên trợn to hai mắt, "Anh... Tại sao anh lại mang sách đến?"
Phó Tranh cười, "Để hôn vợ anh."
Chu Tương Tương vừa bực mình vừa buồn cười, mở sách tùy ý đọc một đoạn, cố ý thả chậm tốc độ, Phó Tranh khẽ nhíu mày, nghe vô cùng chuyên tâm.
Chu Tương Tương đọc xong một lần, ngẩng đầu hỏi Phó Tranh, "Có thể dịch được không?"
Phó Tranh lắc đầu, "Ừm, không thì em đọc từng câu một thôi?"
"..."
Vì chiếu cố cho trình độ học tập của Phó Tranh, cuối cùng Chu Tương Tương xuống nước với anh, đọc một câu, để cho Phó Tranh phiên dịch một câu.
Trước kia Phó Tranh thực sự nghe không hiểu Tiếng Anh, mỗi lần giáo viên ở phía trên đọc cho nghe, anh cảm thấy như đang niệm chú, càng nghe càng phiền, nên cũng không muốn nghe.
Chu Tương Tương đọc một câu liền dừng lại, để cho anh phiên dịch, anh nghe được tỉnh tỉnh mê mê, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng phiên dịch ra được.
Chu Tương Tương đọc hết toàn bộ đoạn, mặc dù Phó Tranh phiên dịch lắp bắp, nhưng đại khái nghe hiểu ý tứ.
Chu Tương Tương khép sách lại, nhìn anh cười, "Được rồi, coi như anh vượt qua bài kiểm tra."
Phó Tranh cong khóe miệng, đôi mắt sáng lên, ghé đầu lại gần, cợt nhả hỏi: "Vậy có cho anh hôn không?"
Hai người đã ngồi rất gần, Phó Tranh đưa mặt lại gần thêm chút, môi có thể dán lên môi Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương thấy anh giả bộ, liếc mắt cười, "Vậy em nói không được không?"
Khóe miệng Phó Tranh càng ngày càng cong, thấp giọng nói: "Phản đối không có hiệu quả."
Nói, liền đưa tay giữ lại ót Chu Tương Tương, hôn lên đôi môi mềm mại.
Hai người ngồi đối mặt nhau, chân bắt chéo, nửa thân trên nghiêng về nhau, dựa vào cùng một chỗ. Môi dán môi, mắt nhắm lại, dịu dàng hôn.
(Đại Bàng: abxyz của mị đâu? T_T)
Gió trên đỉnh núi nhẹ nhàng, mang theo vài phần hương vị ngọt ngào.
Trời hoàn toàn tối đen, Chu Tương Tương và Phó Tranh đem thảm chống ẩm đặt ở bên ngoài lều, ngồi lên, ngước đầu, nhìn những vì sao trên bầu trời đêm.
Trời đầy sao, chằng chịt ánh sáng long lanh.
Tay phải Phó Tranh chống trên mặt đất, tay trái ôm lấy vai Chu Tương Tương, đôi chân dài, một chân duỗi thẳng, một chân cong lại, bộ dạng vô cùng lười biếng.
So sánh với Phó Tranh, Chu Tương Tương ngồi rất quy củ, hai chân khom lại, hai tay vòng ôm đầu gối, tựa như một bé cưng ngoan ngoãn.
Phó Tranh nghiêng đầu, nhìn cô cười, ánh mắt ôn nhu muốn chảy ra nước.
Chu Tương Tương cúi đầu nhìn anh, "Anh cười cái gì?"
"Em rất xinh đẹp, vừa nhìn em liền cảm thấy vui vẻ vô cùng."
Chu Tương Tương mỉm cười mím môi, "Anh cũng rất đẹp trai."
Phó Tranh làm ra một bộ dạng thụ sủng nhược kinh, cười vô cùng khoa trương, "Chao ôi, mẹ nó, cuối cùng vợ anh cũng khen anh, hôn vợ cái."
Chu Tương Tương bị trêu chọc không chịu được, siết quả đấm, cười nện lên bả vai anh, "Phó Tranh, anh đừng có mà khoa trương như vậy!"
Phó Tranh thuận thế cầm tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của Chu Tương Tương một cái, "Chao ôi, thơm quá."
Chu Tương Tương dở khóc dở cười.
Tại sao cô lại tìm người bạn trai mặt dày như vậy.
Xung quanh bọn họ còn có rất nhiều người, có rất nhiều tình nhân, cũng có vài người độc thân.
Tình nhân là tới tìm lãng mạn, độc thân đều khiêng giá ba chân ra chụp những hình ảnh yêu thích.
Bên cạnh lều của Phó Tranh và Chu Tương Tương, có một đôi tình nhân đang hôn nhau.
Nữ sinh ngồi trên đùi nam sinh, hai người ôm rất chặt.
