Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh

chương 6: con mèo thứ ba

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Ngư rất muốn vẫn ôm mèo nhỏ, nhưng nàng còn phải đẩy xe, hơn nữa mèo nhỏ bị thương rất nặng, không biết ai nhẫn tâm đến vậy, có thể ra tay độc ác với một con mèo đáng yêu như thế.

Hơn nữa nếu nàng cứ thế ôm nó đi, hơi bất cẩn một chút là sẽ đụng tới vết thương của nó.

Hạ Ngư nghĩ nghĩ, mở xe đẩy ra, tìm một miếng vải mềm mại lót đồ ăn, cẩn thận xếp vài tầng chồng lên nhau đặt trong một góc sáng sủa không dễ dàng xóc nảy, có chút không nỡ đem mèo nhỏ đặt lên, điều chỉnh độ ấm trong xe đến mức thoải mái nhất, nhìn mèo nhỏ chằm chằm vài lần mới lưu luyến không rời đóng xe lại.

Vi Nhi Pháp nâng mắt lên, đôi đồng tử như vàng ròng đối diện với hai phiến sao trời trầm tĩnh ôn nhu kia.

Sau đó, theo cửa xe đóng lại, dải ngân hà kia cũng liền biến mất.

Móng vuốt Vi Nhi Pháp hơi co chặt, cảm giác đau đớn truyền vào cốt nhục, lại không ngăn được mạt cô đơn nho nhỏ trong lòng. Chờ Vi Nhi Pháp phục hồi lại tinh thần, thứ cảm xúc mỏng manh yếu đuối nhỏ bé đó bị nàng xua tan từng chút.

Hạ Ngư cũng không biết con mèo mình nhặt về lại có cảm xúc đó, nàng vừa mới đóng xe lại, liền chạm phải Bạch Lạc Lạc bị mèo cào ba vết trên mặt, hùng hổ mang theo một đám người máy tìm kiếm đến đây.

"Tìm cho ta từ trong ra ngoài, cẩn thận tìm, không tha cho dù một mảnh ngói!!" Trên mặt Bạch Lạc Lạc còn dán thuốc chữa lành, nhưng lại không chữa khỏi bóng ma bị mèo cào, thanh âm khi nàng nói chuyện còn mang theo chút khàn khàn.

Nàng thật sự từ nhỏ đã được người nhà sủng ái, lớn lên được fan cưng chiều, chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế.

Trong xe đẩy, Vi Nhi Pháp nghe được động tĩnh, ánh mắt hơi lập loè, dùng chút nguyên lực còn sót lại trong thân thể đơn giản che chắn hơi thở của mình, làm cho người máy tìm kiếm mà Bạch Lạc Lạc mang đến không tra ra được.

Đến giờ Vi Nhi Pháp cũng đã suy nghĩ cẩn thận, tiểu cô nương bán thịt trâu này có lẽ còn không biết giải thưởng kia. Chẳng qua......cũng không kém. Dù sao, nếu biết rồi, hẳn sẽ bắt mình giao ra thôi.

Vi Nhi Pháp cẩn thận phác hoạ dáng hình Hạ Ngư trong đầu.

Nữ hài mặc váy trắng, vài lọn tóc đen cong cong rũ xuống, tóc đen mắt hạnh, hai gò má tinh thuần, khi cười rộ lên sẽ có lúm đồng tiền ngọt ngào.

Thực......thực xinh đẹp.

Nhất là.....lúc vuốt vuốt mình, tay nàng thực mềm, thực trơn, thực quyến rũ mèo.

Thật.....thích.....

Kiềm chế!!

Vi Nhi Pháp phục hồi tinh thần, hung tợn cắn chiếc khăn màu trắng một cái, hận chết bản tính không có tiền đồ của mình.

Khi ở hình thái mèo, tuy thần trí nàng bình thường, tư duy rõ ràng, nhưng sẽ có năm phần thuộc tính mèo, thuộc về bản năng, hoàn toàn không thể khống chế.

Thuộc tính mèo đó, chỉ có khi ở hình người hoàn toàn mới có thể bị áp chế tuyệt đối.

Loại chuyện như áp chế bản tính, đối với Vi Nhi Pháp trước kia mà nói, căn bản không thành vấn đề. Nhưng hiện tại nàng bị trọng thương, nhân tố bạo động vượt chỉ tiêu, hơn nữa nguyên lực nơi trái tim cũng bị đánh tan, thậm chí sống sót còn gian nan, miễn bàn kháng cự bản năng gì đó.

Nàng bình tĩnh nghĩ, nữ hài kia thoạt nhìn cũng không phải rất giàu có. Một con mèo cùng giải thưởng trăm vạn, chỉ cần không phải đồ ngốc liền biết nên chọn thế nào.

