Trans: Mai
Edit: Dưa Hấu
Beta: Giang
Tác giả: Nam Khinh Ca
Chiều nay, đột nhiên Diệp Ngưng nhận được điện thoại của bệnh viện gọi đến, hỏi cô có phải là người nhà của Chương Ngọc Tuệ hay không? Nói rằng Chương Ngọc Tuệ đã nợ tiền viện phí quá nhiều, nếu không thanh toán sẽ không thể tiếp tục nằm viện nữa.
Diệp Ngưng cảm thấy thật buồn cười, lần này nhất định là Cố Dịch Thần đưa số điện thoại của cô cho bệnh viện.
Chẳng lẽ bọn họ cho rằng cô là cái máy ATM à? Anh ta dựa vào cái gì mà muốn cô giúp mẹ của anh ta thanh toán tiền thuốc men?
“Tôi không phải người nhà của bà ấy, cũng không cần gọi lại cho tôi.”
Sau khi kiên quyết nói xong, Diệp Ngưng liền ngắt điện thoại.
Cuộc gọi này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của cô, cô càng lúc càng khó chịu, thật không hiểu tại sao trước đây cô có thể yêu Cố Dịch Thần như vậy?
Diệp Ngưng cho rằng sau khi cô đã từ chối cuộc gọi từ biện viện, bọn họ sẽ không làm phiền đến cô nữa, nhưng thật sự không ngờ buổi chiều cô vừa mới từ phòng thí nghiệm bước ra liền nhìn thấy Cố Dịch Thần ngồi trên xe lăn chờ cô ở ngay cửa.
Anh ta vừa thấy cô đi ra, liền kích động đẩy xe lăn tiến về phía cô.
“Tiểu Ngưng…”
“Anh đừng đến đây!”
Diệp Ngưng lập tức lui về phía sau, nhìn vẻ mặt của anh ta kinh tởm đến mức cứ như nhìn thấy ruồi bọ.
“Em có thể hận anh, nhưng mẹ anh đối xử với em rất tốt, sao em có thể trơ mắt nhìn bà ấy bị đuổi khỏi bệnh viện như vậy được? Bệnh viện đã nói, nếu như không thanh toán tiền viện phí kịp thời, bà ấy nhất định phải xuất viện, nhà anh bây giờ đã không còn gì…”
“Anh đang áp đặt đạo đức lên tôi? Dựa vào cái gì muốn tôi phải giúp các người?”
“Anh nói, cái kia không phải là em giúp anh mà là giúp mẹ anh.”
“Mối quan hệ tốt đẹp của tôi và dì Chương đã sớm vì anh mà tan biến.”
Cố Dịch Thần ngồi trên xe lăn, thật sự quá thu hút ánh nhìn của mọi người, bạn học đi qua đều quay đầu lại nhìn bọn họ.
Diệp Ngưng cất bước muốn nhanh chóng rời đi, nhưng anh ta lại hô to tên của cô, hỏi:
“Diệp Ngưng, có phải em muốn vứt bỏ anh khi thấy anh trở nên như vậy đúng không? Em vì chuyện này muốn nhanh chóng chia tay với anh sao?”
Cố Dịch Thần biết giữa bọn họ chuyện quay lại như lúc ban đầu là điều không thể nào, đành liều một phen.
Anh ta đột nhiên hét lên như thế, rất nhiều bạn học rất nhanh đều chú ý đến động tĩnh bên này.
Diệp Ngưng nghiến răng, oán hận trừng mắt nhìn anh ta, “Tôi không ngờ khả năng nói dối không chớp mắt của anh lại tốt đến vậy.”
Hai người bọn họ đã sớm chia tay, kết quả hiện tại anh ta lại đóng vai thành kẻ bị bỏ rơi đáng thương.
Dư luận trong trường học rất đáng sợ, một truyền mười, mười lại truyền một trăm, sẽ đem cô nói thành bộ dạng gì đây.
“Tùy anh muốn nói thế nào thì nói, đừng tưởng như vậy tôi sẽ sợ.”
Bỏ lại câu nói này, Diệp Ngưng liền bước nhanh rời đi.
Trong mắt Cố Dịch Thần hiện lên tia hận thù, anh ta không nghĩ đến Diệp Ngưng có thể tàn nhẫn như thế, anh ta đã trở thành như vậy nhưng cô vẫn không chút động lòng.
