Edit + Beta : Anky
Phó Tranh thay quần áo xong đi xuống, Chu Tương Tương đang ngồi trước bàn ăn sáng, đối diện bày biện bát đũa của Phó Tranh.
Chu Tương Tương nghe thấy tiếng bước chân của Phó Tranh, đầu cũng không dám ngẩng lên, mặt nóng đến mức như lửa đốt.
Cô liều mạng cúi đầu, hận không thể đem mình ẩn giấu đi.
Nhưng mà trong đầu óc tất cả đều là hình ảnh Phó Tranh cả người trần trụi - -
Cái người cuồng để trần này! Sao lại không khóa cửa không khóa cửa không khóa cửa chứ? ! !
Chu Tương Tương đang sụp đổ, Phó Tranh đã đi tới, kéo ghế ra, ngồi xuống.
Nhìn kỹ thì, mặt hắn cũng có chút đỏ, qua cả buổi, mới đột nhiên ngẩng đầu lên nói, "Cậu - - "
"Tôi cái gì cũng không nhìn thấy! !"
Phó Tranh: "... ? ? ?"
Chu Tương Tương sợ hắn không tin, toàn thân đều căng thẳng, giơ tay lên thề, "Tôi nói thật, cái gì cũng không nhìn thấy!"
Đôi mắt Phó Tranh híp lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô, "Thật à, cái gì cũng không nhìn thấy?"
"Đúng!"
"..."
Fck!
Thật sự là mẹ nó, huynh đệ lớn như vậy thế mà cái gì cô ấy cũng không nhìn thấy? ?
Ý gì đây? !
...
Một bữa ăn sáng, ăn đến mức gần như là lúng túng.
Chu Tương Tương thuần thục ăn xong, ném đũa liền chạy lên lầu.
Trong miệng Phó Tranh còn ngậm bánh bao, thấy Chu Tương Tương chạy đi, vội vàng nuốt xuống, quay đầu lại gọi: "Này, cậu chạy cái gì? Ai rửa chén đây! !"
"Tôi làm cơm, cậu rửa chén!"
"Fck! Chu Tương Tương cậu lại dám sai sử tôi! Cậu biết tôi là ai không? Cậu lại dám sai sử thiếu gia của Tam Trung! Cậu không muốn sống à!"
Sau bữa sáng.
Chu Tương Tương ở trên lầu học bài.
Phó Tranh ở dưới lầu xem đấu bóng, thanh âm rất lớn, ầm ĩ đến mức Chu Tương Tương học không được.
Cô vừa thất thần, trong đầu lại xuất hiện dáng vẻ Phó Tranh không mặc quần áo.
Dáng người hắn thật tốt, vai rộng eo thon chân dài...
Nghĩ đến chân, Chu Tương Tương mãnh liệt vỗ trán một cái - -
Trúng tà rồi!
Trong lòng cô mặc niệm vài lần thanh tâm chú, mới lại tiếp tục bắt đầu học tập.
Học học, đến về sau, bụng càng ngày càng đau.
Hôm nay là ngày thứ hai chu kỳ, so với ngày hôm qua đau hơn nhiều.
Vốn dĩ Chu Tương Tương định chống chịu một lúc, về sau thật sự là vô cùng đau đớn, cô không thể không để bút xuống, bò về trên giường nghỉ ngơi.
Lúc mười một giờ hơn, điện thoại Phó Tranh vang lên, hắn vừa xem bóng, vừa ấn handsfree, tiếng Lục Quýnh từ đầu kia truyền đến, "Đại ca, đi ra ăn cơm đi, chỗ cũ chờ cậu."
"Ăn gì?"
"Tôm hùm lớn, không phải món cậu thích nhất sao!"
Phó Tranh hừ cười một tiếng, từ trên ghế salon đứng lên, "Được, chờ ca."
Phó Tranh nói xong cũng chuẩn bị lên lầu thay quần áo, ai ngờ vừa quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Chu Tương Tương từ trên lầu đi xuống.
Hắn nhướn mày, nhìn cô hỏi: "Làm gì vậy?"
Bụng Chu Tương Tương vô cùng đau đớn, mặt yếu ớt, nói: "Làm cơm trưa."
Cô vừa nói, vịn lan can xuống lầu.
Phó Tranh nhướng nhướng mày, cười, "Đừng bận rộn, cùng anh trai ra cửa, anh trai dẫn cậu đi ăn là được."
Chu Tương Tương ngẩn người, "Cậu không ở nhà ăn sao?"
"Đúng vậy, đã hẹn bạn."
Chu Tương Tương nói: "Vậy cậu đi đi, tôi không đi đâu."
Phó Tranh nhíu mày, "Làm sao? Anh trai mời cậu ăn."
