Edit: Phưn Phưn
Chờ sau khi Chu Tương Tương dọn dẹp xong toàn bộ giường, giá sách, tủ quần áo, thì đã đến giờ ăn cơm trưa.
Cha gọi điện thoại đến nói, thân thể mẹ không thoải mái nên về khách sạn trước, bảo cô buổi trưa đi ăn cơm với Phó Tranh.
Chu Tương Tương đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Phó Tranh, Trương Tâm chạy tới kéo tay cô, "Tương Tương hẳn là hôm nay cậu vừa tới trường học đúng không? Chúng ta cùng đi ra ngoài ăn cơm nha, tớ và Thẩm Đình phát hiện một nhà hàng ăn vô cùng ngon, để bọn tớ dẫn cậu đi."
Trương Tâm đã đến trường học từ ba ngày trước, Thẩm Đình còn khoa trương hơn, trước một tuần đã đến. Hai người không sai biệt lắm đã quen thuộc với môi trường xung quanh trường học.
Chu Tương Tương ngẩn ra.
Cô vốn là muốn cùng Phó Tranh đi ăn cơm trưa, nhưng bây giờ đột nhiên có chút muốn bồi dưỡng tình cảm với bạn cùng phòng, do dự hai giây, quyết định trước tiên tạm thời vứt bỏ bạn trai.
Ba nữ sinh đóng kín cửa phòng ngủ, rồi vui vẻ đi ra ngoài.
Lúc ra ngoài, Chu Tương Tương gửi tin nhắn cho Phó Tranh, nói cho anh biết, không đi ăn trưa với anh.
Lúc đó Phó Tranh đang ở phòng ngủ, mới vừa sắp xếp đồ đạc xong, liền nhận được tin nhắn của Chu Tương Tương.
Phó Tranh nhìn chằm chằm nội dung tin nhắn, nhướng mày.
Ha ha, tiểu nha đầu này có bạn mới, liền không cần anh nữa?
Tuyệt tình quá.
Công ty ba Phó Tranh đột nhiên có việc gấp, nửa tiếng trước đã sốt ruột vội vàng chạy tới sân bay đi về nhà.
Vợ cũng không ở đây, Phó Tranh một mình cũng lười ăn cơm, dứt khoát nằm lên giường, dự định ngủ một giấc.
Kết quả mới vừa nằm xuống chưa đầy một lát, thì nghe ngoài cửa truyền đến hai giọng nói quen thuộc, ầm ầm ĩ ĩ.
"Ở đây đúng không?"
", chính là ở đây!"
Lục Quýnh và Lâm Khê đều đến Bắc Kinh.
Lục Quýnh một năm cuối cùng kia bị Phó Tranh ảnh hưởng, cố gắng một năm, lúc thi tốt nghiệp trung học miễn cưỡng cũng lên được trường loại ba.
Về phần Lâm Khê, bởi vì vẫn luôn học tập, thành tích không tốt cũng chẳng xấu, thi đại học phát huy bình thường, đậu được trường Bắc Kinh loại hai.
Hai người đều khai giảng trước Phó Tranh, biết hôm nay Phó Tranh tới báo danh, đã sớm gọi điện thoại hỏi phòng ngủ Phó Tranh ở đâu.
Hai người vừa tới, ngẩng đầu liền thấy Phó Tranh nằm ở trên giường.
"Fck! Ca! Đang ban ngày mà anh ngủ cái gì vậy?!!"
Ấn đường Phó Tranh giật hai cái, cầm gối lên ném xuống đầu Lục Quýnh, "Tên đầu chó này cậu có thể nhỏ giọng chút được không hả, lão tử đang muốn ngủ!"
Lục Quýnh cười ha ha, "Trời ơi ca, anh xuống đi, mấy anh em chúng ta lần đầu tiên tụ họp ở thủ đô a. Mau mau mau, buổi trưa chúng ta đi ăn lẩu dê đi! Đúng rồi, chị dâu đâu? Gọi chị dâu đi chung luôn!"
Lâm Khê phụ họa nói: "Đúng vậy Tranh ca, mau xuống đây đi, lúc này mới vừa khai giảng thôi mà, ngủ cái gì chứ."
Phó Tranh cũng là không còn cách nào khác, từ trên giường đi xuống, "Không cần gọi cô ấy, Tương Tương đi ăn cơm với bạn cùng phòng của cô ấy rồi."
"Trời ạ ta đi, ca, mới ngày đầu tiên khai giảng anh đã bị vợ vứt bỏ?"
Mặt Phó Tranh tối sầm lại, một cước đá xuống đầu gối của Lục Quýnh, "Tên đầu chó này, không nói câu nào thì chết à?"
Lúc Chu Tương Tương đi theo Trương Tâm và Thẩm Đình về phía bên ngoài trường học, thì đi qua nơi báo danh khoa kiến trúc.
Thẩm Đình liên tục nhìn sang nơi báo danh, vừa nhìn vừa hỏi Trương Tâm bên cạnh, "Tâm, cậu có thấy soái ca vừa rồi không?"
Trương Tâm cũng đang tìm, lắc đầu, "Không thấy, có lẽ là đã về kí túc xá rồi."
"Ôi, cũng không biết soái ca kia học lớp nào, thật tiếc quá đi, lúc nãy nên tới xin số điện thoại!" Thẩm Đình than thở, có chút hối hận.
Trương Tâm cười nhạo cô nàng, "Nếu như thời gian quay lại, lúc nãy cậu dám đi tới xin số điện thoại à?"
"Ha ha ha ha ha ha không dám! Quá đẹp trai, sợ rằng tớ cũng không dám nói chuyện với cậu ấy."
Trương Tâm cười ha ha ha ha, "Cậu sợ chết đi được."
Chu Tương Tương nhìn các cô, cũng nhịn không được cười lên, thuận miệng hỏi một câu, "Thật sự đẹp trai đến vậy sao?"
Mới vừa mở miệng hỏi, Thẩm Đình và Trương Tâm gật đầu cùng lúc, "Đẹp trai, thật sự siêu đẹp trai!"
"..."
Ngay lúc Chu Tương Tương không biết nên nói cái gì cho đúng, Thẩm Đình bên cạnh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, "Ta thiên, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới! Mau nhìn, mau nhìn đi!"
Chu Tương Tương hơi ngây người, nhìn theo hướng ánh mắt kích động của Thẩm Đình.
Sau đó thì nhìn thấy ở con đường đối diện, có mấy nam sinh từ đầu kia đi tới.
Phó Tranh, Lục Quýnh, Lâm Khê...
Khóe mắt Chu Tương Tương giật hai cái.
Thẩm Đình thấp giọng, kích động nói bên tai cô: "Chính là người đó, cái người cao nhất, mặc T-shirt trắng! Sao, thật sự rất đẹp trai đúng không?!"
Chu Tương Tương cười khô khan, "Cũng... Cũng được..."
"Cũng được?!" Thẩm Đình kinh ngạc trợn to hai mắt, "Tớ thật sự cảm thấy vô cùng đẹp trai a, vậy mà cậu cảm thấy cũng được? Ta thiên, Tương Tương ánh mắt của cậu quá cao!"
"Này, Thẩm Đình cậu nhỏ giọng một chút, người ta nhìn sang kìa." Trương Tâm dùng sức đập Thẩm Đình một cái.
Thẩm Đình sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Phó Tranh không chỉ nhìn sang, mà còn đi qua.
Chu Tương Tương thấy Phó Tranh qua đây, không hiểu sao có chút thẹn thùng, vô thức lùi về phía sau hai bước.
Nhưng mà hành động lén lút lùi về phía sau này đã lọt vào đôi mắt tinh tường của Phó Tranh.
Phó Tranh híp mắt lại.
Tiểu nha đầu này, trốn cái gì?
Anh đi tới, cách Chu Tương Tương vài bước thì dừng lại, vẫy tay với cô, "Lại đây."
Thẩm Đình và Trương Tâm đều kinh ngạc đến ngây người, nhìn theo ánh mắt Phó Tranh, quay đầu lại, thấy Chu Tương Tương đang lùi về phía sau.
Hai người khiếp sợ trợn tròn đôi mắt.
Đại soái ca này, vậy mà quen biết Tương Tương??
Chu Tương Tương theo bản năng túm lấy quai đeo cặp, cúi đầu, chậm rãi đi tới trước mặt Phó Tranh.
Phó Tranh giở tay ôm lấy vai cô, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu nhìn cô, "Em trốn cái gì?"
"Em... Em đâu có trốn."
Phó Tranh híp mắt, trầm giọng nói, "Không trốn?"
Chu Tương Tương: "... Không có..."
"Ôi, chị dâu, đang định gọi điện thoại cho chị nè! Tranh ca mời chúng em đi ăn lẩu thịt dê, chị đi chung luôn đi." Lục Quýnh và Lâm Khê cũng đi tới.
Chu Tương Tương ngẩng đầu lên, có chút khó xử nói với Phó Tranh: "Nếu không các anh đi ăn đi, em đã hẹn với bạn cùng phòng rồi..."
Lục Quýnh chen vào nói, "Việc đó thì không sao, bạn cùng phòng đi chung luôn, cũng quen biết được bạn mới."
Chu Tương Tương quay đầu lại hỏi ý của Thẩm Đình và Trương Tâm, "... Vậy chúng ta đi ăn lẩu thịt dê đi, được chứ?"
Thẩm Đình và Trương Tâm vẫn còn đang khiếp sợ, vừa nghe, vội vàng gật đầu, "Được, được chứ."