Hạ Ngư nghĩ không liên quan đến chuyện của mình, không chớp mắt đẩy xe đẩy muốn đi qua.

Đi chưa được mấy bước, Bạch Lạc Lạc liền thấy Hạ Ngư, cười lạnh một tiếng: "Người kia, đứng lại!"

Hạ Ngư: "......"

"Ngươi là ai?" Bạch Lạc Lạc đã tới mức gặp người là cắn: "Ở đây làm gì?!"

Hạ Ngư thực nhu thuận nói: "Ta ở đây bán đồ."

"Bán đồ? Cái gì vậy?" Bạch Lạc Lạc dùng ánh mắt sắc nhọn chanh chua đánh giá Hạ Ngư, ngửi thấy mùi thịt trâu, thần sắc hơi động.

Thịt trâu thật sự rất thơm, mê người vô cùng.

Nhưng Bạch Lạc Lạc tự giữ thân phận, chướng mắt mấy thứ này, vẻ mặt còn không buông tha: "Tưởng gì, thì ra là loại quỷ nghèo bán đồ ăn rẻ tiền!"

Hạ Ngư tính tình tốt, cười cười: "Ta có thể đi chưa?"

"Chờ đã!" Bạch Lạc Lạc ngăn cản nàng.

Hạ Ngư bộ dáng ưa nhìn, chẳng sợ mặc quần áo bình thường nhất, cũng giống một nhành liễu non mới nhú, đang duỗi thân, dính sương sớm, mềm mại tươi đẹp.

Làm một hot girl dựa mặt đạt được sức cạnh tranh, Bạch Lạc Lạc thầm ghen tị.

Nhưng Hạ Ngư không có sừng trâu, hoặc có bất kỳ đặc thù nào của du khách ngoài hành tinh. Vậy thì nàng có thể là thú nhân bậc ba, vì chỉ có thú nhân cấp ba mới có thể che giấu hoàn toàn đặc thù chủng tộc của mình.

Ngưu Ngưu tinh đang bị giới hạn, Trùng tộc thường xuyên lui tới, phi thường nguy hiểm, bởi vậy vì để xúc tiến kinh tế Ngưu Ngưu tinh phát triển, du khách hành tinh khác đều được hưởng quyền bảo hộ của Ngưu Ngưu tinh, mỗi một người bản địa của Ngưu Ngưu tinh đều có nghĩa vụ đối xử tử tế với du khách ngoài hành tinh.

Dù là thú nhân hay thú nhân bậc ba, luật pháp của tinh tế cũng sẽ không bảo hộ người vi phạm.

Dù Bạch Lạc Lạc có kiêu ngạo ương ngạnh đến thế nào, ở trước mặt luật pháp của tinh tế cũng không dám quá làm càn.

Nàng nhìn lướt qua người máy tìm kiếm bên cạnh.

Người máy không tìm được tín hiệu sinh vật của con tạp chủng kia, xem ra nơi này cũng không có.

Bạch Lạc Lạc nhìn Hạ Ngư, tuy không có lý do làm càn, nhưng cũng không muốn để Hạ Ngư đi dễ dàng như thế. Vì thế nàng ngăn đón Hạ Ngư, xoa xoa đồng hồ, phía trên chiếu ra một đạo quầng sáng: "Ngươi có nhìn thấy con tạp chủng này không?"

Vi Nhi Pháp ở trong xe đẩy không có khí lực, nghe động tĩnh bên ngoài, từ kim đồng lộ ra khí lạnh.

Nếu biết rồi, nàng ấy nhất định sẽ giao mình ra thôi.

Hạ Ngư muốn phối hợp một chút, cũng đỡ ăn mệt. Nàng không quen với đời sống nơi này, vẫn không cần chọc phiền toái thì hơn.

Vì thế thuận theo nhìn qua.

Quầng sáng truyền phát một đoạn phim đơn giản.

Nhân vật chính trong đó là mèo nhỏ nàng vừa bắt gặp.

Nó cuộn mình dưới tảng đá, rõ ràng chịu thương tích nghiêm trọng, nhưng mấy tên thú nhân kia lại làm như không thấy, thậm chí quyền đấm cước đá!

Cầm đầu, đúng là thú nhân sừng trâu trắng kia. Nàng ta nhìn mèo nhỏ, như đang nhìn một đoàn rác rưởi, còn ầm ỹ hô muốn chọc mù mắt nó.

Mèo nhỏ với hoa văn xinh đẹp trên người cuộn mình, đau đến run rẩy, lại cực lực nhẫn lại, một đôi mắt mèo kim sắc liều mạng trợn to --

Bộ dáng chật vật cực điểm, làm người ta đau lòng đến hít thở không thông.