Bởi vì ngay bên cạnh lều của bọn họ, hai người hôn triền miên, tạo ra tiếng vang rất lớn, bẹp bẹp, Chu Tương Tương nghe được mặt liền đỏ lên tim đập dồn dập.
Vô ý thức cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, mới vừa nhìn qua, đã nhìn thấy tay của nam sinh chui vào trong quần áo của nữ sinh, xoa ngực cô ấy...
Chu Tương Tương chỉ nhìn một cái, bị dọa sợ lập tức quay đầu.
Còn chưa kịp ổn định hơi thở, thì phát hiện Phó Tranh đang nhìn.
Trong lòng cô giật mình, vội vàng che mắt anh, "Không được nhìn!"
Phó Tranh cười khúc khích, "Tại sao?"
Chu Tương Tương cắn môi, "Không thích hợp với thiếu nhi, em nói không được nhìn thì không được nhìn."
Phó Tranh cười đến nỗi cả người run rấy, kéo tay Chu Tương Tương che trên mắt anh xuống.
Anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm của Chu Tương Tương, dáng vẻ rất khẩn trương, nhịn không được cười, "Chu Tương Tương, có phải em đang sợ không?"
Chu Tương Tương trừng to mắt, "Em... Em có cái gì mà phải sợ..."
Phó Tranh cợt nhả, "Sợ anh học theo."
Chu Tương Tương nghĩ đến hình ảnh vừa mới trông thấy, mặt đỏ bừng, "Không... Dù sao cũng không cho phép nhìn!"
"Dạ dạ dạ, anh không nhìn, cái loại hình ảnh dơ bẩn đó làm sao thích hợp với loại thiếu nam ngây thơ như anh."
Chu Tương Tương cười trừng mắt nhìn anh, lúc này, chợt nghe thấy có người kêu lên, "A! Sao băng!"
Chu Tương Tương và Phó Tranh đồng thời ngẩng đầu.
"Mau, mau ước!" Chu Tương Tương vội vàng chắp tay trước ngực, mắt nhắm lại, vô cùng thành kính.
Phó Tranh nghiêng đầu, nhìn gò má Chu Tương Tương, lông mi thật dài theo làn gió nhẹ khẽ rung động, dưới ánh trăng chiếu rọi là làn da trắng nõn bóng loáng, làm nổi bật lên lông tơ, đáng yêu như động vật nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng khẽ mím...
Phó Tranh nhìn, yết hầu khẽ lên xuống.
Nửa người trên nghiêng tới trước, môi nhẹ nhàng áp lên gò má Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương ngây người, mở mắt ra, nghiêng đầu, hỏi Phó Tranh, "Anh đang làm gì vậy?"
"Hôn em."
"Anh ước chưa?"
"Ước rồi, anh ước với ông trời, muốn hôn cô nương đang ở cùng một chỗ với anh cả đời."
Chu Tương Tương nhịn không được cười, "Ba hoa."
Xem xong sao băng, đêm đã rất khuya, tất cả mọi người từng người trở lại trong lều trại.
Trên núi không có nước, Chu Tương Tương và Phó Tranh đánh răng bằng nước khoáng đã mua trước đó, lại dùng khăn ướt đơn giản lau mặt.
Chu Tương Tương cởi giày, vừa chuẩn bị chui vào trong lều trại, thì bị Phó Tranh giữ chặt mắt cá chân, "Vợ, còn chưa có rửa chân."
"Ôi chao, quên mất." Chu Tương Tương le lưỡi, lại từ trong lều bò ra ngoài.
Phó Tranh đè cô xuống, "Em ngồi đi, chân để cho anh."
Vừa nói vừa giúp Chu Tương Tương cởi tất ra.
Trong lòng Chu Tương Tương giật mình, vô ý thức lùi chân lại, "Anh đừng..."
"Đừng động, anh rửa cho em."
Cởi tất ra, Phó Tranh nhăn mũi cười, "Chao ôi, Chu Tương Tương, chân em thối quá."
Chu Tương Tương trợn tròn đôi mắt, "Làm... Làm gì có? Đừng nói vớ vẩn."
"Thật thối, không có lừa em." Phó Tranh nói còn rất khoa trương khịt mũi, "Chao ôi, làm sao mà anh lại tìm được vợ chân thối như vậy."
Chu Tương Tương xấu hổ, nhưng lại bị vẻ mặt giả bộ ghét bỏ của Phó Tranh chọc cho cười ha ha, dùng sức đem chân hướng gần đến mặt Phó Tranh, "Chân to Hong Kong, thối chết anh thối chết anh ——"
"Chao ôi, trời ạ, bom nổ sinh học!"
"Ha ha ha! Phó Tranh anh thật đáng ghét!" Chu Tương Tương cười đến ngả ra sau, che bụng cười.
