Edit: Phưn Phưn
Kể từ sau ngày đó, mỗi ngày Chu Tương Tương đều lo lắng chính mình không biết có trúng thưởng hay không. Nhưng bởi vì không bao lâu là khai giảng, việc nhập học rất nhiều, chuyện kia tạm thời bị ném ra sau đầu.
Học kỳ cuối cùng năm tư, chủ yếu ở trường học không có tiết gì, Thẩm Đình và Trương Tâm vẫn đang tiếp tục chuẩn bị kiểm tra.
Chu Tương Tương vội vàng lên mạng nộp hồ sơ xin việc để tìm việc làm. Bởi vì đã bàn với Phó Tranh là sẽ về quê, cho nên khi nộp hồ sơ xin việc, vấn đề đầu tiên cần cân nhắc chính là địa điểm công tác.
Lấy bằng cấp và năng lực của Chu Tương Tương, muốn tìm một công việc chuyên ngành cũng không khó khăn lắm. Nộp bốn hồ sơ xin việc, cả bốn công ty đều gửi thông báo phỏng vấn cho cô, cô đều đi thử từng cái một, cuối cùng có ba công ty đều gửi offer cho cô.
Từ trong đó Chu Tương Tương chọn ra một cái mà mình thích nhất, địa điểm công tác là ở quê cô, hơn nữa mọi phương diện, bất luận là quy mô của công ty, hay tiền lương, đều là hài lòng nhất.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Trước khi xin việc, Chu Tương Tương nghĩ rằng tìm một công việc là rất khó, nhưng sau khi tìm, mới phát hiện, thật ra cũng rất dễ dàng.
Một buổi tối ngày nào đó ở phòng ăn ăn cơm, Chu Tương Tương nhịn không được cảm thán với Phó Tranh chuyện tìm việc làm thật ra không khó như trong tưởng tượng, Phó Tranh cười lắc đầu, "Đó là do em dễ tìm, có nhiều người rất khó tìm được việc làm."
"Thật không?"
"Đương nhiên, trong lớp anh vẫn còn ít nhất hơn một nửa lớp vẫn chưa tìm được việc làm."
Chu Tương Tương ngạc nhiên nói: "Không thể nào?"
Chỉ mang danh hiệu Thanh Hoa ra ngoài, cũng không đến mức không tìm được việc làm chứ?
Phó Tranh nói: "Mặc dù bằng cấp là một yếu tố, nhưng bây giờ gần như tất cả các công ty nhận người rất ít khi nhìn vào bằng cấp. Bốn năm đại học không dễ, nhưng thật sự học thì không nhiều, bằng cấp cũng không quyết định được."
Phó Tranh nói xong những câu có lý, Chu Tương Tương gật đầu, bày tỏ tán thành.
Phó Tranh lại nói: "Huống chi, bây giờ người thì nhiều mà nói như rồng leo, làm như mèo mửa, mới vừa tốt nghiệp đã nghĩ đến chuyện tiền lương nhiều ít bao nhiêu, nào có dễ dàng như vậy."
(Nói như rồng leo, làm như mèo mửa: Câu thành ngữ chỉ tiêu chuẩn của bản thân thì cao, nhưng năng lực lại thấp.)
Nói xong thì nhìn Chu Tương Tương, khóe miệng câu ra một nụ cười chọc tức người khác, "Biết tại sao em lại dễ dàng tìm được việc làm không?"
Ách...
"Bởi vì em ưu tú." Chu Tương Tương nói không chút đỏ mặt. Ngoại trừ lúc năm nhất đại học cô học hành không đàng hoàng ra, mấy năm sau đó cô rất nghiêm túc học tập, kiến thức chuyên môn đủ cứng!
Phó Tranh bật cười, "Thì ra em rất tự tin vào bản thân mình."
"Đó là đương nhiên." Chu Tương Tương kiêu ngạo hơi hất càm.
Phó Tranh nhìn cô, cười nói: "Muốn nghe nhân sĩ chuyên nghiệp phân tích nguyên nhân cho em không?"
Hai mắt Chu Tương Tương sáng rực lên, vội vàng tiến tới khoác lấy cánh tay anh, "Muốn nghe, Phó đại boss, phân tích cho em nghe một chút đi."
