Diệp Tường nghe âm thanh ‘tút tút’ lạnh băng trong điện thoại, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nếu ông sớm biết rằng Diệp Tiêu sẽ tìm được Mạc Thiên Hằng một người con rể như vậy, khẳng định lúc trước ông sẽ không đuổi cô ra khỏi nhà.
Thế nhưng, hiện tại Diệp Vũ không biết tung tích, Diệp thị bị Mạc Thiên Hằng chèn ép, bên trong một mảnh hỗn loạn, căn bản là không biết hẳn là làm thế nào mới tốt.
Trọng yếu nhất là, Mạc Thiên Hằng tựa như cái người không có việc gì, luôn miệng nói cái gì không biết.
Ở thành phố S này, người có thể có năng lực thần không biết quỷ không hay khiến cho một người hư không biến mất như vậy, chỉ sợ trừ bỏ anh ra tìm không được người thứ hai thôi?
Nghĩ như vậy, Diệp Tường càng thêm tức giận!
Vừa mới bắt đầu ông cũng cho rằng Mạc Thiên Hằng cùng Diệp Tiêu là gặp dịp thì chơi, tuy rằng nghĩ cách muốn ôm đùi, thế nhưng dù sao cảm thấy Diệp Tiêu không quyền không thế, sớm hay muộn sẽ bị Mạc Thiên Hằng đá văng ra.
Thế nhưng ông làm sao nghĩ đến được, Diệp Tiêu thế nhưng sẽ có ngày hôm nay.
Mạc Thiên Hằng thế nhưng sẽ nâng niu cô!
Thời điểm Mạc Thiên Hằng xoay người trở về phòng, Diệp Tiêu đã tỉnh.
-“Đói bụng không?”
Thừa dịp cô còn đang cột tóc, Mạc Thiên Hằng từ từ hỏi, anh tự nhiên đặt điện thoại di động ở đầu giường, cứ việc chính là một cái động tác không chớp mắt, nhưng lại đã thuyết minh toàn bộ….
.
anh đã thu phục Diệp Tường.
-“Ô…”
Diệp Tiêu mím môi, nhẹ giọng, thế nhưng, ‘rột rột….
.
’ bụng trước một bước so với cô trả lời Mạc Thiên Hằng.
Diệp Tiêu vuốt vuốt tóc, vẻ mặt bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn người che trước mặt, môi mỏng nhẹ nhàng mím, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần ngượng ngùng.
-“Ăn cơm!”
Anh thấp người xuống, kéo cô từ trên giường đứng lên.
-“Anh đã cho người chuẩn bị canh gừng cho em, trước tiên uống một chút rồi ăn!”
Anh vừa nhắc nhở, vừa xoay người vào phòng sách, tựa hồ là đi lấy cái gì vậy.
Diệp Tiêu chỉ cảm thấy đầu cháng váng mờ mịt, đi xuống lầu, ngồi ở ghế tựa.
Thời điểm Mạc Thiên Hằng xuống lầu, trong tay cầm một phần văn kiện.
Diệp Tiêu cúi đầu uống canh, lại nghe anh từ từ mở miệng,
-“Cái này, đưa tới đoàn phim “Duyên Đến” cho Trần đạo diễn!”
Anh nói lời này, khiến cho Diệp Tiêu không rõ chân tướng.
Cô ghé mắt qua, vừa đúng nhìn thấy phần văn kiện trong tay anh, cô theo bản năng nheo nheo mắt, trong đôi mắt đen lộ ra một chút kinh ngạc, môi mỏng nhẹ nhàng mím,
-“Đây là cái gì?”
Cô theo bản năng hỏi, thế nhưng, ánh mắt Mạc Thiên Hằng lại khiến cô kinh ngạc nói không nên lời.
-“Kịch bản bộ phim “Duyên Đến”, em đem đi đi, anh cũng lười bảo Tiêu Hạo đi một chuyến!”
Anh híp mắt từ từ nói, thế nhưng Diệp Tiêu rõ ràng, Mạc Thiên Hằng là cố ý qua tay cô, nhân thủ của anh nhiều người như vậy, làm sao có thể sẽ bởi vì không nghĩ để cho người khác phải chạy, cho nên giao văn kiện vào trong tay cô?
Diệp Tiêu mím môi gật gật đầu.
Hôm sau.
Diệp Tiêu đi phim trường, Vương Lực Bằng vẫn không khó xử cô, mà là như trước khuôn mặt tươi cười trong suốt đi tới.
Diệp Tiêu híp mắt,
-“Vương đạo diễn, ngày hôm qua cái cảnh tượng kia! ! ”
Cô hơi hơi dừng một chút, tiếp tục quay giống như ngày hôm qua, chỉ sợ! !
Thân thể của cô chịu không nổi!
Thế nhưng, Diệp Tiêu cho tới bây giờ không phải cái người yếu ớt, nhưng dù sao đã vượt qua phạm vi thừa nhận của cô.
Người trước mặt hơi hơi nhíu nhíu mày, hoang mang rối loạn lắc lắc đầu,
-“Không cần, ngày hôm qua một hồi cuối cùng kia có thể thông qua được, tôi bỏ thêm diễn cho cô, đi xem?”
