-“Mạc Thiên Hằng, anh không sợ em sẽ hại anh sao?”
Thật lâu sau, cô mím môi, chậm rãi nói.
Mạc Thiên Hằng như là nghe được chuyện cười, nghiêng người, nói:
-“Có một câu, không biết em đã từng nghe qua chưa?”
Anh cố ý dừng một chút, đôi mắt hẹp dài nhẹ nhàng nheo lại, cánh môi nhẹ nhàng nở nụ cười tao nhã.
-“Cái gì?” Diệp Tiêu mờ mịt mở mắt, kinh ngạc nhìn người trước mặt.
-“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!”
Anh không giả vờ đăm chiêu trả lời, trên mặt ý cười càng dày đặc.
-“Mạc Thiên Hằng, anh có thể đứng đắn một chút hay không?”
Diệp Tiêu nhìn anh, rốt cục bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
-“Ừ?” Anh ừ nhẹ, đôi mắt anh tuấn nhẹ nhàng nheo lại, lộ ra ý cười nhợt nhạt.
-“Không nghĩ tới, Diệp tiểu thư nhanh mồm nhanh miệng trước sau như một cũng sẽ không còn từ nào để chống đỡ?” Mạc Thiên Hằng chế nhạo.
Diệp Tiêu mím môi, cô thật sự không có khí lực cãi nhau với Mạc Thiên Hằng.
Đang suy nghĩ, xe liền đứng ở trước cửa tiệm thuốc ven đường.
-“Ở trên xe chờ anh, trong nhà hẳn là không có thuốc, mua một ít mang về cho em!”
Mạc Thiên Hằng bình tĩnh nói, không đợi cô trả lời, anh đã xuống xe.
Diệp Tiêu mím môi, tựa lưng vào ghế ngồi, vừa mới nhắm mắt, bầu trời đã rơi xuống giọt giọt mưa nhỏ tí tách.
Cô ngẩn ra, kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ.
Đêm đen yên tĩnh làm cho người ta có cảm giác sợ hãi nói không nên lời.
Cô nhìn tiệm thuốc ven đường, đột nhiên ngẩn ra.
Sau đó, nhớ tới cái gì, nghiêng người nhìn ghế ở phía sau, nhưng không có ô.
Tim Diệp Tiêu đập mạnh và loạn nhịp, cô tìm cây dù trong ngày thường thường xuyên dùng để che nắng trong túi xách của mình, sau đó, khom người xuống xe.
Lúc này Mạc Thiên Hằng đang đứng ở trước quầy, trong tay cầm cái bịch xốp, bên trong đủ loại kiểu dáng hộp thuốc.
-“Em thế nào lại ra đây?”
Anh nhíu mày, xoay người, còn không quên lưu lại một câu,
-“Không cần tìm!”
Vài bác gái trước quầy bán thuốc nhìn thấy bộ dáng Mạc Thiên Hằng, tròng mắt đều sắp rớt ra.
Cũng không biết Diệp Tiêu đời trước là tạo ra cái phúc khí gì, thế nhưng có thể câu được anh chồng kim quy như vậy.
-“Em nhìn thấy trời đổ mưa, anh lại không mang dù, cho nên mang tới!” Diệp Tiêu vừa trả lời anh, vừa đi đến.
Mạc Thiên Hằng híp mắt, nhìn cô mang tới cây dù cực kì nhỏ, có chút bất đắc dĩ.
-“Nếu không, chúng ta đợi một chút hãy đi?”
Diệp Tiêu ôn nhu mở miệng, theo quán tính giơ tay nắm cánh tay anh.
-“Cũng tốt!”
Mạc Thiên Hằng không giả đăm chiêu đáp lời cô, khóe môi nhẹ nhàng mà nổi lên một đường cong tao nhã, lập tức từ trong hộp thuốc lấy ra viên thuốc.
-“Anh đi lấy nước ấm, em uống trước đi sẽ dễ chịu một chút!”
Giọng Mạc Thiên Hằng trầm thấp, không giả đăm chiêu liền xoay người đi.
Diệp Tiêu cầm mấy viên thuốc trong tay, tim còn đập mạnh và loạn nhịp, cô không thường sinh bệnh, huống hồ cho dù bị bệnh cũng sẽ không nói với người trong nhà, bởi vậy chưa từng có người quan tâm cô giống như Mạc Thiên Hằng.