Phó Tranh sờ cằm, sau đó tổng kết bằng bốn chữ: "Hiệu quả chi phí cao."
(: Hiệu quả chi phí cao Tiếng Trung là bốn chữ "性价比高")
Có năng lực, lại có kiến thức chuyên môn, tốt nghiệp trường danh tiếng, tiền lương mong muốn ở mức thấp. Hiệu quả chi phí cao đến thế, công ty nào mà không thích?
"..." Chu Tương Tương hơi híp mắt nhìn Phó Tranh. Tại sao lúc cô nghe câu này của Phó Tranh, cứ cảm thấy là lạ.
Hiệu quả chi phí cao? Ý là nói cô không đáng giá bao nhiêu tiền???
"Thật ra công ty bọn anh cũng có cố vấn tâm lý."
"Hả?"
Phó Tranh chau mày, cười nhìn Chu Tương Tương, "Nếu không thì em tới công ty anh làm đi? Anh trả em gấp ba tiền lương, thế nào?"
Chu Tương Tương bĩu môi, "Vẫn là thôi đi, em không muốn nói chuyện yêu đương ở văn phòng đâu."
Phó Tranh bật cười, đưa tay xoa đầu Chu Tương Tương, "Cô gái ngốc, cái gì mà yêu đương ở văn phòng, em tới đó, chính là bà chủ đấy."
"..." Bà chủ? Nghe cũng không tệ. Chu Tương Tương nhịn không được lén cười trong lòng.
Tìm công tác, không lâu sau, Chu Tương Tương liền ký kết ba bản hợp đồng với công ty đối phương.
Ký xong ba bản hợp đồng, Chu Tương Tương liền nghĩ tới mình còn có rất nhiều thời gian rảnh, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng ở đại học.
Buổi tối hôm ký hợp đồng, Chu Tương Tương vui vẻ mời các chị em tốt trong phòng ký túc xá đi ăn.
Kể từ khi lên năm tư, thời gian mọi người ăn chung với nhau ít hơn trước kia rất nhiều, trước kia lúc học năm nhất năm hai, cơ bản mỗi tuần đều đi ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn. Lên đến năm tư, một học kỳ số lần ăn cơm chỉ có thể đếm được trên năm đầu ngón tay.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Vừa vặn Giản Vi cũng về trường, người trong phòng ngủ cuối cùng cũng tập hợp đông đủ.
Xác định buổi tối ăn cơm, Chu Tương Tương liền gọi điện thoại cho Phó Tranh, bảo anh buổi tối ăn cơm trước, không cần chờ cô.
Kết quả Phó Tranh vừa nghe Chu Tương Tương nói buổi tối muốn mời bạn cùng phòng ăn cơm, lập tức nói muốn đi qua đó chung.
Mấy cô gái ăn cơm với nhau, một người đàn ông đến xem náo nhiệt làm gì? Ở bên kia điện thoại vẻ mặt Chu Tương Tương nghiêm túc "Dạy dỗ" Phó Tranh một trận, cuối cùng dặn anh tối đến tính tiền, sau đó cúp điện thoại.
"..." Phó Tranh bị cúp điện thoại, tâm tình có hơi phức tạp.
Tạ Nguyên tới đưa anh tài liệu, nghe thấy chuyện buổi tối ăn cơm Phó Tranh nói trong điện thoại, thuận miệng hỏi một câu, "Tranh ca, buổi tối ra ngoài ăn với chị dâu?"
Phó Tranh thở dài, "Không có, bảo qua đó tính tiền."
Tạ Nguyên ngẩn ra, vỗ xuống vai Phó Tranh, "Ừm, cảm thông sâu sắc."
Phó Tranh cười cười, trong mắt lại tràn đầy cưng chiều.
Anh thích Chu Tương Tương hoàn toàn ỷ lại vào anh. Thật ra trước kia cô sẽ không tiêu tiền của anh, nhưng kể từ sau khi lĩnh chứng kết hôn, vợ ngốc của anh cuối cùng cũng bắt đầu có tự giác bản thân là bà Phó.
Anh rất hài lòng.
Anh kiếm được nhiều tiền như thế để làm gì? Còn không phải vì để cho cô tiêu sao.
