Môi đỏ mọng của người trước mặt hơi hơi mấp máy, Mạc Thiên Hằng nhìn ánh mắt của cô phát ra bình yên, trong lòng giống như có cái gì đó ‘Oanh’ một cái liền nổ tung.
Đem cô đặt ở trên đi-văng, Mạc Thiên Hằng xoay người muốn đi lấy cho cô áo sạch sẽ, ai biết tay nhỏ bé của Diệp Tiêu khí lực lại không biết đến từ chỗ nào, cầm chặt cổ tay anh.
-“Chớ đi, Thiên Hằng......!Chớ đi......”
Âm thanh ôn nhu yếu đuối kia lại rõ ràng lọt vào tai.
Anh cảm thấy huyệt thái dương giựt giựt, Diệp Tiêu thật sự coi anh là Liễu Hạ Huệ.
-“Tiêu nhi......”
Giọng anh chịu đựng nói, hai tròng mắt nhiễm đầy tình dục chống lại một đôi mắt tối đen của cô.
-“Ô --”
Ngay sau đó, lời còn chưa có xuất ra khỏi miệng, Diệp Tiêu cũng đã hôn lên môi anh, ánh mắt Mạc Thiên Hằng tối tăm, bàn tay to gắt gao nắm lấy tay nhỏ bé của cô, lỗ chân lông cả người coi như đều mở ra.
Gió đêm, thổi bay một góc rèm cửa sổ màu vàng nhạt, trong phòng cũng là một mảnh kiều diễm.
Tới gần giữa trưa ngày kế, thời điểm ánh mặt trời chói lọi chiếu vào trên mặt cô, Diệp Tiêu mới rất không tình nguyện nghiêng người, từ trên giường ngồi dậy.
Ý thức, có chút mơ hồ.
Giơ tay sờ sờ trên người -- trần như nhộng!
Nếu không phải trên người cô còn đắp một tấm chăn tơ tằm mỏng manh, chỉ sợ Diệp Tiêu đã thật sự bạo phát rồi.
Nghiêng người, mới phát hiện, chính mình giờ này khắc này chính là đang đè lên cánh tay kiên cố hữu lực của Mạc Thiên Hằng, nam nhân đã mở mắt, đang lẳng lặng chăm chú nhìn cô.
Diệp Tiêu nao nao, ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn liền xấu hổ mà đỏ ửng.
-“Muốn ngủ thêm không?”
Giọng nói của anh như trước rất dễ nghe, mang theo từ tính, làm cho người an tâm nói không nên lời, Diệp Tiêu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không biết làm sao nhìn anh.
-“Diệp Tiêu, chúng ta kết hôn đi!”
Anh ngồi dậy, đưa lưng về phía cô, thấy không rõ vẻ mặt, nhưng chỉ có những lời này làm cho Diệp Tiêu mạnh ngẩn ra.
Sự tình đêm qua cô còn nhớ rõ ràng, chính mình bị Dương Vi hạ dược, việc này tính ra không thể trách Mạc Thiên Hằng được, cô tự nhiên cũng không nghĩ muốn anh phụ trách.
Nhưng mà anh nói cái gì? Bọn họ kết hôn sao?
Diệp Tiêu chợt ngẩn ra, yên lặng nhìn người trước mặt, có chút không biết làm sao, Mạc Thiên Hằng anh là ai? Cô cho rằng hôn nhân của anh khẳng định không quan hệ chuyện nam nữ, nhất định là hôn nhân vì lợi ích, nhưng mà, Mạc Thiên Hằng liền vân đạm phong khinh như vậy bởi vì chính mình cùng hắn phát sinh quan hệ cho nên mới muốn kết hôn?
-“Anh không cần thiết phải phụ trách!”
Cô mím môi, thấy không rõ đáy mắt, nhưng mà, một câu lại cơ hồ làm cho Mạc Thiên Hằng phẫn nộ.
Ở S thị có bao nhiêu nữ nhân muốn trèo lên giường anh, có bao nhiêu nữ nhân tha thiết ước mơ trở thành vợ của anh, nhưng mà......!
Diệp Tiêu, cô không biết phân biệt như vậy sao? Cho đến giờ phút này, ít nhất Mạc Thiên Hằng rõ ràng, chính mình là thích cô gái nhỏ này.
Giọng anh nói mát vài phần.
-“Em nói cái gì?”
-“Em nói, em không cần anh phải phụ trách!”
Giọng nói của Diệp Tiêu thực bình tĩnh, đối với Mạc Thiên Hằng, cô cũng không chán ghét, thậm chí có thể nói, loáng thoáng còn lộ ra vài phần thích, nhưng cô không dám, không dám động tâm tư gì với anh.
Anh cao cao tại thượng, đối với cô mà nói, cô không có cách nào chạm đến.
-“Diệp Tiêu, em nhất định phải cố chấp như vậy sao?”
Giờ này khắc này so với ngày hôm qua cô đã không còn đáng yêu nữa, nói đến mỗi một vẻ mặt cùng động tác của cô đều làm cho anh cảm thấy bất đắc dĩ.
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà mím môi, kiếp trước bởi vì gả vào hào môn, vận mệnh của cô mới vì vậy mà thay đổi, một kiếp này, cô không muốn lại để cho người bài bố.