………………….
Buổi tối, Chu Mạt lướt trên diễn đàn trường, nội dung trên đó đủ thể loại nói về chuyện Diệp Ngưng vứt bỏ bạn trai, biên kịch thật sự quá xuất sắc.
Các bài viết về sau càng đa dạng hơn, muốn câu chuyện như thế nào đều có thế đó.
[ Thật không nghĩ đến, Diệp Ngưng thế mà lại là loại người này, lòng dạ của người đẹp toàn là rắn rết, ai làm được như cô ta chứ?]
[Trước còn có người khen hai người họ hợp nhau, xứng đôi vừa lứa, nhanh vậy đã bị tát vào mặt rồi sao?]
[Bạn trai của Diệp Ngưng thật thảm, vừa xảy ra chuyện như thế lại còn bị bỏ rơi. Sau này còn ai dám cùng cô ta ở bên nhau chứ?]
Chu Mạt càng xem càng tức giận, đem con chuột máy tính đập lên bàn “Bang” một tiếng.
Chu Mạt đã nghe Diệp Ngưng nói Cố Dịch Thần đã đến tìm cô muốn lấy tiền thuốc men, còn tới trường học gây sự, xem xong mấy bài viết trên diễn đàn, thật muốn vặn đầu mấy người dùng bàn phím nói chuyện này rồi đặt xuống đường đá như đá bóng.
Bọn họ có biết được sự thật không? Thế mà ở đó nói hươu nói vượn.
“Tiểu Ngưng, chuyện trên diễn đàn chửi bới cậu, để tớ giúp cậu đăng bài làm sáng tỏ.”
Chu Mạt quay đầu nói với Diệp Ngưng, Diệp Ngưng chỉ vội vàng viết báo cáo, nhẹ giọng “ừm”.
Chu Mạt thật sự rất khâm phục tâm thái của cô, mọi việc hoàn toàn như không hề liên quan đến cô, một chút cũng không tức giận, khi nào cô nàng mới có thể tu luyện đến cảnh giới như cô đây?
Chu Mạt thay Diệp Ngưng đăng một bài viết làm sáng tỏ, nói rằng sự thật là do bạn trai của Diệp Ngưng phản bội trước, chiều hướng dư luận theo đó cũng thay đổi một cách nhanh chóng.
Có người đồng tình với Diệp Ngưng, nhưng cũng có người bán tính bán nghi bảo Diệp Ngưng cố tình bán thảm, cũng có người xem kịch vui …
Vốn là Chu Mạt tốt bụng giúp Diệp Ngưng giải thích, không ngờ tới lại đem chuyện này càng ngày càng tăng nhiệt, nhiều câu chuyện bịa đặt khác nhau lần lượt nổi lên, lại có thêm nhiều người nói xấu Diệp Ngưng, chỉ trích Diệp Ngưng cũng càng nhiều.
Chu Mạt tức giận đến không biết phải nói gì, cô bạn có chút chột dạ hỏi Diệp Ngưng:
“Cậu đã đọc bài đăng chưa? Hình như tớ đã làm sai rồi…”
“Không quan trọng, thanh giả tự thanh, đục giả tự đục. Chỉ cần nói ra sự thật là được rồi.”
Thanh giả tự thanh, đục giả tự đục: Thanh giả tự thanh có nghĩa là những người trong sạch, dù họ không nói những lời thanh minh cho mình thì họ vẫn là những người trong sạch. Còn bản thân những người xấu, cho dù họ tìm đủ mọi cách để chối cãi những hành vi xấu của mình thì bản thân họ vẫn là một người xấu.
“Nhưng bây giờ rất nhiều người nói chúng ta nói dối, hay tớ xóa bài đăng đi nhé?”
“Lúc này cậu xóa đi, không phải càng thể hiện chúng ta đang chột dạ hay sao?”
“Làm sao bây giờ? Tớ không thể cứ để cậu bị mắng chửi như thế được.”
Đáy mắt của Diệp Ngưng hiện lên một tia lạnh lẽo, “Để tớ đăng bài.”
[Các bạn học, xin chào các cậu!
Tôi là Diệp Ngưng.