Nhưng mà có một vấn đề, vợ không về, buổi tối anh ăn cái gì. Gần đây mỗi ngày Chu Tương Tương đều nấu cơm, nuôi dạ dày Phó Tranh trở nên kén chọn, luôn cảm thấy thức ăn bên ngoài không ngon bằng vợ mình làm.
Tạ Nguyên nói: "Ăn ở căn tin, thức ăn ở công ty cũng không tệ lắm."
Phó Tranh suy nghĩ một chút, xoay bút trong tay, qua một lát bỗng ngẩng đầu lên, "Tạ Nguyên, cậu đến mỗi phòng thông báo một tiếng, tối nay tôi mời mọi người ăn lẩu."
"Wow! Lão đại mời khách, ngày tốt nha!"
Phó Tranh mời toàn bộ nhân viên công ty ăn lẩu, địa điểm còn chọn cửa tiệm bọn Chu Tương Tương ăn.
Hơn sáu giờ tối, trong hành lang tiệm lẩu, Chu Tương Tương đang mời mọi người ăn cơm.
Lúc Phó Tranh dẫn đầu đoàn người tiến vào, liếc mắt một cái liền chuẩn xác tìm được Chu Tương Tương trong đám người.
Bàn của Chu Tương Tương ở gần cửa sổ, không biết đang nói cái gì, mọi người đều cười rất vui vẻ.
Phó Tranh vỗ vai Tạ Nguyên, "Cậu đưa mọi người qua đó trước đi, tôi lập tức đến."
Tạ Nguyên nhìn thoáng qua theo hướng ánh mắt của Phó Tranh, vẻ mặt mập mờ cười, "Được, vậy bọn tớ chờ cậu."
Nói, liền nói với các đồng nghiệp ở sau lưng, "Nào nào, tất cả mọi người đi theo tôi, phòng bao của chúng ta ở trong kia."
Mọi người vui vẻ, cùng kéo nhau vào ăn lẩu.
...
Lúc Phó Tranh đi qua chỗ Chu Tương Tương, Giản Vi đang ngồi đối diện với hướng đó, vội vàng nháy mắt với Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương sửng sốt một lúc, "Sao vậy?"
Giản Vi cười hì hì nói: "Tính tiền đến."
Sớm như vậy??
Chu Tương Tương ngẩng đầu lên, vội quay đầu lại.
Phó Tranh đã đứng ở sau lưng cô, đối diện cô cười.
"Anh... sao lại đến sớm thế?"
Phó Tranh cưng chiều xoa đầu cô, "Anh đi chung với mọi người trong công ty, các em cứ từ từ ăn, lát nữa anh đến trả tiền."
Ồ, thì ra là đến chung với mọi người trong công ty.
Phó Tranh chỉ lại đây chào hỏi, chào hỏi xong thì quay đầu đi về hướng phòng bao.
Chu Tương Tương quay đầu lại, "Chúng ta tiếp tục ăn đi."
"Đúng rồi Tương Tương, khi nào cậu với Phó Tranh mới mời rượu?"
Ban đầu đề tài của mọi người còn đang nói về tương lai, Phó Tranh vừa xuất hiện, tự nhiên liền kéo đề tài lên trên người mình.
Chu Tương Tương cắn đũa, ậm ờ nói: "Cái này tạm thời vẫn chưa có kế hoạch."
Thẩm Đình nói: "Không phải các cậu đều đã lĩnh chứng rồi sao, mời rượu cũng phải làm trong cùng một ngày chứ. Tớ nghe người ta nói ngày kết hôn rất là mệt, thừa dịp bây giờ cậu vẫn chưa có em bé, mau làm đi, nếu không đợi đến lúc cậu có em bé mới làm, thì sẽ mệt chết mất."
"Đúng đó." Trương Tâm nói: "Trước đây chị họ tớ mời rượu lúc đang có thai, lăn qua lăn lại cả một ngày, đều chảy máu."
Chu Tương Tương giật mình, "Nghiêm trọng đến thế?"
"Đương nhiên cũng không hẳn là tất cả mọi người đều như vậy, chính là trước đây chị ấy đã bị chảy máu, hôn lễ hôm đó lại bị mệt mỏi, sau đó đau bụng mới phát hiện lại chảy máu. Cho nên phòng ngừa rắc rối vẫn chưa xảy ra, thừa dịp bây giờ cậu vẫn chưa có em bé, mau hoàn thành hôn lễ, đến lúc đó đỡ phải mệt mỏi."