-- Thì ra, những vết thương đó, là từ thế mà ra.

Thì ra......thì ra.

Khoé mắt Hạ Ngư đỏ lên. Cũng giống như nàng trước kia tình cờ nhìn thấy tin tức có mèo bị hành hạ, mỗi lần nàng đều khổ sở đến muốn khóc, nhưng đều là chuyện đã xảy ra, nàng bất lực, thậm chí đối với những kẻ xấu xa đó, cũng không có cách nào thông qua mạng internet để đánh.

Nhưng mà......

Bạch Lạc Lạc không chú ý tới sắc mặt dần trở nên khó coi đến cực điểm của Hạ Ngư, nàng tắt quầng sáng, hất cằm: "Nếu ngươi gặp nó, cho dù chỉ cung cấp cho ta một chút manh mối thôi ta cũng sẽ cho ngươi một ngàn tinh tệ tiền thưởng."

Vi Nhi Pháp nằm trong xe, nhãn đồng chảy xuôi kim sắc, nhân tố bạo động trên người hơi chút an ổn, cũng đủ để nàng đào tẩu.

Nàng lạnh lùng nghĩ.

Có ai sẽ vì một con tạp chủng bèo nước gặp gỡ mà buông tha cho một phần tiền thưởng sang quý đến vậy đâu.

Cho tới nay, Vi Nhi Pháp nàng có thể dựa vào cũng chỉ có mình mình mà thôi.

Hạ Ngư vẫn cảm thấy mình là một con cá rất ôn hoà, từ khi nàng lên bờ tới nay, tuân thủ kỷ cương pháp luật, cũng không đánh nhau làm loạn.

Chuyện quá đáng nhất mà nàng từng làm chính là cho tên người xấu dám quấy rối một chị gái kia một cái tát, còn là cố lấy hết dũng khí mới dám.

Bạch Lạc Lạc rất nhanh phát hiện ánh mắt Hạ Ngư không đúng: "Ta hỏi ngươi phải nói chứ! Ánh mắt đó của ngươi là sao?!"

Hạ Ngư gắt gao siết chặt nắm đấm, nghĩ mình mới tới hành tinh này, không quen biết ai, cái gì cũng không hiểu, người này thoạt nhìn có tiền có thế, nàng giúp Ngưu thẩm bán hàng, tuyệt đối không thể gây thêm chuyện phiền toái cho người ta......

Nàng chậm rãi, chậm rãi, cúi đầu.

Bạch Lạc Lạc thấy nữ hài nọ cúi đầu, có phần mất kiên nhẫn: "Cúi đầu làm gì? Nói chuyện, ngươi chưa thấy con tạp chủng kia?"

......Đủ!!

"Chát --"

Một cái tát thanh thuý đến cực điểm, lại đặc biệt dùng sức, thậm chí đánh bay cả miếng thuốc chữa thương vừa dán trên mặt Bạch Lạc Lạc.

Nữ hài mặc một bộ y phục đơn giản, trên cổ đeo một cái vòng cổ nho nhỏ màu lam, cả người mềm mại như bồ liễu. Nàng cắn môi, tựa hồ cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, hốc mắt đỏ bừng, tay run nhè nhẹ.

Những lời mắng chửi quá độc ác nàng nói không nên lời, chỉ có thể gằn từng tiếng trách cứ: "Ngươi quá đáng!"

Mèo con được nàng coi như trân bảo, lại bị người khác đối đãi như vậy. Chẳng sợ cá chết lưới rách, nàng cũng muốn thay nó dạy cho người này một bài học!!!

Vi Nhi Pháp nằm trong xe không khỏi giật mình.

Nàng ấy......

Dĩ nhiên lại không giao mình ra?

Vì một tiểu tạp chủng như mình, lại dám đắc tội Bạch Lạc Lạc - người mà ở Ngưu Ngưu tinh ngay cả trăm vàn lệnh truy nã cũng có thể tuyên bố, nàng có phải đồ ngốc không?

Thật sự là......quá ngốc, đúng là đồ ngốc mà.

Tuy Vi Nhi Pháp không được tự nhiên nghĩ vậy, lại cũng không thể không thừa nhận, trong nháy mắt khi tiểu cô nương nói ra những lời đó, một thứ cảm xúc phức tạp không rõ tên lại lên men dưới đáy lòng.

Có điểm chua, lại có loại......cảm động kỳ quái.

Những năm tháng đã qua, nàng chưa bao giờ nghĩ khi mình dùng hình dạng này lại cũng sẽ nhận được sự che chở như thế.

