Trình Ảnh Quân rời khỏi khách sạn, anh đeo kính râm màu đen, mặc một bộ vest đen lịch lãm thu hút mọi ánh nhìn của các cô gái đi đường.
Lần đầu, bọn họ nhìn thấy một người đẹp trai đến thế, chỉ cần cong nhẹ khoé môi, liền khiến bọn họ như những con ruồi sa vào hũ mật to.
Anh bước lên một chiếc xe hơi màu đen, xe nhanh chóng lăn bánh rồi rời khỏi khách sạn.
Chạy đến đoạn đường mà anh và Tình Phong đã cùng đi tìm hài cốt của cha cô, ở bên cạnh bãi đất trống.
Bước xuống xe, anh tháo kính râm ra gấp lại rồi kẹp vào giữa cổ áo sơ mi đen.
Từng thao tác đều rất chuẩn mực và chậm rãi, không một chút gì gọi là động tác thừa.
Gã đàn ông của căn nhà xập xệ bên cạnh vẫn say rượu như bao ngày khác, nhìn thấy anh đi đến cũng chẳng quan tâm.
Cho đến khi anh cất giọng lên hỏi ông ta.
"Muốn bao nhiêu? Nói đi."
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt hốc hác vì ngày nào cũng chìm trong men rượu, mái tóc hoa râm cùng bộ râu mọc chi chít trên cằm khiến ông ta già nua nhiều hơn chỉ sau một ngày không gặp.
Lần đầu tiên, ông ta thấy một người gốc Trung đến nhà mình, có vẻ giàu có lại cũng có vẻ rất kiêu ngạo.
Đặt chai rượu qua một bên, ông hỏi với vẻ mặt hời hợt.
"Muốn gì là muốn gì?"
"Ông giao ra thứ tôi cần, tôi đưa tiền cho ông."
Thứ mà Trình Ảnh Quân muốn nhắc tới, chính là hài cốt của cha Tình Phong mà ông ta đang giữ.
Trước khi đi đến đây, anh đã cho người điều tra lại một lần nữa để xác nhận thông tin.
Quả thực, bãi đất trống ở bên cạnh nhà ông ta, năm xưa chính là nơi mà cha mẹ cô đã ở.
Sau khi cha cô mất đã được chôn tại đây.
Nhưng vì mẹ cô đã đưa cô sang Trung Quốc sinh sống, đất nơi này bị bỏ hoang, mộ của cha cô đã được bốc lên rồi đem đi hoả thiêu, gửi cho nhà bên cạnh.
Và điều mà anh không ngờ tới nhất, không phải vì ông ta vẫn còn giữ hài cốt của cha Tình Phong, mà vì ông ta chính là người đã cưu mang anh năm xưa, cũng chính là người đã lừa dối anh.
Có lẽ thời gian trôi qua đã lâu, Trình Ảnh Quân đã thay đổi quá nhiều khiến ông ta không còn nhận ra.
Nhưng với anh, hình ảnh ông ta đã từng cho mình một mái ấm gia đình rồi chính tay hất đổ nó, cả đời này anh cũng không quên được.
Anh đưa ra một con số cụ thể.
" triệu, đổi lấy nắm tro cốt kia.Ông thấy sao? Ông Hai?"
Ông ta sững sờ, từ sau khi rửa tay gác kiếm sống ẩn dật tại nơi này, hầu như không còn ai nhớ đến cái tên ông Hai đó nữa.
Nhìn anh đầy hoài nghi, ông ta hỏi.
"Rốt cuộc cậu là ai?"
Trình Ảnh Quân lấy ra một điếu thuốc ngậm trên miệng, cầm bật lửa lên, một tay chắn gió một tay châm thuốc.
Khói thuốc ngấm vào phổi làm anh hơi cau mày, tê dại.
Điếu thuốc đong đưa trên miệng, anh nói.
"Nói ra chỉ sợ ông giật mình."
Sau khi biết anh chính là cậu trai trẻ năm xưa, ông Hai bàng hoàng, hai mắt ngấn lệ không giấu nổi sự xúc động.
Cũng là từ một cái nghề đi lên, vậy mà người thì thành danh, người thì thân tàn ma dại.
Trình Ảnh Quân của năm xưa đã chết từ lâu rồi, phải chết từ lúc cha mẹ mình bị tai nạn đường sắt.
Tình Phong nghĩ đúng, lẽ ra anh nên chết ngay lúc đó, thì sẽ không phải trải qua một cuộc đời đắng cay như thế này.
Suốt năm qua, anh chưa từng biết thế nào là một bữa ăn gia đình thật sự, chưa từng hiểu thế nào là một nụ cười thật hạnh phúc.
Những thứ mà anh có bây giờ, đổi lấy bằng máu thịt của anh, nhưng nó không làm anh thấy vui vẻ.
Nụ cười trên môi kia, chẳng qua cũng chỉ là giả tạo.
Ông ta im lặng không nói một lời, nhưng ông ta rõ hơn ai hết, Trình Ảnh Quân đã phải kiên cường thế nào để có thể đứng đây ngay lúc này.
Nhận tiền của người mình đã từng lừa dối, đúng thật là khiến người ta nực cười.
Giây phút số tiền lớn như vậy hiện ra trước mắt, ông ta mới thấy trước đây mình quả thực quá xem thường anh.
Kết thúc giao dịch, ông Hai không nhận tiền mà trả lại cho Trình Ảnh Quân hủ tro cốt kia.
Anh rời đi, bóng lưng khuất dần rồi lên xe chạy mất hút.
Nhìn thấy ông ta của bây giờ, anh vui, nhưng cũng không thật sự thấy vui.
Sau khi quay về khách sạn đã là giờ chiều.
Trình Ảnh Quân lên phòng, thấy phòng trống trơn không biết Tình Phong đã đi đâu.
Anh đặt hũ cốt trên bàn, nhìn quanh quẩn một lượt.
Cả hai người đều không có số điện thoại của nhau, vậy nên muốn biết cô ở đâu ngay lúc này thật sự rất khó.
Còn cô, bấy giờ đang ở siêu thị, mua một ít đồ ăn vặt chuẩn bị trở về lại Thượng Hải.
Ở đây có vài món mà cô rất thích dùng, chẳng hạn như dưa hấu cũng ngọt hơn, chôm chôm, dưa gang, toàn những loại trái cây mọng nước.
Khi đi ngang qua khu bán đồ dành cho nam, Tình Phong chợt dừng lại, để mắt đến một chiếc cà vạt màu đen kẻ sọc trắng mảnh.
Không biết bản thân nghĩ thế nào, mà cô lại bất giác bước đến nhìn nó hồi lâu, nghĩ tới cảnh anh mang nó vào.
Thế là không do dự gì, cô chọn ngay và luôn chiếc cà vạt rồi thanh toán chuẩn bị về khách sạn.
Đi đến phòng, thấy cửa đã mở hờ, Tình Phong đột nhiên cảm nhận được có một điều gì đó không lành sắp đến.
Cô đi vào, chiếc cà vạt lúc này nằm ở túi áo khoác trong của cô.
Trình Ảnh Quân ngồi trên giường, sắc mặt khó coi, lạnh lùng đến đáng sợ.
"Anh về khi nào thế?"
Anh không nhìn cô, ngồi dang rộng chân hai tay để phía trước mặt, nhìn xuống mũi giày.
"Em đi đâu?"
....