Diệp Vũ nghe xong lời của cô, cắn chặt răng, Diệp Tiêu bất bình đạm mạt liếc cô một cái, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng trang điểm.
-“Cô còn tại chỗ này làm cái gì?”
Diệp Vũ cực kì bất mãn liếc Émi một cái, cô đã nhận định, nhất định là Diệp Tiêu cấu kết với Émi bày ra hết thảy, mới có thể khiến cô đi đến tình trạng hôm nay.
Émi cười cười,
-“Diệp Vũ, ngươi thật đúng là đúng với một câu!”
Cô tận lực dừng một chút, ngửa đầu, cao ngạo đảo dư quang khóe mắt qua Diệp Vũ,
-“Lo sợ không đâu!”
Phung ra bốn chữ đơn giản, Émi đã để lại bóng lưng thướt tha cho Diệp Vũ.
Diệp Vũ gắt gao cắn răng, lúc này đây, cô nhất định sẽ không để cho Diệp Tiêu tốt hơn.
Nghĩ như vậy, cô liền lấy ra điện thoại di động gọi cho Tôn Hạo.
-“Hử…” Đầu kia điện thoại giọng Tôn Hạo có chút không kiên nhẫn.
-“A Hạo, em nghe nói bộ phim ‘Duyên Đến….
công ty của anh có cổ phần đúng không?”
Diệp Vũ thật cẩn thận hỏi, sau đó nhẹ nhàng mím môi lại, tiếp tục mở miệng,
-“Anh yêu, anh cũng biết, em ở đoàn phim ‘Linh Âm chịu không ít ủy khuất, em muốn......!em muốn......”
Cô dừng lại, cơ hồ có thể tưởng tượng được ánh mắt lạnh băng của Tôn Hạo ở đầu kia điện thoại.
-“An bày cho em một vai diễn à?” Tôn Hạo đã đoán được suy nghĩ trong lòng Diệp Vũ, trái lại tự đánh gãy lời của cô.
Diệp Vũ nao nao, giọng nói nhu nhu,
-“Anh yêu, anh cũng biết, em không có ý làm anh khó xử, người ta chính là ở bên cạnh......”
Cô càng nói càng ủy khuất, cơ hồ là đang làm nũng mang theo khóc nức nở.
-“Đi đi, anh sẽ nói người ta an bày cho em một vai diễn phối hợp, cứ như vậy, anh có việc, cúp máy!”
Tôn Hạo không kiên nhẫn nói, ai ngờ, giây tiếp theo lại bị Diệp Vũ gọi lại.
-“Anh yêu, anh đợi chút......!Người ta muốn thử kính nhân vật nữ chính......”
Giọng của cô cơ hồ muốn ngấy chết người, Tôn Hạo ở đầu kia điện thoại đã không tự giác nhíu mày.
Cô nhẹ nhàng mím môi nói ra một câu, chợt nghe được Tôn Hạo từ trong xoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh,
-“Diệp Vũ, em có thể tự hiểu lấy mình một chút hay không? Nếu không phải anh, hiện tại em chỉ có khả năng đi chụp av mà thôi? Em còn có mặt mũi theo anh cò kè mặc cả?”
Giọng Tôn Hạo lạnh lùng từ đầu kia ống nghe truyền vào trong lỗ tai.
Diệp Vũ theo bản năng nhíu nhíu mày, cô không nghĩ tới, Tôn Hạo thế nhưng sẽ nói như vậy.
-“A Hạo......”
Cô có chút ủy khuất, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh qua lại, cho dù không ở trước mặt chính mình, Tôn Hạo cơ hồ cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng cô giờ khắc này.
Thế nhưng anh không có mềm lòng.
Diệp Vũ trong lòng biết kỳ thật Tôn Hạo cũng không nguyện ý cùng mình kết hôn, từ sau khi Diệp Tiêu phát ra ảnh chụp, thái độ Tôn Hạo đối với chính mình cũng đã phát sinh chuyển biến một trăm tám mươi độ, cô hiện tại chính là làm cái gì đều rất khó bù lại.
