Chương :
“Đó là tất nhiên, vì muốn quyến rũ Hoắc Phong Lãng, ngay cả chuyện mang thai cô ta cũng có thể làm ra được, bây giờ bị em đoạt lấy nổi bật, vừa vặn nhận được vai nữ số hai, phần diễn nhiều hơn cô ta một phần ba, cô ta không vội mới là lạ.”
“Cô ta càng vội vàng, chúng ta càng có lợi.” Diệp Uyển nói vô cùng chắc chắn.
Cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, mặc kệ Diệp Tâm làm như thế nào, bọn họ đều có thể lấy bất biến ứng vạn biến.
Màn hình điện thoại di động sáng lên, là tin nhắn của Lục Cảnh Thần.
“Vất vả rồi, Bà Lục.”
Khóe môi Diệp Uyển cong lên đầy hạnh phúc, có một người vĩnh viễn tin tưởng mình ở phía sau như vậy, chuyện gì cô cũng không sợ.
Ngay cả công ty Giải trí Đại Thiên cũng đã thu được tin tức, nói rõ chuyện này đã chắc như đinh đóng cột rồi.
Chuyện còn lại chỉ là xem xem Hoắc Phong Lãng vì bảo vệ Diệp Tâm có thể làm được tới đâu thôi.
Qủa nhiên giống như Diệp Uyển đoán trước, sau khi biết tin tức này, Diệp Tâm không thể ngồi yên, trực tiếp từ bệnh viện chạy tới công ty, cô ta muốn nghe Hoắc Phong Lãng giải thích.
Cô ta dùng hết thủ đoạn mới lừa được trái tim của người đàn ông này, tuyệt đối không thể để Diệp Uyển xoáy chuyển tình thế.
“Cô Tâm , Tổng giám đốc Bùi đang họp.” Thư ký đứng trước cửa văn phòng ngăn cản Diệp Tâm.
Bởi vì tuyên bố với bên ngoài là nằm viện tĩnh dưỡng, lần này Diệp Tâm đến công ty cố ý dán băng gạc trên tay: “Tôi có việc gấp, bây giờ phải gặp được anh ấy!” Cô ta lớn tiếng hô: “Hoắc Phong Lãng, anh ra đây!”
“Tâm !” Hoắc Phong Lãng nghe thấy âm thanh, mở cửa ra: “Lúc này em không ở bệnh viện mà chạy tới công ty làm gì?”
“Em còn không trở lại thì sẽ bị Diệp Uyển đoạt hết tất cả mọi thứ rồi!” Diệp Tâm không quan tâm, kéo tay Hoắc Phong Lãng không buông.
Không lay chuyển được cô, đành phải sớm kết thúc cuộc họp, Hoắc Phong Lãng đóng cửa văn phòng, dặn dò trợ lý canh giữ ở bên ngoài: “Anh đã hẹn gặp Diệp Uyển và chị Hy rồi, anh sẽ khuyên cô ấy buông tha nhân vật này, như vậy đạo diễn Trần cũng không thể nói gì rồi.”
“Anh nói thật đơn giản, bây giờ cô ta đã tỏ rõ là muốn đối nghịch với anh rồi, muốn khiến anh bỏ rơi em! Tất cả những chuyện này đều là cạm bẫy mà cô ta cố ý sắp xếp, cô ta chính là cố ý muốn hủy hoại em!” Diệp Tâm tức giận đến nghiến răng, trước mặt Hoắc Phong Lãng cũng không thèm che giấu sự chán ghét đối với Diệp Uyển.
“Được rồi, đừng nói nữa, để người khác nghe thấy thì phải làm sao? Anh biết em uất ức, không phải anh vẫn luôn ở bên cạnh em sao? Yên tâm đi, anh sẽ giúp em có được nhiều phần diễn hơn, nữ số ba và nữ số hai có gì khác biệt!”
Diệp Tâm nhất quyết không tha “hừ” một tiếng: “Nếu cô ta thật sự tái nhậm chức thành công, dựa vào sức ảnh hưởng của giải Ảnh hậu Kim Vũ thì cô ta còn có thể coi trọng anh sao? Đến lúc đó nhất định sẽ một cước đá văng anh.”
“Chuyện này… Diệp Uyển sẽ không làm như vậy.” Ngoài miệng Hoắc Phong Lãng nói như vậy, nhưng trong lòng đã bắt đầu do dự rồi.
Gần đây quả thật tác phong làm việc của Diệp Uyển rất kỳ quái, lời nói của Diệp Tâm cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.
“Phong Lãng, thừa dịp cô ta vẫn còn ở trong công ty, khuyên cô ta buông tha nhân vật này, an tâm chờ gả cho anh, làm một người vợ hiền không phải rất tốt sao?” Diệp Tâm tiếp tục khuyên bảo.
“Cốc cốc cốc.”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hoắc Phong Lãng nới lỏng bàn tay đang nắm tay Diệp Tâm, bước sang bên cạnh một bước lớn: “Vào đi.”