"Nè, đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, anh rửa chân cho em." Phó Tranh cũng buồn cười không chịu được, dội nước khoáng lên trên chân Chu Tương Tương, hết rồi mới dùng khăn ướt lau sạch sẽ nước.
"Chao ôi, bây giờ mới hết thối." Phó Tranh nói, liền cúi đầu hôn xuống ngón chân Chu Tương Tương, động tác rất tự nhiên.
Chu Tương Tương thấy Phó Tranh hôn chân cô, trong nháy mắt liền giật mình, vội vàng rụt chân về, "Đừng thối lắm."
"Không thối, đã rửa sạch sẽ thơm tho rồi."
Chu Tương Tương cong môi trừng mắt liếc anh một cái, quay đầu bò vào trong lều.
Bên ngoài Phó Tranh thu dọn một chút, mới đi theo tiến vào lều.
Hai tay anh chắp sau lưng, Chu Tương Tương trông thấy, "Anh cầm cái gì vậy?"
"Em đoán xem."
Chu Tương Tương suy nghĩ một chút, "Bánh sinh nhật?"
Phó Tranh mở to mắt, "Ôi chết tiệt, Chu Tương Tương em nể mặt một tí đi."
Phó Tranh lấy bánh ngọt giấu ở sau lưng ra.
Bánh ngọt không lớn lắm, có cắm ngọn nến.
Chu Tương Tương liên tục cười rất vui vẻ.
Ngọn nến chỉ có hai cây, một cây là "Một, một cây là "Bảy"
Phó Tranh móc ra bật lửa châm lên ngọn nến, sau đó tắt đèn pin trong lều đi, trong nháy mắt xung quanh tối đen, chỉ còn lại ngọn nến chiếu rọi ra những đốm lửa nhỏ.
"Đến đây đi bảo bối, ước đi nào."
Chu Tương Tương ngồi ngay ngắn, quỳ trên mặt đất, "Hôm nay em được ước tới hai lần."
"Ước nhiều hơn một lần, ông trời nghe rõ ràng hơn."
Chu Tương Tương mỉm cười, nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, "Ừm, hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của con, con ước rằng sang năm Phó Tranh có thể thi đậu chung một trường với con, thì lên đại học có thể ở cùng nhau."
Phó Tranh nghe thấy, ở bên cạnh cười nói thêm một câu, "Tốt nghiệp đại học vẫn ở chung một chỗ, còn sinh thêm một đứa, hai đứa, ba đứa con..."
Chu Tương Tương cười mở mắt ra.
Phó Tranh ngồi trước mặt cô, "Nào bảo bối, thổi nến."
Chu Tương Tương ngẩng đầu, "Anh còn chưa hát chúc mừng sinh nhật em."
"Hả? Còn muốn hát chúc mừng sinh nhật?" lập tức Phó Tranh có chút lúng túng, ngũ âm của anh không được hoàn chỉnh.
Chu Tương Tương gật đầu, "Hát a."
"Này, có thể không hát được không? Anh hát không hay."
"Không sao, em muốn nghe."
Vẻ mặt Chu Tương Tương mong đợi nhìn Phó Tranh, Phó Tranh hoàn toàn không có biện pháp từ chối cô, vì vậy hắng giọng một cái, "Nói trước, anh hát không hay, nhưng không cho phép em cười nhạo anh."
"Không cười không cười, tuyệt đối không cười."
Phó Tranh gãi gãi đầu, do dự một hồi, cuối cùng mở miệng, "Chúc... Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em..."
"Fck! Ai đang hát vậy? Mẹ nó thật khó nghe!"
Phó Tranh còn chưa hát hết bài, đột nhiên bên ngoài lều có người đàn ông lớn tiếng châm chọc.
Giọng hát của Phó Tranh lập tức im bặt, cùng Chu Tương Tương nhìn nhau mấy giây ——
"Fck, dám mắng lão tử!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ——" Chu Tương Tương cười đến nằm vật xuống túi ngủ, ôm bụng nằm lăn lộn.
Một bài hát chúc mừng sinh nhật, không có một câu nào đúng giai điệu.
Chu Tương Tương cười đến mức không kịp thở, "Phó Tranh, tại sao anh lại đáng yêu như vậy."
Phó Tranh híp mắt, "Không phải đã nói là không cho phép cười anh rồi à?"
"Không... Không cười... Nhưng mà em nhịn không được, ha ha ha..."
Chu Tương Tương cười đến nỗi không dừng lại được, Phó Tranh nhoài người, cúi đầu liền hôn cô.
Tiếng cười im bặt, trong lều, là cả không gian đầy dịu dàng lưu luyến.
(Đại Bàng: , vẫn (không) có thịt!!!)