Vương Lực Bằng mỉm cười nói, Diệp Tiêu cảm thấy hôm nay tựa hồ ông có điều bất đồng, thế nhưng lại không thể nói rõ kết quả chỗ nào không giống.
-“Được!”
Cô tiếp nhận kịch bản Vương Lực Bằng đưa cho, ánh mắt thanh lãnh dừng ở trên người người trước mặt, môi mỏng nhẹ nhàng mím, giống như nhớ tới cái gì, mở miệng,
-“Vương đạo diễn!”
Ánh mắt cô bình tĩnh mà lại thanh lãnh.
Vương Lực Bằng không lên tiếng, sau đó quay sang nhìn cô, lại nghe được Diệp Tiêu từ từ mở miệng,
-“Thư Nhạc mấy ngày nay không có tới sao?”
-“Không!”
Vương Lực Bằng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Thư Nhạc là có nổi tiếng bỏ bê công việc, cũng là sự tình bên trong dự đoán.
-“Có một số việc, muốn hỏi ông một chút!” Diệp Tiêu híp mắt, chậm rãi nói.
Cô nhớ mang máng, quan hệ Lục Hoa cùng Vương Lực Bằng cũng không tệ.
-“Cô nói!”
Vương Lực Bằng biết lai lịch Diệp Tiêu không nhỏ, tự nhiên không dám chậm trễ cô, từ từ hỏi.
Diệp Tiêu hơi mím môi, ánh mắt loáng thoáng dừng ở trên người ông,
-“Giữa Thư Nhạc cùng Lục Hoa có phải có ân oán gì hay không?”
Không phải cô thích bát quái, mà là bởi vì! !
Lục Hoa là người đại diện của cô, vì lo lắng cho tiền đồ của mình về sau, Diệp Tiêu phải hỏi rõ ràng, cô biết tầm quan trọng của người đại diện, nếu không lúc trước cô liền sẽ không lựa chọn Lục Hoa.
Thế nhưng cô không biết, cùng lúc đó, bên kia! !
Lục Hoa cầm văn kiện đang ngồi đối diện Trình Tuyết, anh cau mày,
-“Trình tổng giám, tôi muốn từ chức!”
Giọng Lục Hoa thực trầm, thậm chí có chút khàn khàn, ánh mắt người trước mặt hơi lạnh vài phần, vẻ mặt không rõ chân tướng nhìn hắn,
-“Anh đã nghĩ rõ ràng?”
Trình tuyết không phải một người sẽ cố hỏi nguyên do sự tình, thế nhưng cô tuyệt đối là một người biết đúng mực.
Lục Hoa, người đại diện này không phải Mạc Thiên Hằng vì Diệp Tiêu tuyển, mà là Diệp Tiêu chính mình quyết định, nguyên nhân như thế, càng phải trưng cầu qua ý kiến của cô mới được.
-“Đã nghĩ rõ ràng, nghệ nhân trên tay, trả lại cho công ty, hoặc là! ! ”
Lục Hoa dừng một chút, từ từ mở miệng,
-“Coco có thể hoàn toàn phụ trách Diệp Tiêu!”
Ánh mắt Lục Hoa lạnh lẽo, từ từ nói xong.
Thế nhưng Trình Tuyết lại nhíu mày,
-“Sự tình của anh, tôi không có quyền hỏi đến, bất quá tốt nhất chính anh hãy đi giải thích với Diệp Tiêu đi, dù sao lúc trước là chính anh đã nỗ lực giành được sự tán thành của cô ấy!”
Lời Trình Tuyết nói, khiến cho Lục Hoa nao nao.
Diệp Tiêu là một diễn viên rất độc đáo, cô có được kỹ thuật diễn độc nhất, hơn nữa người cũng thực sự thông minh, ở trong vòng giải trí nơi ngư long hỗn tạp như vậy, cô lại có thể rõ ràng chính mình muốn làm cái gì, hẳn là làm sao chu toàn giữa nhiều người, cái này đã thực không dễ dàng, huống hồ cô mới chỉ có không đến hai mươi tuổi.
-“Anh hẳn là biết tính tình của Diệp Tiêu, anh đi không từ giã như vậy, đối với cô ấy mà nói là không chịu trách nhiệm!”
Trình tuyết ngồi xuống, yên lặng nhìn Lục Hoa, sau đó, lại chậm rãi mở miệng,
-“Anh cùng Thư Nhạc, nhiều năm như vậy, hai người các ngươi cũng đều đã đến thời điểm trưởng thành!”
Lời của cô thực đạm bạc, thế nhưng ánh mắt nhìn Lục Hoa lại giống như bao hàm toàn bộ thế giới, Lục Hoa nao nao, nhìn về phía cô.
-“Cô có biết, tôi cùng Thư Nhạc cô! ! ”
Anh dừng một chút, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chặn tại trong cổ họng.
Bọn họ đều là người lão làng trong Nhuệ Vũ, ngày đó bắt đầu tới hiện tại, còn có vô số khúc mắc, hiện nay Thư Nhạc oán hận anh, anh cũng chưa bao giờ có qua một chút hối hận, thế nhưng! !
Anh muốn cho hết thảy cái này, đều tại giờ phút này ngừng lại!
Là thời điểm kết thúc vận mệnh ràng buộc cùng đau khổ không ngừng không nghỉ, anh, Thư Nhạc, còn có những người đó!