"Tôi không muốn đi ra ngoài." Chu Tương Tương nói xong liền quay đầu đi lên lầu.
Phó Tranh ra ngoài ăn cũng tốt, vừa hay cô không cần nấu cơm nữa, đau bụng đến đòi mạng.
Cô về phòng, vừa mới chuẩn bị đóng cửa, tay dài của Phó Tranh duỗi ra, chắn lên cửa, "Cậu làm sao vậy ? Không thoải mái?"
Vừa rồi Phó Tranh đã cảm thấy cô có điểm gì là lạ, bây giờ đến gần nhìn, mới phát hiện sắc mặt cô trắng bệch đến dọa người.
Phó Tranh trầm mặc, đưa tay sờ trên trán cô.
Trong nháy mắt bàn tay ấm lạnh dán lên, Chu Tương Tương theo bản năng ngửa đầu ra sau.
Phó Tranh sờ sờ trán cô, lại sờ sờ chính mình, "Không nóng."
Chu Tương Tương cúi đầu, đem tóc rơi bên má vén ra sau tai, "Tôi không sao, cậu mau đi ăn cơm đi."
"Sắc mặt cậu khó coi như vậy, sao tôi yên tâm." Phó Tranh cau mày, bật thốt ra.
Lúc Phó Tranh nói lời này, trong lòng Chu Tương Tương không hiểu sao nhảy lên một cái.
Hắn đang quan tâm cô...
Cô nhìn hắn, trong lòng đột nhiên lóe lên một tình cảm khác thường, một cái chớp mắt liền trôi qua.
Phó Tranh lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Quýnh, điện thoại vừa kết nối, liền nói thẳng: "Tôi có việc bận, không đến được."
Nói xong, cũng không đợi bên kia đáp lời, trực tiếp cúp điện thoại.
"Đi thôi, tôi đưa cậu đi bệnh viện." Hắn vừa đem điện thoại di động cất vào trong túi, vừa bước lên kéo tay Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương bị hắn kéo ra ngoài vài bước mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng nắm lấy tay hắn, "Chờ một chút!"
Phó Tranh quay đầu lại, "Làm sao vậy? Có phải đi không được không? Tôi cõng cậu đi."
Trên mặt hắn là vẻ mặt lo lắng.
Nói xong, liền ngồi xổm người xuống, đem tấm lưng rộng lớn phía sau lộ ra.
Chu Tương Tương cảm động một hồi, nói: "Anh trai, cảm ơn cậu, chỉ là tôi không cần đi bệnh viện."
Phó Tranh nâng người đứng dậy, có chút không vui nhìn cô, "Chu Tương Tương, cậu đừng nháo nữa, bị bệnh thì phải gặp bác sĩ, cậu cũng không phải là đứa trẻ. Lại đây, tôi cõng cậu."
Hắn nói xong, lại đi kéo tay Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương nhìn hắn nói: "Tôi... Tôi không sao, chỉ là... Chỉ là đau bụng, nằm một lát là được rồi."
Phó Tranh hoang mang, "Đau bụng? Ăn đồ không sạch sẽ sao?"
Chu Tương Tương mặt đỏ hồng, "Không phải, là... Là cái kia đau..."
Chu Tương Tương nói xong, Phó Tranh sững sờ vài giây mới phản ứng được, sau đó lập tức đem Chu Tương Tương đẩy trở về trong phòng, "Sao cậu không nói sớm ! Nhanh lên, nhanh lên giường nằm!"
Hắn vừa nói vừa đẩy Chu Tương Tương lên giường.
Hắn liên tục thúc giục cô nằm xuống nghỉ ngơi, Chu Tương Tương liền ngoan ngoãn nằm xuống.
Phó Tranh kéo chăn mền đắp cho Chu Tương Tương, hắn đại khái từ trước đến giờ chưa từng chăm sóc ai cả, đắp đầu này, đầu kia lại lộ ra, tới tới lui lui lăn qua lăn lại nửa ngày mới đem cả người Chu Tương Tương phủ kín.
Lại dặn dò, "Cậu ngoan ngoãn nằm, đừng động, nếu thật sự chịu không nổi thì lập tức gọi tôi, tôi dẫn cậu đi bệnh viện, biết chưa? Cái kia đau cũng là bệnh, gặp bác sĩ không mất mặt, hiểu được không?"
Chu Tương Tương ngoan ngoãn gật đầu, mắt to tròn nhìn chằm chằm hắn, "Tôi biết rồi, cảm ơn anh trai."
Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, thanh âm vừa mềm mại vừa ôn nhu, đôi mắt vừa đen vừa tròn.
Trong lòng Phó Tranh tự nhủ, tiểu nha đầu này, sao lại ngoan ngoãn như thế? Tựa như một tiểu bảo bối.