Tất cả những bài đăng tung tin đồn thất thiệt về tôi, tôi đều lưu lại toàn bộ ảnh chụp màn hình, nếu không xóa tôi sẽ khởi kiện.]
Về cơ bản, tất cả mọi người đều đăng trên diễn đàn, và sẽ dễ dàng tìm ra người đó là ai, vì vậy sau khi bài viết của Diệp Ngưng được đăng lên, nó đã thành công khiến mọi người choáng váng, bọn họ đều có ý thức xóa nó đi.
Phong ba cũng qua đi, nhưng trong lòng Diệp Ngưng vẫn vô cùng khó chịu khi nghĩ đến hành động của Cố Dịch Thần.
Tên đó nằm viện gần ba tháng, hai chân cũng gần như lành hẳn, sắp tới có thể ra ngoài chạy nhảy, sau này khẳng định sẽ tìm cô.
………………….
Giữa trưa ngày hôm sau, Diệp Ngưng cùng Chu Mạt đến nhà ăn trường học ăn cơm như thường lệ. Nhưng lúc này, xung quanh bọn cô lại rất nhiều người để ý, đủ loại nghị luận vang lên ở bốn phía.
“Trước kia cô ta cùng bạn trai thường đến nhà ăn ăn cơm, cứ thích khoe ân ái, không nghĩ tới lại bị lừa. Cũng thật đáng thương.”
“Cho nên, cứ khoe ân ái sớm muộn gì cũng chia tay, lời này cũng không phải không có đạo lý.”
“Cậu đọc bài đăng đó chưa? Bạn thân của cô ta đứng ra giúp cậu ta thanh minh. Người đối diện có phải là cô gái đó không?”
“Vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Bạn thân cô ta khẳng định cũng cùng loại người như cô ta.”
Diệp Ngưng nghe được những lời này, đưa mắt nhìn Chu Mạt, nhỏ giọng nói “Xin lỗi.”
Chu Mạt tức giận đến mức hai tay cầm đũa đều run lên, nếu không phải đây là trường học, Chu Mạt sợ bị xử phạt thì chắc chắn cô nàng nhất định sẽ cùng những người đó nói cho ra lẽ.
Muốn đánh nhau thì đánh nhau, cô không sợ.
“Cậu an ủi tớ làm gì? Cậu còn khó chịu hơn tớ nữa.”
“Không có việc gì đâu, cứ coi như không nghe thấy là được.”
Diệp Ngưng vừa ăn vừa chậm rãi nói.
Chu Mạt không khỏi tự hỏi, thật sự cô không quan tâm sao?
“Ơ kìa, đây không phải Diệp Ngưng hay sao?”
Bên cạnh vang lên một giọng nói giễu cợt, Diệp Ngưng quay đầu liền nhìn thấy Trình Vi Vi.
Người giống cô ta, cuối cùng cũng có cơ hội cười nhạo cô, chắc chắn không dễ dàng bỏ qua.
“Sự thật là cô bị bạn trai cắm sừng nha! Chậc chậc, thật đáng thương!”
Diệp Ngưng không quan tâm đến cô ta, tiếp tục ăn cơm.
Quả nhiên, Trình Vi Vi thấy bản thân mình nói gì, cô đều không phản ứng lại liền thấy không có chút thú vị nào.
…..
Buổi tối, Diệp Ngưng vừa mới nằm xuống liền nhận được tin nhắn của Tạ Ly.
[Ngủ rồi sao?]
[Vẫn chưa.]
Cô nhanh chóng trả lời lại, nghĩ đến bên anh đang là ban ngày.
Tạ Ly đã đi công tác một tuần, anh chỉ liên hệ với cô lần này. Diệp Ngưng đôi khi tự hỏi, có lẽ anh không thích cô nhiều đến vậy. Nếu không sao lại mất nhiều thời gian như vậy mới cùng cô nói chuyện chứ
[Gần đây có chuyện gì khó chịu xảy ra không?]
Nhìn thấy tin nhắn, Diệp Ngưng không khỏi cảm thấy kỳ quái, sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này.
[Không có.]
Cô theo bản năng mà phủ nhận, anh cũng không nói thêm gì, dặn cô ngủ sớm.
Buông di động xuống, Diệp Ngưng ngẩng đầu nhìn trần nhà, không khỏi thắc mắc rốt cuộc mối quan hệ của cô và Tạ Ly là gì đây.
