Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Làm một con cá yêu quái đã sống thật lâu, trên thân thể Hạ Ngư vẫn luôn quấn quanh luồng yêu khí cường đại.
Kỳ thật Hạ Ngư cũng là một con đại yêu quái lánh đời.
Chỉ bởi vì khuyết điểm nơi thể chất, một khi dùng quá nhiều yêu lực, Hạ Ngư sẽ quên rất nhiều chuyện.
Những việc đó, có những thứ mới gần đây, có những chuyện từ lâu lắm rồi, có đôi khi là một người, hoặc đôi lúc là một vật nào đó.
Cho nên Hạ Ngư cũng không biết mình đã sống bao lâu, nàng cũng không biết trong quá khứ mình từng quên bao nhiêu người, bao nhiêu chuyện.
Kí ức của nàng hỗn loạn, mơ hồ.
Nhưng nàng cũng không cảm thấy có gì không tốt.
Con người nếu cái gì cũng nhớ rõ, sẽ rất thống khổ, cá cũng giống thế nha.
Tuy nàng quên rất nhiều, nhưng có những chuyện nàng vẫn còn nhớ rõ.
Cá mập dấy lên sóng to, cá voi từ đỉnh đầu nàng bay qua hải dương xanh như ngọc, đám cá nhỏ xuyên qua hải tảo cùng nước gợn, đám sứa lập lòe sáng lên cùng vô số vỏ sò xinh đẹp, còn cả nàng cố gắng từ vực sâu bơi về phía bờ biển, nhìn đến ánh trăng sáng ngời.
Còn có giấc mộng hóa rồng của đám cá đồng bạn.
Chỉ cần trong kí ức còn có biển sâu tươi đẹp cùng ánh trăng, như vậy còn sống, chính là đáng giá.
Nhưng mà, dù có quên bao nhiêu việc, chỉ có một chuyện không thay đổi.
Nàng thích mèo.
Vô luận quên bao nhiêu sự tình, vô luận quên bao nhiêu con cá.
Hạ Ngư đều nhớ rõ.
Nàng thích mèo.
Cho dù, ngay cả nguyên nhân nàng cũng không biết, nhưng mà, nàng chính là thích.
Chính là cái loại thích không biết bắt đầu từ đâu, lại tiến sâu vào lòng.
Đối với nụ hôn của Hoan Hỉ, Hạ Ngư giật mình một chút, sau đó mắt hạnh cong lên.
"Con mèo hư hỏng này." Nàng ôm lấy mèo nhỏ, dùng cái trán tựa lên cái trán nho nhỏ của nó, thanh âm ấm áp: "Đừng tưởng hôn ta một chút, ta sẽ tha thứ ngươi nha."
Vi Nhi Pháp ngẩng đầu nhìn nàng.
Vậy phải làm thế nào mới được tha thứ?
"Mèo ngốc." Hạ Ngư cúi đầu, hôn cái mũi nhỏ của nó: "Phải hôn hai cái mới được nha."
Bởi vì Vi Nhi Pháp ăn cơm, cho nên thật ra Hạ Ngư lo lắng cho thân thể nó.
Hạ Ngư lên mạng tra xét một chút, phát hiện mèo ở thời đại tinh tế có vẻ không yếu như ở địa cầu.
Nàng lên mạng x hỏi xem mèo có thể ăn muối không.
Kết quả được câu trả lời là.
"Không phải mèo uống dinh dưỡng dịch hả?"
Hạ Ngư: "..."
À phải rồi nàng đã quên, toàn bộ sinh vật ở nơi này đều uống dinh dưỡng dịch qaq.
Nhưng rất nhanh có người trả lời nàng.
[Nếu vẫn lo lắng quá, trong nhà mà có người máy gia dụng thì có thể dùng người máy để kiểm tra đo lường thân thể mèo nhỏ một chút nha.]
Hạ Ngư bừng tỉnh đại ngộ.
Tiểu Quả có hệ thống tự động kiểm tra đo lường thân thể, nàng có thể dùng Tiểu Quả để kiểm tra mèo nhỏ một chút.