Lần đầu tiên gặp mặt, Chu Tương Tương vẫn là giới thiệu một chút, chỉ Lục Quýnh và Lâm Khê, "Đây là Lục Quýnh, đây là Lâm Khê."
Sau đó, lại quay đầu lại giới thiệu, "Đây là Thẩm Đình, đây là Trương Tâm, hai người bọn họ đều là bạn cùng phòng của tôi."
Lục Quýnh nhướng mày cười, "Chào hai người đẹp."
Đều đã giới thiệu xong, Chu Tương Tương cuối cùng mới giới thiệu Phó Tranh, "Ách... Anh ấy... Anh ấy là Phó Tranh, học năm nhất giống chúng ta, khoa kiến trúc..."
Ngừng mấy giây, mới nói thêm một câu, "Tớ... Bạn trai của tớ..."
Trương Tâm: "..."
Thẩm Đình: "..."
Tiệm lẩu dê là do Lục Quýnh chọn, nghe nói là tiệm cũ đã được hơn mười năm.
Vừa tới, quả nhiên buôn bán thịnh vượng. Vừa vặn đúng giờ cơm, toàn bộ sảnh đều đã ngồi đầy.
May mắn là Lục Quýnh đã sớm đặt chỗ, bằng không hôm nay khẳng định đi một chuyến uổng công.
Lúc ăn cơm, Phó Tranh và Chu Tương Tương ngồi chung một chỗ, hai nữ sinh ngồi một chỗ, Lục Quýnh và Lâm Khê mỗi người ngồi một chỗ.
Sau khi món ăn được dọn lên, Phó Tranh liền bắt chuyện với Thẩm Đình và Trương Tâm, nói: "Tiệm này ở trên mạng danh tiếng không tệ, hẳn là ăn rất ngon, các cậu ăn nhiều một chút, muốn ăn cái gì thì cứ tự chọn, ngàn vạn lần đừng khách khí."
Thẩm Đình và Trương Tâm vội vàng gật đầu không ngừng, "Được được, chúng tớ sẽ không khách khí, cảm ơn cậu."
"Đúng, không khách khí, các cậu là bạn cùng phòng của Tương Tương."
Cửa tiệm Lục Quýnh đề cử quả nhiên ăn rất ngon, Chu Tương Tương dường như đang đói, từ lúc món ăn mang lên chiếc đũa vẫn chưa từng dừng lại. Phó Tranh liên tục làm nóng đồ ăn cho cô, chính mình ngược lại vẫn chưa ăn gì.
Thẩm Đình và Trương Tâm ngồi đối diện nhìn, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Bạn trai đẹp trai siêu cấp vô địch cũng quên đi, lại còn dịu dàng tri kỷ như thế.
...
Cơm nước xong đi ra, từng người Lục Quýnh và Lâm Khê trở về trường.
Phó Tranh lái xe trở lại trường học, lại một đường đưa Chu Tương Tương cùng hai người bạn cùng phòng về đến cửa ký túc xá.
"Anh mau về đi." Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn Phó Tranh, nói.
Phó Tranh nhìn cô, đưa tay lên sờ đầu cô, "Ừ, buổi tối các em có họp lớp mới không?"
"Có a."
"Bọn anh cũng họp, xong thì gọi điện thoại cho anh."
Chu Tương Tương cong mắt cười, "Được."
Phó Tranh thấy cô cười, cũng nhịn không được bật cười, vươn hai tay ra, nhẹ nhàng ôm cô một cái.
Cửa ký túc xá người đến người đi, Chu Tương Tương có chút ngại ngùng, nhẹ nhàng đẩy anh một cái, mặt đỏ hồng, "Anh mau về đi, em cũng về nghỉ ngơi đây."
Phó Tranh "Ừ" một tiếng, "Em đi vào trước đi, em vào thì anh đi."
Hai người đã yêu đương lâu như thế, nhưng vẫn giống như đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Vừa lên tầng ký túc xá, Thẩm Đình và Trương Tâm cùng lúc kéo lấy cánh tay Chu Tương Tương, "Ta thiên! Tương Tương!! Đại soái ca khoa kiến trúc lại là bạn trai cậu!! Hai người các cậu là bạn học cao trung sao?"
Chu Tương Tương có chút thẹn thùng, "Phải... Đúng vậy."
Thẩm Đình: "Ông trời ơi, tại sao bạn học cao trung của con không có người đẹp trai cực phẩm như vậy hả!"
Mắt Trương Tâm lấp lánh nhìn Chu Tương Tương, "Thật hâm mộ cậu quá Tương Tương, thật hy vọng tương lai tớ cũng có thể có một người bạn trai đẹp trai như vậy."
Bạn trai được khen lợi hại như thế, Chu Tương Tương có chút ngượng ngùng, "Thật ra tớ cảm thấy... Cũng được..."