Anh cười, nói với bác gái bên kia hai câu, rất nhanh liền cầm ly nước ấm đi tới.
Diệp Tiêu tiếp nhận ly nước trong tay anh, nói:
-“Cám ơn!”
Lời của cô mềm yếu nhu nhược, mất đi bộ dáng kiên nghị trong ngày thường.
Lúc này Diệp Tiêu càng giống như chim nhỏ nép vào người, lộ ra một cỗ dụ hoặc nói không nên lời.
Mạc Thiên Hằng cười khẽ, nói:
-“Nha đầu ngốc, cảm ơn cái gì?”
Trong lời anh nói mang theo cưng chiều, mỗi một động tác, mỗi một câu dường như đều dừng ở trong lòng cô.
-“Mạc Thiên Hằng, cám ơn anh đã nguyện ý tin tưởng em!”
Diệp Tiêu tao nhã như trước, từ từ mở miệng, đôi mắt đẹp lưu chuyển thanh tú, mà lại mang theo tươi cười lạnh băng.
Anh cười khẽ hai tiếng, chung quy một câu cũng không nói ra miệng.
Hai người đứng bên cạnh đường cái, đợi đến trời mưa tạnh, rốt cuộc mới về tới xe.
-“Đở không?” Mạc Thiên Hằng mở miệng trước.
-“Dạ, tốt hơn nhiều, anh không cần lo lắng!”
Diệp Tiêu nhẹ giọng trả lời, cô đã bắt đầu dần dần quen với việc Mạc Thiên Hằng đối tốt với mình.
Mạc Thiên Hằng nhẹ nhàng mà gật gật đầu.
Sau một ngày phong ba, Diệp Tiêu có chút mỏi mệt, trở về trong nhà liền lười biếng tựa vào trên giường.
Mạc Thiên Hằng thay đổi một bộ đồ mặc trong nhà màu xanh đen, đi xuống lầu, thấy cô nửa mộng nửa tỉnh, một tay bế cô dậy, nói:
-“Đi về phòng ngủ, cẩn thận lại cảm lạnh!”
Diệp Tiêu choàng tay ôm anh, làn da tinh tế trên cánh tay kề sát ngực kiên cố của Mạc Thiên Hằng, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập kiên cố hữu lực của anh.
-“Đi đâu?”
Thấy anh đi ngang qua cửa phòng chính mình ngủ trong ngày thường, Diệp Tiêu có dự cảm điềm xấu, cảnh giác nhìn anh.
-“Đã kết hôn, đương nhiên là phải ngủ cùng nhau!”
Mạc Thiên Hằng tà mị cười cười, ôm cô vào trong ngực.
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà mím mím môi mỏng.
-“Nhưng đã trễ thế này......” Cô nhỏ giọng nói.
Mạc Thiên Hằng đặt cô ở trên giường, theo sau ôn nhu đắp chăn cho cô, nói:
-“Ngủ đi!”
Anh nhìn cô, giọng nói hùng hậu tiếp tục vang lên.
-“Anh......!Anh thì sao?”
Diệp Tiêu có chút khẩn trương nhìn người trước mặt, sau đó, lại hoang mang rối loạn giải thích,
-“Em......!ý em là, anh không ngủ sao?”
-“Ừ?”
Mạc Thiên Hằng nghiêng mặt, hai mắt đối diện cô, nói:
-“Em còn tinh thần, không bằng chúng ta làm chuyện khác?”
Diệp Tiêu ngồi thẳng người, đối diện anh.
Nhưng thời điểm muốn mở miệng, lại bị anh hôn lên môi, cô cả kinh, muốn đẩy anh ra.
Nhưng trong đầu, lại có một thanh âm đang dường như nói với chính mình, cô cùng Mạc Thiên Hằng đã là vợ chồng, một ngày nào đó, cô cần phải đối mặt Mạc Thiên Hằng, đối mặt chính mình cẩn thận yêu thương anh.
Thậm chí có thể nói là đối mặt nguyện ý cho anh yêu chính mình.
Diệp Tiêu nghĩ, đại khái, đời này, rốt cuộc cô tìm không thấy người đối chính mình tốt hơn so với anh?
Nghĩ như vậy, ánh mắt dần dần mờ đi.