……..
Ồn ào mấy ngày cũng qua, Diệp Ngưng đi đến đâu cũng không còn ai bàn tán về cô nữa.
Còn Tạ Ly đi New York cũng đã trở lại, có điều lần này anh không đến tìm cô, chỉ nhắn tin nói với cô những chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa qua.
Diệp Ngưng không thể hiểu được suy nghĩ của anh, cô rất muốn hỏi, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ.
Một người có sự nghiệp thành công như Tạ Ly, cho dù có thích một người cũng sẽ không đặt cô ấy lên hàng đầu, có lẽ anh chỉ tìm người đó khi có thời gian.
Trải qua mối tình với tên bạn trai cặn bã Cố Dịch Thần, Diệp Ngưng đã nghĩ thông suốt, thay vì dựa vào người nào đó thì cứ dựa vào chính mình là tốt nhất.
Thời gian gần đây cô dồn hết tâm trí vào việc viết báo cáo nghiên cứu, ba tuần trôi qua cuối cùng cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ mà giáo sư Tần giao cho. Cô ôm theo tâm trạng thấp thỏm kết bạn với giáo sư Tần rồi gửi báo cáo sang cho ông, chờ ông phản hồi.
[Tôi sẽ xem và trả lời sau.]
Giáo sư Tần đã nói như vậy, Diệp Ngưng đương nhiên chỉ có thể nói: [Được ạ được ạ.]
Suốt một tuần nay Diệp Ngưng bận rộn với báo cáo nên vẫn chưa có thời gian trở về nhà, Diệp Minh Lâm không yên tâm về cô, luôn nhắn tin hối thúc cô về nhà ăn cơm.
Báo cáo đã hoàn thành, cô đương nhiên phải trở về nhà, nếu không ba cô nhất định sẽ sinh tâm bệnh mất.
[Ba, tối nay ba không có việc gì sao?]
Sợ rằng buổi tối ba cô sẽ có buổi xã giao gì đó, cho nên Diệp Ngưng thường hỏi trước, tránh việc chỉ có một mình Liễu Như ở nhà, cô trở về sẽ rất ngại.
[Đêm nay ba còn phải tham gia cuộc đấu giá từ thiện, con hết bận rồi sao?]
[Vâng, con định về nhà ăn cơm. Nếu đã như vậy, để hôm khác con trở về sau.]
[Con cùng ba tham gia, chúng ta ăn ở bên ngoài.]
[Dạ, con có cần trang điểm đặc biệt gì không?]
Diệp Ngưng biết những dịp như thế này rất trang trọng, cô không thể mặc quần áo thường ngày mà đến được.
Nhưng hỏi ba cô cũng như không hỏi, bởi vì ông trả lời cô một câu:
[Con gái của ba mặc gì cũng đẹp.]
Diệp Ngưng trả lời lại bằng một nhãn dán cười to, rồi lại quay về phía Chu Mạt đang ở trên giường chơi game, “Cậu có bận không? Cùng tớ đi mua quần áo đi.”
“Sao đột nhiên cậu muốn đi mua quần áo thế? Cậu muốn hẹn hò à?”
“Không phải, buổi tối tớ cùng ba tham dự một sự kiện, ở trường tớ không có váy nào phù hợp cả.”
Bình thường Diệp Ngưng mặc như thế nào cũng không sao, dù sao cũng là ở trường học, nhưng chỉ cần ở bên ba cô, cô sẽ rất chú trọng, vì không muốn làm ba mình khó xử.
Chỉ cần nghe người khác nói với ba mình “Con gái ông thật xinh đẹp.”, liền khiến Diệp Ngưng cảm thấy vui vẻ.
….
Đến trung tâm thương mại, Chu Mạt thay Diệp Ngưng chọn, nếu không cô chỉ có thể chọn những bộ có màu trơn.
Rõ ràng cô rất xinh đẹp, nhưng lúc nào cũng trang điểm đơn giản tự nhiên, này không phải đang phí phạm nhan sắc trời ban hay sao?
Lấy ra một chiếc váy màu hoa anh đào, Chu Mạt liền hướng về phía cô so sánh thử, tự mình gật đầu khẳng định: “Da cậu trắng, mặc cái này nhất định sẽ rất đẹp.”
