-“Giang Ngọc, chuyện tình cảm cưỡng cầu không được!”
Mạc Thiên Hằng rốt cục chậm rãi nói ra một câu như vậy, thái độ của anh đã thực xác minh, nếu anh thích cô, như vậy ba năm trước liền đã định ra hôn ước, không có khả năng đến hôm nay còn không có chứng thực.
Tại khi đó, đầu kia điện thoại lại truyền đến thanh âm “Phách --”, ngay sau đó điện thoại liền cắt đứt.
Đang lúc Mạc Thiên Hằng cau mày muốn nói cái gì, lại nghe được sau lưng truyền đến một thanh âm quen thuộc,
-“Thiên Hằng, đừng tìm, Diệp Mặc đã gọi về!”
Thanh âm của Diệp Tiêu từ sau lưng truyền đến, làm cho Mạc Thiên Hằng chợt ngẩn ra.
Xem ra, vừa mới Giang Ngọc ở trong điện thoại là bị người dọa đến, khóe môi anh phác họa một chút cười lạnh.
Nếu Diệp Mặc không có chút bản sự gì, chỉ sợ là trốn không thoát tay Giang Ngọc.
-“Nói cái gì?”
Anh không có quay đầu, Diệp Tiêu đi tới, đứng song song với anh ở ban công, gió lạnh bừa bãi thổi tới.
-“Nói nửa giờ nữa sẽ đến bệnh viện!”
Diệp Tiêu cười khẽ hai tiếng, nhìn nam nhân trước mặt, vừa rồi, cô vừa tiếp được điện thoại liền đuổi theo anh ra đây, anh ở bên ngoài cùng Giang Ngọc nói mỗi một câu cô đều nghe được.
Không biết vì sao, anh có thể vì chính mình làm được nông nỗi như vậy, chung quy trong lòng cô là ấm dạt dào.
Mạc Thiên Hằng gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.
-“Ừ!”
Diệp Tiêu mím môi,
-“Em đi về trước!”
Lời của cô rất nhẹ, như là sợ hãi bị Mạc Thiên Hằng xem thấu tâm tư.
Vừa quay người lại, lại bị anh bắt được cánh tay.
-“Diệp Tiêu!”
-“Vâng?”
Cô quay mặt lại, mắt nhìn anh tim đập mạnh và loạn nhịp.
-“Sự tình hôm nay, là trách nhiệm của anh!”
Anh nói, mang theo từ tính không đổi, bàn tay to thuận thế ôm cô vào trong lòng, mùi hương bạc hà thản nhiên quanh thân phô thiên cái địa thổi quét mà đến.
Diệp Tiêu mạnh ngẩn ra, lưng cương cứng, nhìn nam nhân trước mặt.
Nếu không phải nghe lén Mạc Thiên Hằng nói điện thoại, cô chỉ sợ đều không biết, là Giang Ngọc từ giữa làm khó dễ, kỳ thật anh không cần thiết nói những lời này, Diệp Tiêu cũng vẫn không nghĩ thật sự sẽ trách anh.
Thế nhưng Mạc Thiên Hằng vẫn đã nói.
Cô ngẩng đầu, yên lặng nhìn nam nhân trước mặt, mắt anh như trước yên tĩnh như nước không gợn sóng, ngón tay thon dài nắm cổ tay cô, không có lưu lại một chút trống không nào.
-“Hết thảy đều sẽ tốt đẹp lên!”
Giọng cô có chút khàn khàn, ngụ ý đơn giản là báo cho Mạc Thiên Hằng biết sự tình hôm nay cùng anh không quan hệ.
Mạc Thiên Hằng hơi hơi vuốt cằm, nhìn đôi môi đỏ mọng giống như anh túc yêu dã của cô, theo bản năng liền cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi giống như dính mật đường kia.
Cái lưỡi nhẹ nhàng mà hữu lực khiêu mở hàm răng cô, ngọt ngào, triền miên.
Diệp Tiêu trong lúc nhất thời có chút không thở nổi, chống lại con ngươi đen mà lại thâm thúy, cả trái tim đập ‘bùm bùm bùm bùm’, giờ khắc này, cô tin tưởng chính mình đối với Mạc Thiên Hằng là có cảm giác, anh nguyện ý vì chính mình hướng Giang Ngọc ngả bài, lập trường của anh đã thực xác minh.
Bàn tay to nhẹ nhàng của Mạc Thiên Hằng bao trùm ở trên vòng eo mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng mà quay hai vòng, có chút khó có thể khống chế.
Diệp Tiêu thở hổn hển, nhìn anh, cảm thấy có chút hoảng, theo bản năng đẩy anh ra,
-“Đừng......”
Giọng nói nhu nhược triền miên làm cho động tác của Mạc Thiên Hằng cứng đờ, theo sau liền không có lời dư thừa.
Cùng lúc đó bên kia, Diệp Mặc trùng hợp từ trên gác xép xoay người nhảy xuống.
-“Truy nó cho ta!”
Giang Ngọc nóng nảy tức giận, hai mắt đỏ đậm nhìn thân ảnh Diệp Mặc mặc đồng phục vận động, một thiếu niên mười bảy tuổi, thế nhưng can đảm, liều lĩnh từ trên tay cô chạy thoát ra ngoài như vậy, trọng yếu nhất là, nó còn dùng di động của bộ hạ chính mình gọi điện thoại cho Diệp Tiêu.
Cái này quả thực rất bất khả tư nghị.