Tôn Hạo chính mình không biết kiểm điểm, còn hơn nữa chán ghét cuộc sống không biết kiểm điểm của nữ nhân, điểm ấy Diệp Vũ xem như đã nhìn ra!
-“Diệp Vũ, cô không xem xem bản thân là cái mặt hàng gì, muốn diễn nữ chính? Đừng tìm tôi!”
Tôn Hạo tức giận mắng thông suốt, sau đó căm giận cúp điện thoại, Diệp Vũ đứng ở cửa phòng hoá trang, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Hết đường xoay xở.
Thế nhưng nội tâm lại có cái thanh âm càng không ngừng nói với cô, không thể để cho Diệp Vũ đạt được, cô nhất định có biện pháp nào đạt được tư cách thử kính, thử kính ngay tại buổi chiều, thời gian cấp bách, cô phải làm chút gì?
Nghĩ như vậy, Diệp Vũ liền vội vàng đi ra phim trường.
Bên kia, Diệp Tiêu cầm trường kiếm, quần áo hồng y, giữa bá đạo lộ ra yêu dã.
Phải biết rằng, đạo diễn phim Linh Âm an bày nữ chính, theo Diệp Tiêu thấy căn bản chính là thùng rỗng kêu to, tuy rằng Thư Nhạc là một nữ minh tinh, là diễn viên có được vô số fan hâm mộ, thế nhưng nhân vật Tiêm My My trong phim này lại có vẻ quá mức làm ra vẻ.
So sánh lên, càng giống thánh mẫu bạch liên hoa trong miệng người khác.
-“Cố Hàn Yên, ta tự cho là mình đối với ngươi không tệ, ngươi vì sao làm ra chuyện như vậy? Ngươi......!Ngươi chẳng phải làm ta thương tâm, bị thương sao?”
Lúc này, Thư Nhạc bị buộc chặt ở trên cây, người trước mặt là Diệp Tiêu, cũng là Cố Hàn Yên.
Quanh thân Diệp Tiêu tản ra một cỗ bá đạo nồng đậm, môi đỏ mọng nhẹ nhàng mà phác họa một nụ cười khinh miệt, lúc này Cố Hàn Yên đã vì yêu sinh hận, vận mệnh khúc mắc khiến cô đã phí thời gian một đời, trong phim Cố Hàn Yên vì cứu người trong lòng chính mình, trong một đêm đã tiến vào ma đạo.
-“Thương tổn? Tiêm My My, ngươi có tư cách gì nói thương tổn với ta?”
Cố Hàn Yên ngửa mặt lên trời cười dài,
-“Ha ha, ngươi đã quên, là các ngươi bức ta đi đến tình trạng hôm nay, ta muốn ngươi chết, thiên hạ này có người dám nói một chữ không sao?”
Cô cất tiếng cười thanh lãnh cao ngạo, lộ ra chua xót không nói thành lời.
Chỉ tại nháy mắt này, Thư Nhạc ngây ngẩn cả người.
Cô cho rằng, kỹ thuật diễn của Diệp Tiêu không gì hơn cái này, nhưng hôm nay xem ra, mỗi một động tác, mỗi một câu, thậm chí ngay cả ngữ điệu đều biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn!
Xem ra, đối thủ này thật sự không thể khinh thường.
-“Tiêm My My, ngươi nói ngươi yêu chàng, ngươi hết thảy yêu, chẳng lẽ chính là dựa vào giẫm lên tôn nghiêm của ta sao?”
Còn đang chần chờ, giọng Diệp Tiêu lại một lần vang lên, Thư Nhạc hồi thần, nay tại trước mặt Diệp Tiêu, cô căn bản chính là một con kiến bé nhỏ không đáng kể, tùy thời đều có khả năng bị lạc chính mình.