Anh đối diện đôi mắt cô, mỗi một cái nháy mắt, đều làm tim cô đập gia tốc.
-“Ô --”
Thật lâu sau, Mạc Thiên Hằng nhẹ nhàng buông lỏng cô ra, bàn tay to ở trên lưng mảnh khảnh của cô qua lại quay vòng, đã có chút khẩn cấp.
-“Đừng......” Cô mở miệng gọi anh.
-“Em yêu, nên sửa miệng!”
Anh tức giận nhắc nhở, tiếng hít thở dần dần có chút ồ ồ.
-“Thiên Hằng......”
Cứ việc biết anh thật chờ mong cái xưng hô kia, nhưng giọng nói ôn nhu yếu đuối kia giống như là một cọng lông chim, dừng ở trong lòng cô.
Mạc Thiên Hằng chỉ cảm thấy cả người nóng lên, anh nhẹ nhàng mà nhăn lại mày tuấn, nhiễm đầy tình dục.
Mắt nhìn cô, nhìn khuôn mặt trơn bóng nhỏ nhắn của cô.
Diệp Tiêu như trước rất đẹp, giờ khắc này, ở trong phòng dưới ngọn đèn mờ mờ không rõ, quần áo trên người cô có chút hỗn độn, thân thể nhu mì xinh đẹp cùng làn da bóng loáng tinh tế đang như ẩn như hiện, răng nhẹ nhàng cắn cắn môi, động tác gợi cảm nói không nên lời.
-“Tiêu nhi, anh yêu em!” Giọng anh trầm thấp, hùng hậu, mỗi một chữ đều khấu động tiếng lòng cô.
Diệp Tiêu cảm thấy, dường như toàn bộ thế giới đều bởi vì lời anh nói, mà trở nên ấm áp.
Lời anh nói, là cô nằm mơ cũng không có nghĩ đến, Mạc Thiên Hằng một vương giả như vậy, lại nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Diệp Tiêu yên lặng nhìn anh, ánh mắt hơi mát.
Yêu, chữ này đối với cô mà nói ý nghĩa quá nặng, cô thế nhưng cảm thấy chính mình thừa nhận không nổi.
-“Thiên Hằng......”
Cô nhẹ giọng gọi anh, sau đó, môi mỏng nhẹ nhàng mà hôn lên cánh môi lạnh lẽo, cái lưỡi linh hoạt mà lại trắng mịn cùng anh qua lại dây dưa, triền miên thật sâu.
Cảm giác được cô gái nhỏ trong lòng đang chủ động, Mạc Thiên Hằng đầu tiên là ngẩn ra.
Sau đó, chỉ cảm thấy trong đầu giống như nổ tung, đáp lại cô, bàn tay to dùng sức một cái xả xuống cái váy thùng rỗng kêu to trên người cô.
Diệp Tiêu không cam lòng yếu thế, hai tay đặt lên lưng anh, hương thơm tự nhiên trên người anh theo hơi thở lan tỏa ra.
Mạc Thiên Hằng không nghĩ tới cô sẽ chủ động phối hợp với mình, đáy mắt lóe qua một chút tinh quang, bàn tay to gắt gao nắm cô, làm cho cô gái nhỏ trong lòng muốn trốn cũng không thể trốn.
Thế nhưng Diệp Tiêu, một chút cũng không có ý tránh né, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng mà cởi nút áo anh, đối với việc cô đáp lại, Mạc Thiên Hằng tất nhiên là rất vừa lòng.
Diệp Tiêu cũng không biết đêm hôm đó sự tình gì cũng chưa phát sinh, càng không biết lúc này chính mình không khác nào đang nghịch lửa, nếu cô biết Mạc Thiên Hằng ngày đó lừa chính mình, chỉ sợ cho cô mười lá gan, cô cũng không dám lấy lần đầu tiên của mình ra đùa.
Gió đêm cuốn lấy rèm cửa màu trắng gạo bên cửa sổ, trong phòng tiếng hít thở dần dần ồ ồ, dưới ngọn đèn, quấn quýt si mê không ngừng.
Nhưng Mạc Thiên Hằng cùng Diệp Tiêu lại không biết, sâu sắc giữa vận mệnh đều đã an bày xong hết thảy, bọn họ gặp nhau, chung quy sẽ trở thành nhân sinh quyết định chính xác nhất.