Tinh tế rộng lớn đến nhường đó, các thú nhân điên cuồng sùng bái thuần huyết. Ngay từ đầu sùng bái là vì thuần huyết có thể cất chứa càng nhiều nhân tố bạo động hơn so với tạp chủng, tu luyện ra nguyên lực lợi hại hơn, sẽ không nổi điên, càng cường đại.

Sau lại, chính trị gia thuần huyết cực đoan bắt đầu thi thành lập luận về huyết thống, cho rằng ở tinh tế, chỉ có thú tộc thuần huyết mới là tồn tại tối ưu, các nàng có được màu mắt cùng sắc lông tinh thuần, lực lượng mạnh mẽ và bộ bão bình tĩnh cơ trí, cùng huyết mạch càng không dễ dàng nổi điên.

Cùng họ so sánh, tạp chủng, từ khi sinh ra đã là tội ác và sai lầm.

Lúc đó, đại bộ phận quý tộc cũng như người ủng hộ chính khách, có tới % là thuần huyết.

Rồi sau đó, có một số chính trị gia vì để được càng nhiều thuần huyết quý tộc duy trì, đều lấy huyết thống luận để tiến hành diễn thuyết. Hành động này trực tiếp đẩy tạp huyết về phía vực sâu không đáy.

Vi Nhi Pháp nghĩ, nàng từ nhỏ ti tiện, lại cũng không tin mệnh, vì thế liều mạng tu luyện đến cấp ba, che lấp hết mọi đặc thù tạp chủ, chỉ vì muốn ở trên thế giới này, có được một địa vị nho nhỏ.

Nhưng mà, không có.

Mọi người hâm mộ sự xinh đẹp mĩ lệ của nàng, yêu sự dũng mãnh vô địch, nhưng mà, vô luận là ai, chỉ cần phát hiện ra huyết mạch của nàng đều sẽ giống Kim Vũ, lật tay đâm một đao, không chút lưu tình. Bởi vì, không quan hệ đến tình nghĩa, không nói phong nguyệt, đây là quy tắc sinh tử bằng sắt thép ở phiến sao trời này.

Nàng một đường thần chắn sát thần, đạp lên thi cốt nghịch thần bước lên Vương toạ chí tôn. Nàng biết, trên thế giới này, chỉ cần nàng là tạp chủng, trừ bỏ giẫm lên, nàng sẽ không giành được sự thương xót nào.

Không có......bất luận kẻ nào sẽ đứng chắn trước mặt nàng.

......Sẽ không, có một ai.

Bạch Lạc Lạc ôm mặt, nhìn nữ hài thấp kém trước mắt, cơn đau nhức cùng khiếp sợ cơ hồ làm nàng nói không ra lời.

-- Kẻ này dĩ nhiên dám tát mình?!!

Trong nhất thời, bị mèo cào, lại bị người tát, cơn phẫn nộ xông lên đỉnh làm Bạch Lạc Lạc cũng bất chấp cái gì mà pháp tắc của tinh tế, cái gì mà phải đối xử tử tế với du khách, cho dù thú nhân bậc ba cũng không thể khiến nàng chịp sự khuất nhục này!!

Đừng mong nàng nuốt xuống!!

Nhưng không đợi Bạch Lạc Lạc nổi điên, ngay lúc đó đột nhiên thu được một tin khẩn cấp từ mẹ mình.

Mẹ chưa bao giờ quản nàng, lần này sao lại bỗng nhiên phát tin tức?

[Mẹ ngươi bệnh nặng, mau trở về!]

Bạch Lạc Lạc đọc xong tin nhắn, một cái chớp mắt như thể bị sét đánh.

Nàng oán hận nhìn thoáng qua nữ hài kia, ánh mắt ác độc vô cùng: "Ta nhớ kỹ ngươi! Ngươi chờ đó cho ta!!"

Một ngày nào đó mình sẽ cào nát mặt ả ta!!

Trong lòng Hạ Ngư cũng nghẹn một cục tức, nàng lớn tiếng đáp trả: "Chờ thì chờ! Đồ xấu xa!"

"Ngươi!"

Bạch Lạc Lạc bị Hạ Ngư chọc tức không nhẹ, hung tợn nói: "Sẽ có một ngày ngươi phải cầu ta!"

Hết chương

--------------------------------

Bách Linh: Luận điệu thuần huyết giống chủ nghĩa của mấy anh Mỹ trắng thượng đẳng ghê :))

Bối cảnh tinh tế thật đáng nhẽ nên dịch theo kiểu hiện đại, mà thấy sao sao á nên mình bị kiểu trộn lận nửa cổ trang nửa hiện đại, thôi thì miễn đọc hiểu được là được nhé :))))

Hế lu mọi người e là măng cụt nè

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio