Tình Phong khựng lại, nụ cười trên môi cô chợt tắt.
Cô đột nhiên quên đi mất quá khứ khổ cực của anh, mà chỉ toàn nhớ đến những chuyện phong lưu phóng túng.
Thời gian anh và mẹ ở bên nhau ngắn ngủi, tình thương mà bà dành cho anh không biết như thế nào mà lại khiến anh của bây giờ lạnh lẽo thế này.
Tuy lúc đó cơ cực, nhưng chắc hẳn cả nhà anh đã có những ngày tháng hạnh phúc ở bên nhau.
Cô khẽ thở dài, áy náy nói.
"Xin lỗi! Tôi lỡ lời rồi!"
Anh mỉm cười nhẹ nhàng, không có ý trách móc cô.
Thời gian trôi qua cũng lâu, nỗi đau ấy từ lâu chắc cũng đã nguôi ngoai rồi.
Sống tự lập từ rất sớm, nên tình thương của gia đình và tình yêu đối với anh là hai thứ rất xa xỉ.
Sau khi đưa Tình Phong về nhà thay quần áo, anh đưa cô đi đến trường đua ngựa.
Nơi đây là nơi mà anh vẫn thường đến xem đua ngựa vào những dịp cuối tuần, khi các lô hàng nhập về ít, thời gian rảnh rỗi nhiều hơn.
Tình Phong có vẻ rất hứng thú với bộ môn này, cô ngồi trên khán đài xem mà đôi mắt sáng rực.
Hai con ngựa đang theo đuổi nhau sát nút là con số và , cô bất giác vỗ vỗ vào cánh tay anh, mắt vẫn dán chặt vào đường đua.
"Anh đoán xem, con nào về đích trước?"
Trình Ảnh Quân uống một ngụm cà phê đá, nheo mắt nhìn xuống bên dưới rồi lại nhìn sang Tình Phong.
"Vậy cược đi!"
"Cược thế nào?"
Anh thích nhất là dáng vẻ quyết đoán này của cô, vậy nên không ngần ngại mà nói.
"Nếu tôi thắng, em phải là người của tôi.
Nếu tôi thua, tùy em định đoạt."
Cô nhìn anh cười đắc ý, không hổ danh là người có tiếng nói trong giới giang hồ, mạnh miệng như vậy thì cô đương nhiên không từ chối.
Tình Phong ngồi trên ghế quan sát tình hình một lúc lâu rồi quyết định chọn con ngựa số , Trình Ảnh Quân đương nhiên sẽ chọn con ngược lại.
Đường đua gần đi đến hồi kết, khiến cô vô cùng hồi hộp mong chờ kết quả, cả anh cũng cau mày trầm tư.
Đích đến cuối cùng, con ngựa số đã nhanh chân hơn mà về đích, làm Tình Phong há hốc mồm ra rồi vui mừng nhảy cẩn lên.
Ban đầu rõ ràng con có ưu thế hơn, chạy cũng nhanh hơn nhưng đến gần cuối lại bị kiệt sức.
Trình Ảnh Quân vẫn hài lòng với kết quả này, vì anh rất trông chờ điều kiện mà Tình Phong sẽ đưa ra.
"Nói đi! Em muốn gì?"
Cô nhìn anh, có vẻ hơi khó nói một chút.
Nhưng ngay từ khi đưa ra quyết định sẽ đánh cược với anh, dù cho bản thân mình có thua hay thắng thì yêu cầu của anh đưa ra hay do bản thân đưa ra cũng chẳng khác nhau là mấy.
"Sau khi học xong đại học, tôi sẽ đi tìm việc làm, dọn ra ở riêng."
Ý cười trên mặt Trình Ảnh Quân liền tắt, sắc mặt trở nên tối sầm chỉ trong tích tắc.
Anh nhìn cô, nhìn nụ cười đang nở trên môi cô.
Phải chăng cô đã có suy nghĩ này từ lâu, nên khi đến trường đua và cá cược với anh mới cảm thấy thoải mái và vui vẻ như vậy? Tình Phong im lặng quan sát thái độ của anh.
Chỉ thấy anh không nói gì, đứng dậy rời khỏi hàng ghế ra khỏi trường đua mà ra bãi đậu xe.
Cô chạy theo sau gọi tên anh, nhưng càng gọi thì chỉ càng thấy anh đi nhanh hơn mà thôi.
Vừa đi đến trước xe, Trình Ảnh Quân dừng lại, quay người nhìn bộ dạng thở hì hục vì mệt của Tình Phong.
"Tiền của tôi không đủ để nuôi em sao? Hay là em chê tôi già hơn thằng nhóc đó?"
Cô ôm ngực hơi khom người, vì chạy quá nhanh nên vẫn chưa ổn định được nhịp thở.
Mặc dù đang không vui khi nghe cô nói như vậy, nhưng anh vẫn không nỡ bỏ mặc cô, vẫn bước đến nhẹ nhàng xoa xoa vào lưng cô, giúp cô dễ chịu hơn.
Trở lại bình thường, cô nhìn anh với đôi mắt long lanh.
"Tôi không có ý đó.
Nhưng mà, tôi cũng không thể sống dựa dẫm vào anh mãi được.
Chúng ta không có quan hệ gì cả, hơn nữa tôi cũng không thể giúp ích gì cho chuyện làm ăn của anh.
Giữ tôi bên cạnh chỉ khiến anh thấy phiền phức thôi."
Trình Ảnh Quân càng lúc càng thể hiện ra được sự khó chịu của mình.
Anh bước đến đứng đối diện Tình Phong, chỉ cách cô chừng hai bước chân.
Người con gái này giống như một con mèo hoang vậy, khi thì giơ vuốt lên muốn cào cấu anh, khi thì lại ngoan ngoãn nằm trong lòng để anh vuốt ve.
Cô mang đến cho anh những thứ cảm giác vô cùng bình yên và dễ chịu, nhưng đôi lúc lại có những lời nói làm anh thấy mình thật hèn mọn, phải giải thích làm sao cho cô hiểu được trong lòng anh đang nghĩ gì.
Bàn tay anh đưa lên, đặt vào gò má của cô rồi dùng ngón cái xoa xoa nó.
Tình Phong ngước mắt nhìn, vừa rồi còn cứng rắn nói ra được những lời như thế, nhưng bây giờ thì lại quên mất ý định của mình là gì.
Đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu được, rốt cuộc là bản thân mình có điểm nào thu hút mà khiến anh trở nên dịu dàng như vậy? Là do mình có sức hấp dẫn khiến anh thay đổi, hay là do sự dịu dàng vốn có của anh làm cô bị mê hoặc.
"Tình Phong! Chẳng phải tôi đã nói sau khi đến Việt Nam sẽ cho em một bất ngờ sao? Không thể đợi đến đó được à?"
Mới đây thôi mà thời gian chỉ còn vài ngày nữa,Tình Phong mặc dù cũng nôn nóng muốn dọn ra riêng, nhưng cô cũng tò mò muốn biết, bất ngờ mà Trình Ảnh Quân dành cho mình ở Việt Nam là gì.
Cô cụp mắt không đáp lời, xem như im lặng là đồng ý, vẫn ngoan ngoãn đi theo anh về nhà.
Trên đường về, có lẽ vì vừa học võ xong lại còn đi chơi khuya, vậy nên cô không nhịn được cơn buồn ngủ mà ngủ gục trên ghế.
Xe chạy chầm chậm lại rồi dừng hẳn trước cổng nhà, thấy cô vẫn còn say giấc, Trình Ảnh Quân nhẹ nhàng tháo dây an toàn giúp cô rồi bế cô trên tay mình.
Hơi ấm từ lồng ngực anh truyền đến làm Tình Phong càng buồn ngủ nhiều hơn nữa, vùi đầu vào ngực anh.
Nhưng mà, cô lại không thể nghe thấy được giọng nói dịu dàng của anh lúc đấy, là câu mà anh đã muốn nói từ sau khi quyết định đưa cô về ở cùng.
"Bé ngốc! Anh yêu em!"
....