Thẩm Đình trợn to hai mắt, "Cũng được? Tương Tương, cậu thật sự là ở trong phúc mà không biết hưởng."
"Đúng vậy, Tương Tương, bạn trai cậu thật sự rất đẹp trai đó."
Ba người tay trong tay trở về phòng ngủ.
Mở cửa phòng ngủ ra, một nữ sinh và một người đàn ông mặc âu phục đang đứng ở bên trong.
"Ô, bạn cùng phòng mới à?" Thẩm Đình vô thức kêu một tiếng.
Giản Vi nghe thấy tiếng, lập tức quay lại.
Thấy ba nữ sinh đứng ở cửa, vội vàng chào hỏi, "Chào các cậu, tớ là Giản Vi."
Chu Tương Tương đi vào, cười chào hỏi, "Chào cậu, tớ là Chu Tương Tương."
"Tớ là Thẩm Đình."
"Tớ là Trương Tâm."
Bốn nữ sinh chào hỏi, nhìn nhau cười.
Lâm Cẩn Ngôn quay đầu lại, ánh mắt thản nhiên quét qua ba người.
Một giây sau, tầm mắt một lần rơi trên người Giản Vi, "Những lời vừa rồi anh nói, đều đã nghe rõ chưa?"
Người đàn ông rất đẹp trai, không chỉ có Thẩm Đình và Trương Tâm, mà ngay cả Chu Tương Tương đều hơi ngẩn ra.
Không cùng loại đẹp trai giống như Phó Tranh, Phó Tranh là đẹp như ánh nắng mặt trời, là vừa liếc mắt nhìn sang, rất dễ dàng làm tim đập thình thịch.
Nhưng người đàn ông ở trước mắt, trông hơn hai mươi tuổi, vóc dáng rất cao, cả người mặc âu phục màu đen, ngũ quan sáng sủa, nhưng khuôn mặt lại không có biểu cảm gì, mặc dù đẹp trai, nhưng nhìn qua lại rất lạnh lùng.
Giản Vi gật đầu, "Nghe rõ rồi."
"Nói lại một lần nữa." Người Lâm Cẩn Ngôn lạnh, giọng nói cũng lạnh.
Giản Vi bĩu môi, giơ ngón tay lên lặp lại cho anh, "Ăn cơm đúng giờ, uống thuốc đúng giờ, nửa đêm không được đạp chăn, lạnh phải mặc thêm quần áo, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho anh."
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, "Vừa rồi anh đã gặp cố vấn của em giúp em xin nghỉ rồi, huấn luyện quân sự em có thể không cần tham gia, thân thể có cái gì không thích hợp phải lập tức gọi điện thoại cho anh, biết chưa?"
Giản Vi cúi đầu, "Biết."
"Mấy chỗ quán ăn đêm KTV không được phép đi, nếu không nghe lời, em tự biết hậu quả."
Giản Vi cắn môi, "Đã biết!"
"Lâm tổng, giường đã trải xong."
Trên giường bước xuống là một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ công sở, là thư ký của Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, "Ra bên ngoài chờ tôi."
"Vâng."
Lâm Cẩn Ngôn từ trong bóp tiền lấy thẻ ra, đưa cho Giản Vi, "Không có tiền thì nói với anh, ăn nhiều một chút, lần sau anh tới thăm em, rớt một miếng thịt nào, thì em chờ bị mắng đi."
Giản Vi mím môi, không lên tiếng, cũng không nhận thẻ của anh.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô một cái, để thẻ lên trên bàn của cô, xoay người rời đi.
Lâm Cẩn Ngôn đi rồi, Trương Tâm đóng cửa phóng ngủ lại.
Thuộc tính háo sắc của Thẩm Đình lại login, tiến đến trước mặt Giản Vi, "Vi, đó là anh trai cậu à? Thật là đẹp trai a?"
Giản Vi lắc đầu, "Không phải đâu."
Mắt nhìn thẻ ngân hàng trên bàn, cầm lên, thuận tay ném vào trong tủ quần áo.
"Hả? Đó là bạn trai cậu? Trời ạ, tại sao hai người bạn cùng phòng của tớ đều có bạn trai đẹp trai như thế!"
Giản Vi trợn to hai mắt, tâm tình đột nhiên kích động, "Làm sao có thể! Anh ấy làm sao có thể là bạn trai tớ được, anh ấy lớn hơn tớ đến mười tuổi lận!"
Thẩm Đình cười ha ha nói: "Hiện tại không phải đang thịnh hành nhất là chồng già vợ trẻ à."
"Phải phải phải, cùng loại người như vậy ở cùng một chỗ, tớ buồn bực chết mất." Giản Vi nhịn không được liếc mắt.
Quản cô giống như quản con gái vậy, bạn trai thế quái nào được.