Trans: Rose
Edit: Mit
Beta: Giang
“Chuyện là gần đây công ty bọn cháu phát triển một hạng mục mới, sẽ cần dùng các sản phẩm của công ty chú.”
Trong lúc Tạ Ly đang nói chuyện với Diệp Minh Lâm, Diệp Ngưng an tĩnh ngồi bên cạnh, không nói lời nào.
Một lúc sau đồ ăn được mang lên, Diệp Ngưng cũng không khách sáo, cầm đũa chuẩn bị ăn, nhưng lại bị Diệp Minh Lâm trừng mắt nhìn.
Diệp Ngưng bị doạ cho nhảy dựng, biết mình đã vi phạm điều cấm kỵ của ba, người lớn còn chưa động đũa, sao cô có thể ăn trước được? Nếu chỉ có hai cha con thì không sao, nhưng Tạ Ly còn ở đây, chẳng phải sẽ thấy cô không có quy củ sao?
Khi còn nhỏ, chỉ vì cô gắp một đũa trước mặt ông nội, kết quả bị ba mắng cho một trận.
Cô ngượng ngùng cười, vội giải thích: “Con chỉ muốn nếm thử trước cho ba thôi, sợ ba chơi đánh bóng có chút mệt mỏi rồi.”
Tạ Ly mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu đến kì lạ đó của cô.
Bất ngờ nhìn thấy nụ cười trên gương mặt anh, Diệp Ngưng hơi sửng sốt.
Cô đã biết anh lâu như vậy, nhưng dường như trước giờ chưa từng thấy nụ cười đó của anh.
“Diệp tổng, mời chú.”
Tạ Ly lên tiếng giúp Diệp Ngưng hòa giải.
Sao anh có thể nghĩ cô không có quy củ, cô như vậy trông cực kì dễ thương.
Diệp Minh Lâm cầm đũa lên, nhưng lại gắp món Diệp Ngưng yêu thích bỏ vào bát cô.
Diệp Ngưng vô cùng cảm động, quả nhiên trên đời này không có người đàn ông nào đối tốt với cô hơn ba.
Bữa cơm hôm nay không khí thật tốt. Sau khi ăn xong, Tạ Ly dò hỏi Diệp Minh Lâm có muốn đi dạo hay không, nói rằng trang viên này vừa mở rộng vài khu mới.
Diệp Minh Lâm nhìn về phía Diệp Ngưng, muốn hỏi xem ý kiến cô thế nào.
Diệp Ngưng rất hứng thú đối với hoạt động gặt hái này, nhịn không được hỏi Tạ Ly: “Học trưởng, ở đây có vườn để hái quả không?”
“Ở đây có khu trồng dâu tây.”
“Thật trùng hợp, Ngưng Ngưng nhà tôi rất thích dâu tây.”
Diệp Minh Lâm nói xong câu này, sau đó nói tiếp: “Hai người các con đi đi, ba đánh bóng cả buổi sáng cũng mệt rồi, không đi nổi nữa, có lẽ nên tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi thôi.”
Để cô và Tạ Ly đi cùng nhau sao?
Diệp Ngưng lén nhìn Tạ Ly, thấy biểu hiện của anh so với cô còn tự nhiên hơn.
“Đi thôi.”
Diệp Minh Lâm hất cằm lên với Diệp Ngưng: “Đi chơi vui vẻ đi.”
Diệp Ngưng khẽ gật đầu, đi theo Tạ Ly.
Diệp Minh Lâm dõi theo bóng lưng hai người, cảm thấy thật xứng đôi.
Lúc trước ông rất chướng mắt Cố Dịch Thần, nhưng vì Diệp Ngưng thích, ông không nỡ chia rẽ họ, nên mới đồng ý, về sau lại thấy Cố Dịch Thần tính cách ôn hòa, ông cũng bắt đầu coi trọng, ai mà biết được, ông cũng có lúc nhìn lầm người.
Có điều Tạ Ly này, so với Cố Dịch Thần kia còn tốt hơn gấp trăm lần. Trong giới thượng lưu mà nói, mọi người đều hết mực khen ngợi, nói anh trẻ tuổi đầy triển vọng, chăm chỉ nỗ lực, không kiêu ngạo, lại không nóng nảy.
Đương nhiên, Diệp Minh Lâm coi trọng Tạ Ly không chỉ vì những lời ngoài miệng đó, chủ yếu là do nhân phẩm của anh làm ông rất yên tâm, ông trước nay chưa từng nghe anh làm chuyện gì tổn hại đến thanh danh. Là một phú nhị đại (), không có bất kì tin đồn tình ái mập mờ nào, quả không dễ.
