Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Ngư đương nhiên sẽ không nỡ mặc kệ Vi Nhi Pháp, hơn nữa, thời gian nàng rời đi cũng thật sự chỉ hơn mười phút.
Mèo nhỏ bị thương rất nghiêm trọng, không biết có bị nội thương không. Không biết có gãy xương không, nàng cũng không biết sờ. Nhưng thương gân động cốt, cần ăn ít lòng trắng trứng gì đó bồi bổ, chuyện này nàng hiểu.
Nơi này của Ngưu thẩm vừa vặn có rất nhiều thịt bò, nào tôm nào cá nàng bắt trước đó vẫn còn, có thể làm một phần cơm mèo bổ dưỡng.
Hạ Ngư đã trừ bỏ hết nhân tố bạo động trong thịt bò, cũng như trong xương.
Cần lóc xương.
Nơi này của Ngưu thẩm có dao chặt xương, dao nấu bếp, còn có dao xắt rau, nàng không thể tìm được dao chuyên dụng để lóc xương.
Dao lọc xương mỏng mà nhẹ, co dãn, rất dễ điều khiển, là lựa chọn hàng đầu.
Ở địa cầu Hạ Ngư có một bộ dao của riêng mình, nhưng tới nơi này liền không mang đến.
"A......" Hạ Ngư cầm con dao chặt xương nặng trịch. Lọc xương chặt thịt mà thôi, dao chặt xương cũng không thành vấn đề.
Cổ tay mảnh khảnh của nữ hài vừa chuyển, con dao chặt thịt nặng nề kia nhẹ nhàng xoay tròn trong tay nàng, sau đó, lưỡi dao tinh chuẩn xẹt qua đường vân trên miếng thịt bò, thịt xương tách ra, gọn gàng lưu loát, xương bò sạch sẽ để một bên, chỉ để lại một miếng thịt bò đầy đủ không xương.
Hạ Ngư chuyển lưỡi dao, phanh phanh phanh chặt lên thịt, cắt miếng thịt bò thành nhiều miếng nhỏ đều đặn, no đủ co dãn.
Không thể băm thành thịt nát, từng miếng nhỏ đầy đặn có thể để mèo con nhấm nuốt nhiều hơn, để má mèo phồng lên, thuận tiện vệ sinh răng nanh.
Hạ Ngư trừ bỏ nhân tố bạo động trong tôm, tuy tôm nhỏ nhưng cũng không ít nhân tố bạo động. Hạ Ngư mất một chút công sức, nhưng cũng đều rút sạch sẽ. Cạo sạch vảy cá, lại lọc xương, bóc vỏ tôm, rồi đem thịt trâu, thịt tôm, thịt bò băm nhuyễn bỏ vào một cái đĩa nhỏ.
Nàng lại tìm được ở chỗ Ngưu thẩm một thứ cực kỳ giống trứng chim -- vỏ trứng là màu trứng chim, nhưng phía trên có đốm tím nho nhỏ. Khi Ngưu thẩm nấu cơm từng dùng nó làm một đĩa cơm trứng chiên.
Hạ Ngư đập một quả, nếm thử hương vị.
Vị trứng chim, không có độc, có hai lòng đỏ.
Yêu lực đơn giản đảo qua.
Nhiều lòng trắng, có thể.
Hạ Ngư đồng dạng xoá bỏ nhân tố bạo động, đổ lòng đỏ trứng vào một cái đĩa, đánh giá lượng ăn của mèo nhỏ, đem đĩa nhỏ bỏ vào chưng.
Vì để khiến cho cơm mèo nhiều nước canh, Hạ Ngư bỏ thêm ít nước, như vậy có thể khiến dinh dưỡng hoà vào nước canh, cũng có thể khiến mèo con uống nhiều nước hơn.
Nấu cơm mèo xong, Hạ Ngư do dự một chút, đem nước đã xoá bỏ nhân tố bạo động, đun sôi để nguội bỏ vào một cái chén nhỏ.
Nàng sợ yêu lực của mình sẽ gây ra ảnh hưởng gì không tốt cho mèo con, cho nên đặc biệt rút hết toàn bộ yêu lực trong nước ra. Nàng không hy vọng vì sự sơ sẩy của mình mà tạo thành sự tổn thương không tốt lần nữa cho mèo con.
Thương thế của nó, vẫn cứ chờ Ngưu thẩm trở lại rồi hỏi xem ở đây có nơi nào chữa bệnh cho thú cưng không, trước cứ mang cho nó một ít nước đã.
Vi Nhi Pháp đang tự biên tự diễn màn kịch có con cá cặn bã bỏ rơi mèo sinh ly tử biệt trong đầu thì bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân tới gần. Nó lập tức nâng đầu lên nhìn cánh cửa xe đóng chặt trên đỉnh, lại bởi vì tốc độ quá nhanh mà động tới vết thương, đau đến đòi mạng. Nhưng mà, có đau cũng không át được cảm giác nhảy nhót nho nhỏ trong lòng.
Nàng tại vị mấy trăm năm, cơ hồ rất ít khi có thời khắc vui vẻ. Bao nhiêu phong cảnh cũng không bằng tiếng bước chân và tiếng gió lúc này, khiến nàng tâm động lẫn chờ mong.
Vi Nhi Pháp cảm thấy trái tim bị tổn thương của mình kia, đập bình bịch thật sự mau, chẳng sợ mỗi lần nhảy lên đều mang theo đau đớn, nhưng mà, càng đau, lại càng vui sướng.
Thẳng đến khi đôi mắt hạnh sáng ngời kia lại xuất hiện phía trên xe đẩy.
Đôi con ngươi màu đen thuần tịnh như ánh sao rơi, xinh đẹp giống dải ngân hà.
Nhưng khi đôi mắt ấy nhìn nó, tràn đầy ánh mắt đều là sự đau lòng.
Trái tim Vi Nhi Pháp đập thình thịch thình thịch, từng chút nhảy tới nơi cao nhất, sau đó ở đôi con ngươi tràn đầy đau lòng của đối phương, im bặt ngừng đập. Cùng lúc đó, trong bộ não trống rỗng của mình, hiện lên một câu thơ tình không biết từng đọc từ quyển sách nào.
-- Tim đập mười phần, chỉ cầu người một phần thương tiếc.
Hạ Ngư xem không hiểu ánh mắt Vi Nhi Pháp, nhưng nàng thấy mèo nhỏ vì ngẩng đầu quá nhanh mà làm cho vết thương trước ngực bị nứt ra.
"A, đừng lộn xộn! Đừng ngẩng đầu!" Hạ Ngư vừa tức lại đau lòng, đặt chén nước lên xe đẩy, rồi đưa tay nhẹ nhàng đè cái đầu đang ngẩng cao cao của mèo con xuống.
Vi Nhi Pháp lòng tràn đầy cao hứng kết quả bị cứng rắn ấn đầu: "......"
Quá phận!!
Vi Nhi Pháp cơ hồ muốn xù lông!
Vô số hành tinh ở tinh tế, cho tới giờ cũng không ai dám bắt nàng cúi đầu như thế!!
Giải thích!! Giải thích liền tha thứ ngươi!! Giải thích cho ta ta liền tha thứ ngươi!!
Lông mèo thật mềm, Hạ Ngư đương nhiên không biết mèo nhỏ xù lông, sờ sờ lại nhịn không được, đầu ngón tay lặng lẽ cọ hai cái.
......Mềm, mềm quá, sờ thích thật, thật thoải mái!!
Vi Nhi Pháp vốn siêu hung dữ, cảm nhận được đầu ngón tay nhỏ khẽ động giữa lớp lông của mình, trái tim liền ngừng đập hai giây.
Ngọn lửa be bé trong lòng bất giác tan thành mây khói.
"Uống nước đi." Thanh âm tiểu cô nương ngọt mà ôn nhu dỗ dành: "Đừng ngẩng đầu lên, sẽ đụng đến vết thương đó nha."
"......."
Nàng đây là, đang dỗ mình sao?
Giọng của nàng ấy, thật ngọt thật mềm, chỉ cần nghe là khiến ruột gan người ta mềm nhũn.
Lăn lộn lâu như vậy, quả thật nó cũng khát lại đói, chỉ là trời sinh tính tình quật cường, cùng một thân ngạo cốt nhẫn nhục không cho phép nó cúi đầu trước mấy thứ này.
Hơn nữa trong nước bình thường đựng một ít nhân tố bạo động.
Vi Nhi Pháp không thể uống, bằng không thân thể sắp hỏng mất này của nàng sẽ chỉ càng gặp phải cảnh nhân tố bạo động cắn nuốt, mất đi thần trí.
"Vì sao không uống nước?"
Hạ Ngư thực kinh ngạc nhìn mèo nhỏ hình như rất kháng cự với nước, có chút kỳ quái.
Vì phòng ngừa tai hại, nàng đã trừ bỏ hết thảy nhân tố bạo động trong nước rồi.
Hạ Ngư nghĩ nghĩ, ánh mắt hơi sáng lên, cầm ly nước, tự mình uống một ngụm.
Mèo nhỏ nhìn nàng, mắt mèo trợn to, tựa hồ khiếp sợ.
Nàng ấy dĩ nhiên --
Hạ Ngư lại đặt nước xuống, bên đôi môi phấn nộn vương bọt nước trong suốt: "Không phải sợ, ta không phải người xấu, trong nước không có độc nha."
Mà Vi Nhi Pháp, lại bị hành vi đó của nàng doạ thành mèo ngốc.
Nó mới không quan tâm trong nước có độc hay không, chỉ là......nó chưa từng thấy.......như vậy, rõ ràng biết nó là mèo tạp chủng, lại còn có thể......
Nàng ấy dĩ nhiên......
Không chút bận tâm vướng mắc uống nước mang đến cho nó?
Vi Nhi Pháp có thể ở dáng vẻ con người hoàn toàn bày ra tư thái cao quý rụt rè lãnh ngạo, ở trên vạn người, bễ nghễ thiên hạ.
Nhưng mà, chẳng sợ nàng chỉ không cẩn thận lộ ra đôi tai, bóng ma của quá khứ cũng sẽ như hình với bóng, thuỷ chung như âm hồn bất tán nhắc nhở nàng.
Vô luận nàng tao nhã tự phụ cỡ nào, hoặc thô bạo điên cuồng khiến chúng sinh sợ hãi đến đâu -- nàng đều là một con tạp chủng ti tiện.
Một con.....tạp chủng ngay cả chén bát cũng không xứng có được.
Thâm căn cố đế, không thể dao động.
Huống chi......nàng lại ở dưới trạng thái này.
Tiểu nha đầu này, rốt cuộc, là không hiểu, hay là, thật sự không ngại?
Móng vuốt bị gãy của Vi Nhi Pháp thò ra, lún thật sâu vào lớp vải trắng mềm mại, đau nhói, lại khiến nó thanh tỉnh.
Mèo nhỏ vẫn bất động, đôi con ngươi kim sắc nhìn Hạ Ngư chằm chằm. Hạ Ngư bị nhìn như vậy, có điểm thẹn thùng, trong lòng thực vui vẻ, trong mắt tràn đầy ánh sáng. Nhưng kỳ quái quá, vì sao mèo nhỏ không uống nước?
Nàng lâm vào trầm tư, chẳng lẽ mèo tinh tế cũng phải uống dinh dưỡng dịch?
Nàng đang nghĩ vậy, bỗng nhiên mèo nhỏ cúi đầu, vươn đầu lưỡi phấn nộn, liếm nước trong chén.
Nhân tố bạo động mà thôi, nó không để ý.
Chẳng sợ có kịch độc.
Nó cũng chấp nhận.
Bởi vì, dưới ánh mắt chăm chú này, nó sẽ có ảo giác rằng dù mình như thế cũng vẫn được trân trọng.
Chết dưới loại ảo giác đó, tựa hồ cũng không có gì không đáng.
Vi Nhi Pháp nghĩ đến ánh mắt tiểu cô nương, khứu giác nhạy bén có thể làm nó cảm nhận được mùi hương thơm ngọt dịu dàng của thiếu nữ lưu lại trong nước. Nhưng thần kỳ là, tình hình của nhân tố bạo động có thể tuỳ ý cảm nhận được trong cơ thể lại không xuất hiện.
Nước trong veo mát lạnh, cũng thật sự không có gì đặc biệt, chỉ là nước không mang theo nhân tố bạo động mà thôi. Nước theo đầu lưỡi trượt xuống yết hầu, trơn trượt ôn nhu, còn mang theo một chút ngọt nhẹ.
Vi Nhi Pháp giật mình sửng sốt trong nháy mắt, lại nhìn Hạ Ngư.
Tiểu cô nương khoác hai tay lên bên cạnh xe đẩy, chớp chớp mắt nhìn nó, nhỏ giọng cẩn thận hỏi: "Uống ngon không? Có thể uống không? Có khó chịu không?"
Làn da nàng trắng trẻo, đôi mắt hạnh long lanh, chứa đựng một mảnh trong suốt thấp thỏm cùng chờ mong.
Lấy lại tinh thần từ đôi mắt dịu dàng kia, Vi Nhi Pháp đầu tiên là làm bộ như hồn nhiên không thèm để ý quay đầu qua một bên, ánh mắt nửa khép, thái độ kiểu "miễn cưỡng vượt chỉ tiêu", "cũng tạm", dùng cái mũi nhẹ nhàng hừ một tiếng.
"......Meow meow." Cũng không tệ lắm.
Tiếng mèo kêu mỏng manh khe khẽ, mang theo cảm giác tinh tế yếu ớt.
Chính là một tiếng này, lại như mũi tên của thần tình yêu Cupid, đâm trúng trái tim đỏ rực của Hạ Ngư, một tiễn xuyên tim, rốt cuộc sống không nổi -- nàng chết rồi!!
Đây là miêu miêu thần tiên gì!
Không chỉ không cắn nàng, còn có thể đáp lời, a a a a ngọt quá!!
Nàng quả thực như có được tình yêu!!!! Tình yêu!! Tình yêu!!
Thổ bát thử thét chói tai jg
( giống chuột rất lớn, sống trong lỗ, đầu to tai nhỏ, lông vàng nhạt, lông và da rất quý - thivien.net)
Cho dù trong nội tâm đã rít gào thành con cá voi ngu ngốc tám trăm cân, nhưng biểu tình trên mặt Hạ Ngư vẫn bình tĩnh vô cùng, trấn định tự nhiên.
Ở trước mặt mèo nhỏ, nhất định phải vẫn luôn duy trì hình tượng tuyệt vời "Ta là một con "cá hốt phân mèo" siêu cấp đủ tư cách trấn định tự nhiên" mới được!
(tương tự "con sen" bên mình =]] )
Nó đẹp quá! Nó đáng được nhận sự trân trọng cùng sự đối đãi tốt nhất!! Nàng nhất định phải làm một con cá hốt phân rụt rè tao nhã mới được!
Nó kêu xong, cúi đầu tiếp tục uống nước, động tác tao nhã thong thả, không vội không nóng.
Vết thương của nàng bởi vì lực khôi phục cường đại tạm thời kết vảy không đổ máu, nhưng móng vuốt bị thương, lại bị thú nhân bắt nạt thật lâu, muốn duy trì tư thái kia kỳ thật rất lao lực. Nhưng có lẽ là do ánh mắt sáng ngời của thiếu nữ, hoặc là do sự quật cường cùng kiên trì không thể hiểu trong xương cốt, làm cho nàng dù đau nhức cũng vẫn muốn bảo trì dáng vẻ tốt nhất.
Nàng có thể ti tiện từ nhỏ, nhưng không thể tự chấp nhận mình hạ tiện.
Hạ Ngư phát hiện, mèo nhỏ nhìn như uống thực thong thả, nhưng mực nước lại có thể bằng mắt thường thấy hạ xuống.
Hạ Ngư duy trì hình tượng cá hốt phân được một nửa liền không duy trì nổi nữa, bám vào xe đẩy nhìn chằm chằm mèo nhỏ tao nhã, chỉ hận không thấy lấy đôi mắt cá của mình xuống dính chặt vào.
A a a không có cách lấy mắt xuống thì vuốt vài cái cũng được mà.
Đầu ngón tay Hạ Ngư giật giật, vẫn nhịn xuống.
Không thể.
Hạ Ngư nhỏ giọng nhủ thầm.
Lần đầu gặp, biết ngực nó chảy máu, không biết trên người nó bị thương, nhất thời kích động vuốt lưng nó cũng thôi đi.
Nhìn đoạn phim của đầu trâu kia, Hạ Ngư biết mèo nhỏ nhất định không chỉ bị thương ở bụng, mà kỳ thật cả người đều là thương. Lúc trước sờ nó, tuy động tác rất nhẹ, nhưng hẳn cũng rất đau. Đau thế mà nó cũng không cào nàng, còn nhỏ giọng meo meo với nàng.
Nó thật sự là con mèo tốt nhất, ôn nhu nhất mà nàng từng gặp.
Hạ Ngư đắm chìm trong thịnh thế mĩ nhan của mèo con sau, cũng rút ra một phần trăm não cá tự hỏi một chút.
Hình như nàng đắc tội với một người rất lợi hại, cho nên, vì để phòng ngừa gây thêm phiền toái cho Ngưu thẩm, mấy ngày này trước hết vẫn đừng ra khỏi nhà.
Ánh mắt của nàng lại dính lên người mèo con.
Nuôi mèo thật sự hạnh phúc quá đi mất.
Kiếm tiền cái gì chứ.
Trong bộ não cá cằn cỗi của nàng như đang có một thiên sứ ngư liều mạng lay bả vai nàng: [Tỉnh tỉnh!! Tỉnh tỉnh! Ngươi nghèo lắm! Ngươi không nuôi nổi nó! Ngươi còn muốn chữa bệnh cho nó! Ngươi phải cố gắng kiếm tiền mới được!!]
Bị ác ma ngư đá văng.
[Ta trộm bình điện xe cũng có thể nuôi nó!!]
Hết chương