Hạ Ngư dùng Tiểu Quả kiểm tra cho Hoan Hỉ, phát hiện toàn bộ số liệu đều bình thường, Hoan Hỉ cũng không giống mèo ở địa cầu, ăn muối sẽ bị khó tiêu, hơn nữa có vẻ lại rất thuận lợi tiêu hoá hết.
Vi Nhi Pháp sửa lại số liệu, rúc trong ổ, nhấc mí mắt lên.
Nó là thú nhân, ăn muối đương nhiên không có vấn đề, có vấn đề là nhân tố bạo động.
Nhưng cơm mà Hạ Ngư làm vốn không có ước số bạo động, như vậy toàn bộ vấn đề đương nhiên sẽ không là vấn đề.
"Như vậy à." Sau khi Hạ Ngư xem xong, vẫn hơi lo lắng.
Nhưng Hoan Hỉ có vẻ như thực sự rất thích ăn cơm nàng nấu, mỗi lần đều nhìn chằm chằm, lại còn ăn vụng.
Nhìn mà nàng vừa mừng vừa đau lòng qaq.
Nếu không có vấn đề gì, vậy thì mỗi ngày cũng làm một phần đồ ăn cho nó đi.
Kim Vũ "tách" một cái tắt quang não, mắt mở ra, dưới gọng kính tơ vàng, một đôi đồng tử vàng rực sáng lên.
Sàn của Vương điện trơn bóng, nàng có thể nhìn được bộ dáng của chính mình.
Nữ nhân có mái tóc vàng tao nhã, mặc chế phục màu tuyết trắng tượng trưng cho quyền lực vô biên.
Cho dù đã mặc vào chế phục tuyết trắng tượng trưng cho Vương của đế quốc, cho dù có được đôi đồng tử tương tự Vi Nhi Pháp, nàng cũng không có công huân đầy ngực như Vi Nhi Pháp, đôi con ngươi cũng không có loại khí phách đã bước qua gió tanh mưa máu như người kia.
Chế phục sạch sẽ mặc trên người, như là một loại cười nhạo lạnh như băng.
Kim Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi chớp mắt, màu vàng trong mắt chậm rãi rút đi, lại biến thành màu đen vốn có.
Nàng ngồi trên vương toạ, tóc vàng buông lơi xuống, không hiểu sao nhớ tới vị Vương thượng cao ngạo kia ở vô số năm về trước.
Kim Vũ khi đó là người được chọn làm tân Vương, chỉ cách vương vị có một bước.
Trùng tộc đánh bất ngờ, là một trong số những người được chọn làm tân Vương, nàng cần phải tham gia cuộc tiêu diệt trùng tộc. Ở một đế quốc bị trùng tộc uy hiếp, năng lực tác chiến cũng là điều tân vương cần thiết phải có.
Chính là nàng vẫn luôn sống an nhàn suиɠ sướиɠ, thuộc loại quan văn, lý luận về chiến đấu tuy ưu tú vô cùng, nhưng chân chính gặp phải tác chiến thì lại chỉ có thể lý luận xuông.
Ngay khi toàn quân sắp bị diệt, nàng cũng sắp bị trùng tộc cắn đứt yết hầu --
Vi Nhi Pháp xuất hiện.
Nữ nhân kia, mặc chế phục của một trong những người được chọn làm tân vương giống nàng, dáng người thon dài tao nhã, tóc đen phần phật, đôi đồng tử kim sắc mang theo lệ khí nhàn nhạt.
Bước thong thả chậm rãi, dùng thực lực của bản thân, tiêu diệt trùng tộc xâm lược.
Mặt mày thanh lãnh, lại không ai địch nổi.
Tựa như mọi vầng sáng đều tập hợp trên người nàng ấy.
Một khắc kia.
Kim Vũ biết.
Vị thống lĩnh cường đại mà đế quốc cần.
Tân Vương, không thể nào ngoài người này.
Nữ nhân kia lười nhác đeo lên bao tay màu trắng, liếc mắt nhìn nàng.
-- Ngươi tên gì?
-- Kim Vũ.
-- À....Kim gia tiểu thư à.
Khi đó Vi Nhi Pháp còn chưa bị nhân tố bạo động nghiêm trọng như vậy quấy phá, mặt mày giống một con mèo, mang theo ba phần lạnh lùng cao ngạo.
Nàng ấy cứu nàng, chỉ hỏi tên nàng, sau đó bật thốt một câu hàm xúc không rõ ý tứ, rồi xoay người đi.
Kim Vũ đột nhiên mạnh mẽ túm chặt góc áo người kia.
-- Xin cho ta trở thành sĩ quan phụ tá của ngài!!!
Kim gia không thể mất đi quyền lực, dù dùng loại thủ đoạn nào, nàng đều phải lấy được ba phần!
Vị tân Vương trẻ tuổi hất tay nàng, có vẻ rất không thích người khác chạm vào.
Ngoài miệng lại đáp một câu.
--Tuỳ ngươi.
....
Kim Vũ tự giễu cười.
Nàng cũng từng thế.
Từng thích người đó.
Chẳng qua sơ ngộ lúc còn niên thiếu, thế nào cũng không sánh bằng mối thù của người không cùng một đường.
Ngay khi Kim Vũ nhớ lại chuyện cũ, đầu não của nàng bỗng nhiên phát ra tiếng vang "tít tít".
Kim Vũ nhẫn nại tính tình, mở ra nhìn.
Uông Uông tinh, xuất hiện một vị công dân cấp SSS!!!
Quyền lực đầu cuối của toàn bộ mạng lưới tinh võng hoàn toàn được nắm giữ trong tay Vi Nhi Pháp, đặc quyền công dân cấp SSS chỉ có thể do Vương thượng đặc biệt ban thưởng.
Kim Vũ làm gì đều phải được Vương Thượng trao quyền, mà Vương Thượng làm gì cũng không cần báo với Kim Vũ.
Toàn bộ lực chú ý của Kim Vũ đều bị cái cấp SSS kia hấp dẫn.
Một quan viên nào đó tên cũng không biết ở khu vực Ngưu Ngưu tinh nơi biên cương bị mất chức, nàng thế nhưng không hề chú ý.
Mệnh lệnh cách chức Vi Nhi Pháp đưa ra, lúc truyền đến chỗ Bạch Hà là tin Vương Thượng bác bỏ cùng cách chức, nhưng đến khi truyền đến chỗ Kim Vũ lại là mượn danh nghĩ của một vị quan lớn ở Ngưu Ngưu tinh.
Cho nên bên phía Kim Vũ không có cách nào tra được.
Đầu óc Kim Vũ trống rỗng, nắm tay siết chặt!
Vi Nhi Pháp.
Nàng ta đã trở lại....
Nàng ấy không chết, nàng muốn trở về đây!!
Buổi livestream bữa cơm tối của Hạ Ngư cũng rất thuận lợi, cái người trước đó không thấy đâu nữa.
Lúc nàng livestream, cái người [Vi] kia không ngừng ném thuỷ lôi cho nàng.
Qua một buổi tối, ném cho nàng mấy vạn thuỷ lôi.
Màn hình bình luận đều bị khí chất nhà giàu làm kinh hãi.
Nhưng trong suốt thời gian đều không nói gì, là một đại lão trầm mặc.
Hạ Ngư làm xong, cúi đầu: "Cảm ơn mọi người đã cổ vũ nha."
Sau khi thoát mạng, cùng Hoan Hỉ ăn cơm tối đã nấu xong, nàng ôm mèo, rúc ở sô pha, miễn cưỡng tiêu hoá.
Hạ Ngư biết ăn xong nằm lỳ ở sô pha là một cách sống cực kỳ không khoẻ mạnh.
Nhưng mà, nhưng mà nàng thật sự rất thích cơm nước xong ôm mèo nhỏ, cảm thụ cảm giác hơi ấm của mèo nhỏ truyền lên thân thể. tat
Hạnh phúc như thể tình yêu.
Vi Nhi Pháp híp mắt, cuộn trong lòng Hạ Ngư, hơi thở ấm áp vờn quanh nó, nhân tố bạo động tĩnh lặng, nó có thể cảm giác được, chỉ có sự dịu dàng của năm tháng tươi đẹp.
Một mèo một cá an tĩnh trong chốc lát.
Hạ Ngư lại bắt đầu nhịn không được lảm nhảm.
"Hôm nay ta phát sóng trực tiếp tận hai lần đó."
Vi Nhi Pháp: "Meow meow." Biết mà.
"Ai nấy dường như đều rất thích ăn đồ ta nấu."
Vi Nhi Pháp: "Meow meow." Ta cũng thích.
"Rất nhiều người ném thưởng cho ta, ta lời thật nhiều thật nhiều tinh tệ." Hạ Ngư lẩm bẩm: "Còn có một người ném kim cương lôi cho ta nữa cơ."
Vi Nhi Pháp chột dạ: ".....Meow meow."
Nhưng mà nó bỗng nhiên bị Hạ Ngư ôm chặt.
Thân thể thiếu nữ ấm áp tươi mát, lại có cỗ hương vị đặc biệt mê người quẩn quanh Vi Nhi Pháp, đầu óc nó chớp một cái trống rỗng.
Nàng thì thầm bên tai nó: "Ta cảm thấy vui lắm."
Hơi thở khiến người khác suиɠ sướиɠ trên người tiểu cô nương truyền lên người nó.
Đôi kim đồng bởi vì khẩn trương mà dựng thẳng đứng của Vi Nhi Pháp lại chậm rãi dịu xuống.
Hạ Ngư ôm nó, lại lẩm bẩm cằn nhằn một lát, đơn giản là kể hôm nay buôn bán lời rất nhiều, ngày mai nên làm món gì, nên mua thêm dao mới gì cho phòng bếp, có nên sửa lại cách bày biện của căn phòng không, hoặc là làm cho nó một cái khăn quàng cổ.
Vi Nhi Pháp nghe, lòng mềm thành một mảnh.
Tiểu cô nương nói xong, phòng khách lại rơi vào yên lặng.
Một lát sau.
Vi Nhi Pháp có phần mệt nhọc, híp mắt, lười biếng, chợt nghe thấy nàng tự nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Hoan Hỉ."
"Ngươi nói.....nàng đêm nay, sao không nói chuyện nhỉ."
Vi Nhi Pháp: "........."
Vi Nhi Pháp: "?????"
Nàng?
Nàng nào?
Nàng là ai?
Hình như vừa rồi tiểu cô nương nói một chữ nào đó, nàng không nghe rõ!
Trong nháy mắt bộ lông của Vi Nhi Pháp xù lên.
Ai?! Ai không nói chuyện?? Ngươi nghĩ đến ai??
Lúc nó không phát hiện, tiểu cô nương đã thích ai sao?!!!
Hạ Ngư chẳng hiểu ra sao khi mèo nhỏ trong ngực đột nhiên xù lông, lập tức dỗ dành: "A, Hoan Hỉ ngoan, làm sao vậy? Ngoan nào....."
Thanh âm tiểu cô nương dỗ dành nó đặc biệt dịu dàng, nhưng thế cũng không có cách nào bù lại sự ghen tị điên cuồng trong lòng Vi Nhi Pháp.
A a a a a a là ai?? Vừa rồi Hạ Ngư nghĩ đến ai!! Ai không nói chuyện hả!! Ai --
Hạ Ngư giằng co mất nửa ngày mới dỗ dành được Hoan Hỉ xù lông trong lòng, vừa sờ vừa ôm, nhưng mèo nhỏ vẫn rất giận, tự mình nhảy về ổ, dùng cái đuôi đối diện với nàng.
Hạ Ngư: "...." qaq
Phải làm thế nào để dỗ một con mèo xù lông nhỉ.
Hạ Ngư nghĩ thật lâu cũng không biết dỗ kiểu gì, nàng cào cào đầu, nỗi buồn rầu nho nhỏ vì tối nay Vi không nói câu gì trong nháy mắt đã bị mèo nhỏ xù lông trước mắt đánh tan thành mây khói.
Tuy rằng lúc nó xù lông cũng rất đáng yêu nha qaq.
"Hoan Hỉ ~"
Vi Nhi Pháp vẫy cái đuôi xù lông, không quay đầu lại, nhìn sao ngoài ban công.
Nàng không thích nó.
Vương hậu của nó cho nó đội nón xanh kìa.
Sau này nàng sẽ không vuốt lông nó nữa.
Sau này nàng sẽ vuốt lông con mèo khác.
À, nói không chừng không phải mèo, có lẽ là chó.
....
A a a a a a a nó muốn bằm thây vạn đoạn con chó kia!!! =皿=
Hạ Ngư suy nghĩ thật lâu cũng không biết nên dỗ mèo nhỏ của mình thế nào.
Nàng sờ nó, bị tiểu móng vuốt đánh bay.
Ngay cả cái tai cũng không vẫy vẫy nữa kìa. =皿=
Nó thậm chí còn chạy vào phòng bếp mà nàng không cho nó vào, cố ý chọc giận nàng, quả thật ngạo kiều muốn chết.
Hạ Ngư lên mạng nghiêm túc tra xem nên dỗ mèo của mình thế nào.
Lỗ tai Vi Nhi Pháp giật giật, từ phòng bếp ngoái đầu lại.
Kết quả tiểu cô nương nằm trên sô pha lên mạng.
Vi Nhi Pháp: "......................."
Ta giận giận giận ngươi dỗ liên tục cũng không chịu dỗ phải không!!?
Ngươi không dỗ ta phải không!!
Ngươi cũng không thèm bắt ta ra khỏi phòng bếp!
Ngươi ngay cả quản ta cũng không muốn quản đúng không?
Quá có lệ! Quá có lệ!!
Ngươi quả nhiên ở bên ngoài có người khác!!!
A a a a a a ta muốn làm thịt hắn!!
Vi Nhi Pháp xù lông đi ra khỏi phòng bếp, bắt đầu ngửi tới ngửi lui bên người Hạ Ngư, ý đồ tìm được một tia hương vị nɠɵạı ŧìиɦ.
Nhưng trên người tiểu cô nương thơm thơm ngọt ngào, còn lại đều là hương vị trên người nó.
....
Không có hương vị của ai khác.
Cũng phải, cả ngày tiểu cô nương đều rúc trong phòng, không ra ngoài, mua gì cũng đều đặt chuyển phát nhanh trên mạng, đi đâu cũng đưa nó theo cùng.
......
Nếu không phải ở hiện thực thì hẳn phải là trên mạng!
Trên mạng....
-- Còn có một người ném kim cương lôi cho ta.
-- Ngươi nói.....nàng đêm nay, sao không nói chuyện nhỉ.
.......
Livestream của Hạ Ngư, nó vẫn đều xem.
Người ném kim cương lôi cho nàng, trước mắt cũng chỉ có nó.
Buổi tối xem livestream của Hạ Ngư, cứ nhớ tới nụ hôn kia.
Bởi vì thẹn thùng, cho nên vẫn luôn không nói chuyện, chỉ trầm mặc.
Liên hệ câu trên với câu dưới....
.......
Trong nháy mắt Vi Nhi Pháp có một phán đoán không thể tin được.
Suy đoán này, giống một hạt mầm nho nhỏ tên là vui sướng cùng thấp thỏm được chôn trong lòng, lại kìm lòng chẳng đặng nảy mầm từng chút một, ngọt ngào sinh trưởng.
Người vừa rồi Hạ Ngư nói tới.
Hình như.
Chính là nó.
Hết chương
---------------------------------
Bách Linh: Yêu quái thỏ đây! Sợ chưa nè O(≧▽≦)O