() phú nhị đại: thế hệ giàu có đời thứ hai
Trước kia Diệp Minh Lâm làm sao dám mong Tạ Ly trở thành con rể của ông. Nhưng hôm nay thấy anh đối với Diệp Ngưng như vậy khiến ông có thể chắc chắn, anh thực sự thích con gái của ông.
Nếu đã như vậy, ông liền làm cho lửa cháy thêm dầu (), nếu cuối cùng Diệp Ngưng và Tạ Ly về chung một nhà, cũng có thể ngăn chặn miệng đời của bạn bè và người thân.
()推波助澜 (lửa cháy thêm dầu): thành ngữ Trung Quốc, thúc đẩy sự việc tiến triển mạnh và rộng thêm.
______
Vườn dâu tây cũng mới được xây dựng trong năm nay, có diện tích mẫu Anh(), bên trong nhà kính được thiết kế rất đặc biệt, khi bước vào có thể cảm nhận được không khí ấm áp lan tới.
() mẫu Anh = Acre = . mét vuông = . hecta
Diệp Ngưng và Tạ Ly mỗi người cầm một chiếc giỏ nhỏ, đi vào trong.
Dâu tây có ba loại, một loại là Akihime, còn được gọi là dâu sữa, ngoài ra có thêm dâu Camarosa và dâu tây trắng. ()
() Akihime: một giống dâu tây của Nhật Bản
() Camarosa là một trong những giống dâu tây phổ biến nhất được trồng ở miền nam California
() Dâu tây trắng: còn được gọi là dâu tây Bạch Tuyết, xuất xứ từ Nhật Bản
Diệp Ngưng thích ăn nhất là quả dâu sữa, nhìn thấy những trái dâu vừa to vừa đỏ mọng kia, đặc biệt thích thú, vui vẻ cúi người xuống hái.
Tạ Ly theo sau cô, duy trì một khoảng cách ngắn, thấy cô thích loại quả nào, liền ngắt lấy loại quả đấy cho cô.
Tóc đuôi ngựa rủ xuống trước mặt cô, che khuất nửa bên má, chỉ có thể thấy thấp thoáng sóng mũi xinh xắn và khoé môi nhỏ cong lên, vừa vặn có một tia sáng từ khe hở chiếu tới, tỏa sáng trên người cô, tạo thành một tuyệt tác sinh động mê người.
Tạ Ly không kìm được mà lấy điện thoại ra, click mở camera, lưu lại khoảnh khắc này.
Sự căng thẳng khi chụp lén, hoàn toàn vượt qua cả lúc anh đi đàm phán kí kết hợp đồng kinh doanh hơn triệu.
Cho đến khi cất điện thoại lại vào túi, anh mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thấp thoáng thấy một quả mâm xôi ẩn dưới tán lá như nhảy nhót, Tạ Ly vươn tay chuẩn bị hái, không ngờ một bàn tay trắng nõn cũng lập tức đưa qua…
Ngón tay hai người khẽ chạm nhau, giống như có luồng điện nhỏ, khiến Diệp Ngưng theo phản xạ vội rút tay về.
Cô lúng túng đảo mắt, cảm thấy ngón tay đó dần nóng lên.
Ánh mắt sâu thẳm của Tạ Ly hướng về phía cô, trông như tĩnh lặng không gợn sóng, nhưng ngón tay lại vô thức mà co duỗi mấy lần.
Ngón tay này, bây giờ đặt chỗ nào cũng đều không đúng.
Diệp Ngưng xoa xoa tai, cố ý rảo bước nhanh hơn, một đường đi thẳng về phía trước.
Nhìn cô lúng túng xoay sở, trong đáy mắt đen nhánh của Tạ Ly ánh lên ý cười.
Ừm, có chút mãn nguyện.
Đột nhiên, phía trước vang lên một tiếng hét chói tai,Tạ Ly còn không kịp suy nghĩ, đã vội lao tới, theo phản xạ mà kéo Diệp Ngưng ra phía sau lưng, mạnh mẽ bảo vệ ở phía trước cô.
Diệp Ngưng nhìn bờ vai rộng của anh, có chút xấu hổ mà giải thích: “Vừa rồi chỉ là có một con sâu trắng.”
Quả nhiên là một cô bé rất nhát gan.
“Vậy em đứng yên chỗ đó, tôi giúp em hái?”
“Không được, vậy thì còn gì vui.”
“Nếu có thêm sâu thì sao?” Tạ Ly nhướng mày, “Nói không chừng sẽ có thêm con nhện, con rết,…”
“Được rồi! Anh đừng nói nữa.”
Diệp Ngưng sợ tới mức sắc mặt biến đổi, cắn nhẹ môi, lấy hết can đảm nói: “Không sợ, em đã chuẩn bị tâm lý rồi.”
Cô lại tiếp tục đi hái, Tạ Ly vẫn đi phía sau cô, đề phòng có chuyện xảy ra.
Một lúc sau, Diệp Ngưng liền hái được một giỏ đầy.
Dâu tây không để được lâu, cho nên hái nhiều như vậy cũng rất lãng phí.
“Học trưởng, anh có thể chụp cho em một tấm ảnh được không?”
Diệp Ngưng rất hiếm khi chủ động đưa ra yêu cầu với anh.
Tạ Ly ngoắc ngón tay, để cô đưa điện thoại cho anh.
Diệp Ngưng mở camera, đặt điện thoại lên tay anh, sau đó ôm giỏ dâu tây lên, trên mặt nở ra nụ cười xán lạn.
Nhìn cô trong máy ảnh, khoé môi Tạ Ly không khỏi giương lên.
Anh chụp được vài tấm, sau khi chụp xong hỏi Diệp Ngưng, “Có muốn đổi tư thế rồi chụp vài tấm không?”
Diệp Ngưng đặt giỏ xuống, từ trong giỏ lấy ra một trái dâu, để bên cạnh má mình.
Nhưng như vậy cảm thấy quá ngốc, lại có chút ngượng ngùng, do dự muốn bỏ tay xuống, có điều cảnh tượng vừa rồi, đã bị Tạ Ly nhanh chóng chụp lại.
“Để em xem kỹ năng chụp ảnh của anh có được không?”
Anh trả lại điện thoại cho cô, Diệp Ngưng nhìn, gật đầu tán thưởng, “Học trưởng à, anh thật biết cách chọn góc chụp nha! Chẳng lẽ trước kia anh đã từng học nhiếp ảnh sao?”
Tạ Ly chỉ cười không nói, thầm nghĩ trong lòng, chỉ cần là em thì dù chụp thế nào cũng sẽ đẹp thôi.
Sau khi ra khỏi vườn dâu, Tạ Ly đưa Diệp Ngưng đi xem vườn cây.
Tiếp xúc gần với anh như thế này, Diệp Ngưng phát hiện anh là một người học rộng tài cao, trong đây có rất nhiều thực vật mà cô chưa thấy bao giờ, anh lại có thể nói ra tên gọi, còn có thể phổ cập kiến thức khoa học cho cô.
Cùng là sinh viên Ngu Đại, nhưng khoảng cách chênh lệch quá lớn.
Diệp Ngưng cảm thấy rất xấu hổ.
“Học trưởng, sao anh lại biết nhiều loại thực vật như vậy? Anh đã từng nghiên cứu nó sao?”
“Ngày thường lúc nhàm chán có đọc một số sách liên quan.” Tạ Ly nhàn nhạt giải thích, giống như không cảm thấy có gì đặc biệt.
Hoá ra là thành quả khi học bá nhàm chán.
Diệp Ngưng nhịn không được lại hỏi anh, “Anh có thể chia sẻ cho em vài cuốn sách tâm đắc được không? Em có cảm giác anh đã đọc rất nhiều sách, em bình thường chỉ toàn đọc sách về tâm lý học.”
Đương nhiên, cũng có tiểu thuyết lãng mạn.
“Được, quay về tôi sẽ đưa cho em tham khảo một số cuốn.”
Tạ Ly là một người rất tài hoa, nhưng chưa từng tự cao tự đại phô trương ra ngoài, sự khiêm tốn của anh cũng làm Diệp Ngưng không ngừng ngưỡng mộ.
___
Diệp Minh Lâm đang nghỉ ngơi trong quán trà, Diệp Ngưng và Tạ Ly cùng tìm đến, thấy ông cùng mọi người nói chuyện phiếm.
“Nếu con có việc gấp phải trở về, vậy để Tạ Ly cùng đi đi, ba đoán có thể sẽ về rất muộn đấy.” Ông nói với Diệp Ngưng xong, quay sang khách khí cười với Tạ Ly, “Phiền cháu rồi.”
Tạ Ly không tỏ ra phiền hà gì cả, tự nhiên đưa Diệp Ngưng lên xe.
Diệp Ngưng tự giác ngồi ghế sau, bởi vì bên cạnh là Tạ Ly, trong phút chốc có cảm giác căng thẳng.
“Em muốn về trường học sao?”
“Vâng.”
Diệp Ngưng nhìn ra ngoài cửa sổ, vốn dĩ trời đang sáng, không biết từ khi nào bóng tối càng lan đến, mây đen tràn ngập, như là sắp mưa.
Lái xe từ khu nghỉ mát đến Ngu Đại mất hơn một giờ. Trên đường, Tạ Ly duy trì im lặng, bên trong xe chỉ có âm nhạc dịu dàng vang lên.
Anh thậm chí còn không nói chuyện với cô, sao có thể thích cô được.
Điều lo lắng nhất của Diệp Ngưng đã được loại bỏ, cô chủ động tìm đề tài để bắt chuyện với Tạ Ly, bởi vì cô thật sự không thích không khí im lặng này, cảm giác rất ngượng ngùng.
“Học trưởng, gần đây anh còn mất ngủ không?”
“Khá hơn nhiều rồi, nhưng đôi khi vẫn phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể đi vào giấc ngủ.”
“Thuốc ngủ không thể uống thường xuyên, tác dụng phụ rất lớn, dùng thời gian dài sẽ sinh ra sự phụ thuộc.”
“Không còn cách nào, con người vẫn phải tìm đến giấc ngủ thôi.”
Diệp Ngưng thở dài, “Em hiểu, cảm giác mất ngủ rất khó chịu, hai tháng trước em thi đại học mà bởi vì bị áp lực rất lớn, thường xuyên không ngủ được.”
“Vậy em làm thế nào để cân bằng nó?”
“Đọc một ít sách trước khi ngủ hoặc tập trung vào những thứ khác tích cực hơn…” Nói đến đây, Diệp Ngưng nhanh chóng hỏi anh, “Có phải buổi tối anh thường có thói quen làm việc đến đêm, thường xuyên đọc những bản hợp đồng trước khi đi ngủ phải không?”
Tạ Ly cảm giác bản thân đã bị nhìn thấu, anh quả thật đúng là có thói quen như thế.
“Học trưởng, anh hiện tại cũng giống như em hồi thi đại học, chẳng qua em miệt mài ngày đêm xem đề thi, còn anh sáng tối xem văn kiện mà thôi.”
Sau khi Diệp Ngưng mở ra chủ đề, bắt đầu luyên thuyên không ngớt.
Cô ở trước mặt anh luôn thận trọng, bộ dáng vâng vâng dạ dạ, bảo sao nghe vậy, đột nhiên thay đổi, Tạ Ly có chút không quen.
Anh đặc biệt chán ghét ồn ào, nhưng việc Diệp Ngưng nói chuyện liên tục vào lúc này, lại làm anh cảm giác thỏa mãn thính giác.
Trên bầu trời đột nhiên vang lên “Ầm ầm”, ngay sau đó những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống.
Diệp Ngưng theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thán, “Quả nhiên trời mưa rồi!”
Mưa càng ngày càng lớn, Tạ Ly muốn đảm bảo an toàn nên giảm tốc độ dần dần chậm lại.
Anh rất cảm kích trận mưa này, để anh ở một mình cùng cô lâu hơn một chút nữa.
Lúc xe chuẩn bị chạy vào thành phố, cũng đã hơn giờ chiều, vốn dĩ phút lái xe, lại biến thành hơn một giờ.
Muốn vào thành phố chỉ có thể đi qua con đường này, bây giờ lại kẹt xe, chưa kể trời còn đang mưa, Diệp Ngưng cảm thấy con đường về trường sẽ còn rất dài và quanh co.
“Không phải hôm trước em nói sẽ mời tôi đi ăn tối sao?”
Giọng nói của Tạ Ly bỗng nhiên vang lên kéo lại tinh thần Diệp Ngưng.
Cô trả lời theo phản xạ, “Đúng vậy.”
“Vậy thì bây giờ đi.”
Diệp Ngưng:?
Tạ Ly trực tiếp lái xe đến một khu trung tâm thương mại gần đó, anh dự tính sau khi ăn cơm xong, đường cũng không còn kẹt xe quá nữa.
Hai người xuống xe, Tạ Ly bảo Diệp Ngưng đợi đến lúc nữa xem muốn ăn gì, dù sao những khu như trung tâm thương mại này, anh hiếm khi lui tới.
Sau khi vào thang máy, rất nhiều người lần lượt tiến vào, Diệp Ngưng đáng thương bị ép qua một bên.
Đầu cô như va phải thứ gì đó rắn chắc, cô còn tưởng là vách tường thang máy, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lại thì thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Ly.
Diệp Ngưng mãi mới nhận ra, hoá ra vừa rồi cô đụng vào chính là…ngực của anh ấy!