-“Em không có cố chấp…… Mạc Thiên Hằng, em đã nghĩ rất rõ ràng!”
Nhưng mà, khi cự tuyệt anh trong lòng cô không hiểu sao lại có một loại thất lạc nho nhỏ nói không nên lời.
Giọng anh trầm thấp.
-“Nghĩ rất rõ ràng à? Diệp Tiêu, nếu anh không phải vì phụ trách với em, mà là thật sự thích em thì sao?”
Anh lạnh lùng nhìn cô,
-“Có rất nhiều phương thức để phụ trách đối với một người, nhất là đối với kẻ có tiền mà nói!”
Giọng anh trầm thấp mà lại hùng hậu.
Trong nháy mắt, làm cho Diệp Tiêu chợt ngẩn ra.
Có rất nhiều phương thức để phụ trách đối với một người, nhất là đối với một kẻ có tiền mà nói, Mạc Thiên Hằng anh là ai? Nếu anh thật sự không thích, làm sao có thể sẽ đưa ra loại sự tình kết hôn này?
Huống hồ......!
Thiên hạ này sau khi phát sinh quan hệ tình dục người dùng tiền để giải quyết cũng có khối người.
-“Anh có thể cho em thời gian chấp nhận anh, nhưng mà Diệp Tiêu, tốt nhất em phải rõ ràng, cho dù hôm nay em không đáp ứng, ngày sau cũng sẽ không có người dám cưới em!”
Anh nói làm cho Diệp Tiêu có loại sợ hãi nói không nên lời, Mạc Thiên Hằng rõ ràng chính là đang ép hôn, nhưng mà, bá đạo như vậy lại không có làm cho Diệp Tiêu chán ghét, hoàn toàn tương phản, là một loại hảo cảm nói không nên lời.
Anh giống như là đang dùng một phương thức khác để thổ lộ, cô biết thân phận của anh, địa vị của anh, có thể trở thành vợ của anh là một đặc thù vinh hoa, sự tình mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ.
Thế nhưng, giờ này khắc này, hết thảy cái này đang bày ra ở trước mặt cô như vậy, Diệp Tiêu hơi giật mình, cô có loại ngọt ngào vừa ý nói không nên lời.
-“Em......” Rốt cục cô đã mở miệng, yên lặng nhìn nam nhân trước mặt.
Trong lúc nhất thời, cô hiện ra vài phần chần chờ, Mạc Thiên Hằng tự nhiên mặc vào một cái áo sơmi màu trắng, ngồi ở bên người cô.
-“Diệp Tiêu, anh có thể cho em thời gian suy nghĩ!”
Thời điểm anh nói lời này, coi như buông xuống cao ngạo của chính mình.
Diệp Tiêu có chút thất thần, yên lặng nhìn anh.
Cũng đúng, trong thiên hạ này còn có cái gì mà Mạc Thiên Hằng anh cầu mà không được? Chỉ sợ trừ bỏ chính mình, tất cả các nữ nhân đều sẽ khẩn cấp trèo lên giường anh.
Ánh mắt hơi hơi trở nên ảm đạm.
Mãi cho đến khi anh đứng dậy, Diệp Tiêu đều không có nói một câu, thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn ở trong cổ họng, thế nào cũng nói không ra lời, càng quan trọng hơn là, cô không xác định Mạc Thiên Hằng có phải hay không thật sự tức giận.
Nhưng vào lúc này, di động đặt ở đầu giường rốt cục không ngừng không nghỉ vang lên.
-“Ba?”
Thấy trên màn hình chữ lặp lại nhảy lên, Diệp Tiêu thật cẩn thận tiếp điện thoại.
-“Tiêu nhi, con đang ở đâu? Một đêm không về, ba đang lo lắng gần chết, nếu không phải là Thiên Hằng trước tiên đã điện thoại tới, nói con đang ở cùng với Thiên Hằng, ba thật sự không biết phải đi đâu để tìm con!”
Giọng Trần Hải có chút khàn khàn làm cho Diệp Tiêu mạnh ngẩn ra, nhìn nhìn màn hình di động, hai mươi tám cuộc gọi nhỡ......!
-“Ba, con hiện tại không sao? Con đang nghỉ trưa ở trong phòng nghỉ của đoàn phim, ba đừng lo lắng!”
Đây là lần đầu tiên cho đến bây giờ Diệp Tiêu mười chín tuổi, suốt đêm không về, Trần Hải sốt ruột cũng là tất nhiên.
-“Được! Con không có việc gì, ba an tâm!”
Trần Hải lên tiếng, sau đó có chút lưu luyến cúp điện thoại.
Diệp Tiêu ngồi ở đầu giường, trong đầu, phản phản phục phục lại tất cả đều là lời Mạc Thiên Hằng nói, nếu có thể, nàng cũng muốn lớn mật vươn tay bắt lấy anh, nhưng… cô sợ hãi.
Lúc này còn có nhiều sự kiện không biết đang chờ đợi cô.
Thật lâu sau, Diệp Tiêu đứng lên, thay đổi áo quần, lấy lại tinh thần chuẩn bị trở về đoàn phim, nhưng mà, không bao lâu, lại nhìn thấy Mạc Thiên Hằng dưới sự vây quanh của một đám người khom người bước lên chiếc Bentley đậu ở ven đường.