Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

chương 83

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nam nhân 1 tay ôm eo Bùi Nhiễm Nhiễm, lạnh lùng nhìn Hòa Miêu run rẩy ngồi dưới đất, môi mỏng cong lên, lấy điện thoại ra: “Thịnh Thiên, tôi ở công trường bỏ hoang ngoại thành phía Tây, cậu mang thuốc Mẫn Lệ mang từ Đức về qua đây, càng thuốc mạnh nhất, mang thêm vài người đàn ông! Đúng rồi, nửa tiếng sau, gọi điện cho Âu Dương Lập, kêu hắn đến… xem kịch hay.

Lời vừa dứt, sắc mặt Hòa Miêu trắng bệch, cô không dám tin ngẩng đầu nhìn Cảnh Thần Hạo, nam nhân này, là ác ma!

Cô tỉnh táo lại, nhìn anh em họ Lý điên cuồng thét, “Đứng đó làm gì, nhanh lên, đối phó với nam nhân này, bao nhiêu tiền tôi cũng trả!”

Lý Hạo đã bị đánh gần chết, mặt toàn máu, nằm trên đất dường như thở không ra hơi, Lý Văn yếu đuối lại không phải đối thủ của Cảnh Thần Hạo, nhìn anh 1 cái đã sợ đến nhũn chân.

Căn bản không có ai có thể giúp Hòa Miêu!

Bùi Nhiễm Nhiễm chân có chút đau, lấy tay để trên eo cô của Cảnh Thần Hạo ra, chân chạm đất từ từ đi ra, cho đến khi khoảng cách hơi xa với Cảnh Thần Hạo 1 tí, mới không động bậy nữa.

“Qua đây!” Cảnh Thần Hạo thấy động tác của Bùi Dĩ Hàn, sắc mặt trầm xuống, 1 tay kéo khiến cô trực tiếp quay lại bên người anh, mạnh mẽ lại bá đạo, “Cô ghét tôi vậy sao, đến chạm cũng không muốn tôi chạm?”

Bùi Nhiễm Nhiễm đau đến xanh mặt, trán phủ 1 tầng mồ hôi, nhưng lại thành thực lắc đầu: “ Tôi không nói ghét anh.”

Chỉ là cô, có chút không quen.

Không thể phủ nhận, lúc nhìn thấy anh, cô có vui mừng, có chút bị mê hoặc, thậm chí là ỷ lại.

Cô sợ bản thân chìm trong đó.

Sắc mặt Cảnh Thần Hạo mềm mại tí, phát hiện ra chỗ không đúng của cô, nhanh chóng quỳ xuống, tay cầm mắt cá của cô, muốn xem vết thương của cô.

“Cảnh tổng, tôi thật sự không sao, anh không cần lo!” Bùi Nhiễm Nhiễm rút chân lại, không muốn anh xem, nhưng vẫn không đấu lại sức của Cảnh Thần Hạo, vết thương ở chân hiện ra trước mắt anh.

Do lúc nãy chạy chân trần cũng lâu, lòng bàn chân Bùi Nhiễm Nhiễm có vết thương rất lớn, da thịt bị rách hết, máu chảy ra còn dính bùn đất.

- ----------- --------------

Khó trách cô đau thành vậy.

Cảnh Thần Hạo ánh mắt lạnh lùng, dứt khoát ôm ngang người lên, “Bị thương thành vậy, còn dám nói không sao?”

“Cảnh tổng, tôi có thể đi, anh bỏ tôi xuống đi!” Bùi Nhiễm Nhiễm nhíu mày, động đậy cơ thể để phản kháng.

Tay ôm eo cô chặt hơn, Cảnh Thần Hạo ấn vào thịt mềm mại ở eo cô, lạnh giọng nói: “Tim cô làm bằng thép, nhưng cơ thể không phải bằng thép!”

Bùi Nhiễm Nhiễm bị lời nói của anh làm cho không biết nói gì, cũng không phản kháng nữa, tùy anh ôm cô lên xe.

Để cô ngồi đàng hoàng rồi, Cảnh Thần Hạo nửa quỳ, để chân bị thương của cô lên đùi mình, nhíu mày kiếm lại, nhẹ giọng nói “Đau 1 tí, nhịn 1 chút.”

Tay lấy thuốc rượu dừng 1 chút, anh vậy mà còn căng thẳng hơn cô.

Bùi Nhiễm Nhiễm cắn chặt răng, ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lại sợ hãi mà nhắm chặt mắt.

Cảnh Thần Hạo đau lòng cực kỳ, nhanh chóng giúp cô xử lý sơ vết thương, nhẹ giọng dỗ.

Từ đây về nhà còn 1 khoảng thời gian, nếu không xử lý sơ, vết thương sẽ nhiễm trùng.

Bin bin bin.

Là xe của Thích Thịnh Thiên, từ khi nhận được điện thoại của Cảnh Thần Hạo, liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây, mang theo Mẫn Lệ và vài người đàn ông khác, nói đúng hơn là, vài người ăn mày toàn thân hôi thối.

Hòa Miêu nãy giờ luôn cuộn mình bên tường, thấy nhiều người vậy, sợ đến toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng như tờ giấy.

Mẫn Lệ lấy cái hộp ra, như là đang triển lãm bảo bối của mình vậy có chút đắc ý, “Thứ cậu cần, đây là tình dược cực kỳ mạnh, cậu muốn cho ai dùng?”

Cảnh Thần Hạo lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ ngồi dưới đất, “Lấy thuốc cho cô ta uống.”

Anh chỉ Hòa Miêu đang run rẩy bên tường, ngữ khí lạnh lùng cực kỳ.

Mẫn Lệ nhìn Hòa Miêu 1 cái, không nói gì, trực tiếp ra tay.

- ----------- --------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio