Đã đến giờ xuất hiện trước mọi người, Trình Ảnh Quân cũng rời khỏi phòng thay đồ để đến hoà mình vào cùng mọi người.
Anh ngồi ở bên dưới, giữa trung tâm của thảm đỏ nơi Tình Phong sẽ xuất hiện.
Người ta nhìn ra được ánh mắt mong chờ của anh, và cả nụ cười của sự hạnh phúc.
Người dẫn chương trình của bữa tiệc long trọng hôm nay không ai khác chính là Chu Sở Tiêu và Trương Tịnh Thi.
Bọn họ lần đầu gặp nhau không mấy hòa thuận, nhưng cuối cùng cũng phải vì người bạn thân của mình mà đứng cùng với nhau.
Chu Sở Tiêu nhìn xuống bên dưới, nhìn về hướng của Trình Ảnh Quân đang ngồi lịch lãm ở hàng ghế đầu tiên, mỉm cười nói.
"Và bây giờ, là sự xuất hiện của nhân vật chính.
Cô ấy, là người con gái quan trọng nhất trong đời của ông chủ Trình."
Tình Phong bước ra, khoảnh khắc cô đứng dưới ánh đèn pha lê, sự xinh đẹp tuyệt trần ấy khiến mọi người phải ngỡ ngàng.
Mặc dù đã biết trước sự chuẩn bị của bữa tiệc này, nhưng cô vẫn vô cùng xúc động.
Trình Ảnh Quân bất ngờ đứng dậy rồi bước lên đứng đối diện với cô.
Nhìn hai người bọn họ bây giờ, hệt như đang hoạ một bức tranh về hoàng tử và nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Chu Sở Tiêu và Trương Tịnh Thi nhìn nhau, hình như cảm thấy có gì đó không đúng.
Theo như kịch bản ban đầu của bọn họ, Tình Phong còn phải phát biểu cảm xúc của mình khi được làm nhân vật chính trong bữa tiệc trọng đại này.
Tình Phong nhìn Trình Ảnh Quân chớp mắt, đang đợi xem anh muốn nói gì với mình.
Cho đến khi anh bất ngờ quỳ một chân xuống trước mặt cô, cả khán phòng như vỡ oà cảm xúc, đến Sở Tiêu và Tịnh Thi cũng ngây người ra.
Trái tim Tình Phong rung động không ngừng, đứng đó nhìn anh từ từ lấy trong túi áo ra một chiếc hộp hình vuông nho nhỏ màu đỏ nhung viền vàng.
Anh ngước lên nhìn cô, ánh mắt ngập tràn tình yêu.
.
Truyện Truyện Teen
"Cô Thiên Tình Phong! Cô có đồng ý lấy Trình Ảnh Quân tôi làm chồng, dù ốm đau bệnh tật, dù giàu hay nghèo, sướng hay khổ, cũng nguyện già cùng nhau không?"
Tình Phong xúc động hơn cả lúc đầu, nước mắt bất giác trào ra làm những hạt kim tuyến dưới khoé mi thêm lấp lánh.
Ngày trước khi nghe anh nói muốn kết hôn với mình, cô chỉ nghĩ rằng chỉ là trong lúc nhất thời vì quá vui nên anh mới nói như vậy.
Vì anh vẫn còn rất nhiều việc chưa thu xếp ổn thoả, chuyện kết hôn vẫn còn nằm ngoài dự tính.
Bây giờ, cô lại thấy anh quỳ xuống trước mặt mình, còn có cả nhẫn kim cương ở đây.
Dù ốm đau bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó, sung sướng hay cực khổ vẫn nguyện già đi cùng nhau.
Lời cầu hôn này đối với cô mà nói, còn tuyệt vời và khiến cô hạnh phúc hơn gấp trăm lần so với chiếc nhẫn đang ở trước mắt mình.
Sở Tiêu và Tịnh Thi nín thở nhìn nhau, đang đợi chờ câu trả lời của Tình Phong.
Trình Ảnh Quân vẫn kiên nhẫn đợi Tình Phong trả lời.
Cô lúc này vẫn chưa ổn định được mớ cảm xúc lẫn lộn của mình.
Cô nhắm hàng mi, những giọt lệ hạnh phúc lăn dài trên gò má, giọng nghẹn ngào mà gật đầu.
"Em đồng ý."
Lời cô vừa dứt, anh liền đeo với chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út trên tay cô rồi đứng ngay dậy, nói.
"Anh yêu em."
Anh ôm lấy eo cô rồi hôn lên đôi môi ấy, cô cũng nguyện hoà mình đắm chìm trong sự ngọt ngào này.
Dưới tràn vỗ tay nhiệt liệt của khách mời, đèn pha lê trên đầu hai người họ vỡ ra, những cánh hoa hồng rơi đầy xuống sân khấu, tạo ra một cảnh tượng tình yêu rực rỡ.
Tối hôm đó, người ta nhìn thấy một Trình Ảnh Quân ngọt ngào biết bao, khi cứ liên tục nhìn ngắm người con gái mà mình yêu, nói yêu cô trước toàn thể mọi người.
Sau khi về nhà, Trình Ảnh Quân đã say khướt.
Anh choàng tay mình lên vai Tình Phong, để cô dìu mình vào phòng khách.
Gò má anh đỏ ửng, hai mắt mơ màng nhưng miệng vẫn không ngừng nói.
"Anh vui.
Anh vui quá.
Tình Phong! Anh yêu em.
Anh yêu em.
Tình Phong!"
"A Quân ngốc! Anh say rồi!"
Vừa đặt anh ngồi xuống ghế sô pha, anh đã không chịu nằm xuống mà kéo cô ngã theo mình.
Cô ngã trên người anh, váy áo lộn xộn, mái tóc dài rũ xuống cổ anh hơi ngứa.
Cô muốn đẩy anh ra để ngồi dậy, nhưng anh cứ kéo cô vào lòng mình, mở mắt ra nhìn cô say đắm.
Hương rượu thoảng qua, từ từ đọng lại trong cánh mũi rồi đi vào tâm trí làm cô mơ hồ.
"Tình Phong! Tháng sau chúng ta kết hôn nhé? Nhé?"
Trình Ảnh Quân vẫn không rời mắt khỏi Tình Phong, lưu luyến vẻ đẹp này, đôi mắt này.
Trong tâm trí anh bây giờ, ngoài cô ra thì không còn lưu giữ được thứ gì nữa.
Khoảng thời gian bên nhau, đẹp như một giấc mộng xuân, nhưng cũng có những thăng trầm.
Anh không muốn bỏ lỡ tình yêu này, bỏ lỡ cuộc đời còn lại của mình.
Quãng đời anh sau này, chỉ muốn cùng cô chia sớt những vui buồn trong cuộc sống.
Tình Phong vẫn còn lâng lâng trong niềm hạnh phúc, cô không còn khó chịu muốn thoát khỏi tay anh nữa, áp đầu vào lồng ngực anh mỉm cười.
"Dạ.
Em sẽ là vợ của anh.
Có được không?"
Anh vừa nói, vừa đưa đôi tay mình lên kéo dây váy của Tình Phong ngang bã vai, giọng anh trầm xuống.
"Không chỉ là vợ anh, mà còn là mẹ của con anh nữa."
Cô hoảng hốt muốn ngồi dậy, gò má lại bắt đầu đỏ lên.
"A Quân! Không được đâu."
"Được.
Anh nói được thì là được."
Trình Ảnh Quân xoay người, Tình Phong liền trở thành người nằm bên dưới.
Tay anh nhanh chóng luồng vào lớp váy voan của cô, vuốt ve rồi hôn triền miên khắp nơi.
"Nếu như không phải kết hôn cần nên chọn ngày lành tháng tốt, thì ngày mai anh đã cưới em ngay rồi."
....