Chu Tương Tương nghe vậy có chút bị dọa sợ, đột nhiên lại nhớ tới chuyện lần trước Phó Tranh không có tránh thai cũng không cho cô uống thuốc, nhất thời có chút lo lắng, bởi vì lo âu trong lòng, nên đến cả nồi lẩu thích ăn nhất cũng không ăn được nhiều.
Hơn tám giờ tối, Chu Tương Tương vừa ăn xong, Phó Tranh đi ra trả tiền.
Phó Tranh hỏi các cô sau đó còn hoạt động nào khác không, Chu Tương Tương lắc đầu, nói: "Không có, để em gọi xe về, anh làm việc của anh đi."
Trương Tâm muốn về phòng ngủ tiếp tục chuẩn bị cho kỳ kiểm tra nhân viên công chức, Thẩm Đình đã thi nghiên cứu sinh xong, gần đây dang chuẩn bị tìm việc làm, hay tay đều bận rộn, tóm lại tất cả mọi người đều bận rộn rất nhiều việc. Chu Tương Tương nhàn rỗi không có việc gì, nên chuẩn bị đi về trước.
Phó Tranh nói: "Vậy em chờ anh một lát, anh vào trong kia chào bọn họ một tiếng rồi ra."
"Này —— "
Chu Tương Tương muốn bảo Phó Tranh không cần để ý tới cô, kết quả anh quay đầu lại, rất nhanh thì đi vào bên trong.
"Tương Tương, vậy tớ với Thẩm Đình về ký túc xá trước, lần sau gặp lại nhé."
Chu Tương Tương vội vàng gật đầu, "Được được được, các cậu về trước đi."
Chu Tương Tương đưa các cô ra ngoài, lại giúp các cô gọi một chiếc taxi, trả tiền bảo lái xe đưa hai người bọn họ về trường học.
Sau khi Thẩm Đình và Trương Tâm đi về, cũng chỉ còn lại hai người Giản Vi và Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương kéo tay Giản Vi hỏi, "Lát nữa cậu đi đâu thế?"
Giản Vi bĩu môi, chỉ một chiếc xe màu đen có rèm che cách đó không xa, "Kìa, nhìn thấy không? Đã chờ từ sớm rồi."
Chu Tương Tương nhìn theo hướng ngón tay cô nàng chỉ, sau đó thì thấy Lâm Cẩn Ngôn ngồi ở trong xe, đang gọi điện thoại, lập tức trên mặt lộ ra vẻ đồng tình, vỗ vai Giản Vi, nói: "Vi, cậu thật đáng thương, ngày ngày bị quản."
"Còn thế nào nữa." Giản Vi vểnh môi lên.
Sau đó Phó Tranh đi ra, Giản Vi liền chào tạm biệt với Chu Tương Tương, đi về hướng xe Lâm Cẩn Ngôn đỗ.
"Bọn mình cũng về thôi." Xe Phó Tranh đỗ ở chỗ khác, nói xong liền dẫn Chu Tương Tương đi về phía đó.
"Anh cứ vậy mà đi về, vậy có ổn không? Thật ra một mình em về là được rồi." Tụ họp còn chưa kết thúc mà đã rời đi giữa chừng, Chu Tương Tương vẫn cảm thấy không được tốt lắm.
Phó Tranh ôm eo cô, cười nói: "Không sao đâu, bọn họ đều biết anh vội về nhà với vợ mà."
Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn Phó Tranh, khóe miệng không tự giác được cong lên, trong lòng ngọt ngào.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Bây giờ Chu Tương Tương và Phó Tranh vẫn còn ở phòng họ thuê trước đây.
Cửa lớn tiểu khu, đúng lúc có tiệm thuốc.
Chu Tương Tương trông thấy tiệm thuốc kia, lập tức kêu Phó Tranh ngừng xe.
Phó Tranh ngẩn người một chút, chậm rãi ngừng xe lại, "Sao thế?"
Chu Tương Tương mím môi, trừng mắt liếc anh một cái, sau đó mới nói: "Anh đi mua giúp em que thử thai."