“Nhưng đây là thiết kế hở vai, cậu biết tớ không thích ăn mặc hở hang như vậy.” Diệp Ngưng khẽ nhíu mày.
“Cái này có gì đâu? Vậy sao gọi là hở hang được?”
“Lộ cả bả vai ra ngoài, ba tớ nhìn thấy, nhất định sẽ nói.”
Chu Mạt im lặng vài giây, đem váy treo lên lại, đồng thời lấy chiếc váy trắng thuần khiết, “Này được nè, che kín mít.”
Diệp Ngưng khóe miệng khẽ giật, “Quên đi, vẫn là cái vừa nãy vậy.”
Cô không thể giống như trước kia, đây cũng là thời điểm để cô thay đổi chính mình.
Chu Mạt không nghĩ tới cô sẽ đổi chủ ý, cô nàng xúc động suýt chút nữa là rơi nước mắt của người mẹ già rồi.
Diệp Ngưng đi vào phòng thử đồ, rất nhanh cô đã trở lại, Chu Mạt nhìn cô chằm chằm.
Chu Mạt thật sự rất khâm phục mắt nhìn của mình, lại càng thêm hâm mộ dáng người của Diệp Ngưng, dáng người thướt tha, vòng eo thon nhỏ.
Diệp Ngưng đi đến trước gương, vừa nhìn thấy chính mình cũng không khỏi bất ngờ, hóa ra xương quai xanh của cô rất đẹp.
Trực tiếp mặc báy trên người, sau khi thanh toán tiền, Chu Mạt kéo Diệp Ngưng đi làm tóc.
Chiếc váy này rất hợp với mái tóc xoăn bồng bềnh, nhất định quyến rũ và gợi cảm.
Vào tiệm làm tóc, Chu Mạt trực tiếp yêu cầu nhà tạo mẫu tóc uốn cho Diệp Ngưng kiểu tóc lượn sóng nhỏ, vừa mới bắt đầu, không nên uốn xoăn quá.
Nhà tạo mẫu tóc không đến mười phút liền hoàn thành, phun một lớp giữ nếp cho tóc.
Sau đó, chuyên viên trang điểm trong cửa hàng đến trang điểm nhẹ theo kiểu tóc của Diệp Ngưng.
Khi trang điểm cho cô, chuyên viên cứ thở dài hỏi sao da cô tốt thế, cứ như trứng gà lột.
Chu Mạt kéo Diệp Ngưng đứng lên, chớp chớp đôi mắt, nói: “Tớ mà là con trai cũng sẽ yêu cậu.”
“Không phải con trai thì không thể yêu à?”
Diệp Ngưng dùng ngón trỏ nhéo cằm cô nàng một cái.
Chu Mạt thiếu chút nữa không đứng vững, cô nàng thật sự bị cô trêu ghẹo.
Diệp Ngưng đúng thật là có tố chất làm yêu tinh mà.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng, Chu Mạt không nể nang gì nhìn Diệp Ngưng mà nói: “Cố Dịch Thần nhìn cậu bây giờ nhất định sẽ hối hận đến chết, người phụ nữ kia làm sao gợi cảm được như cậu chứ. Về sau cậu cứ theo phong cách này, làm cho tên đó hối hận đi!”
“Tớ trang điểm, cũng là vì bản thân, liên quan gì đến anh ta?”
“Cậu nói cũng đúng.”
….
Buổi chiều giờ, Diệp Minh Lâm trực tiếp đến Ngu Đại đón Diệp Ngưng.
Lần đầu ở trước mặt ba trang điểm kiểu này, Diệp Ngưng không khỏi lo lắng. Tuy rằng hiện tại trên phố có rất nhiều người trang điểm giống vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô làm như thế.
Sau khi lên xe, Diệp Ngưng cho rằng mình sẽ bị nhắc nhở vài câu, không nghĩ tới ba cô lại cười khen: “Con gái của ba càng ngày càng xinh đẹp, đã trở thành thiếu nữ rồi.”
Quả thật khi thấy Diệp Ngưng trang điểm, Diệp Minh Lâm cảm thấy rất vui, ông còn cho rằng cô còn chưa gượng dậy nổi sau khi thất tình, hiện tại xem ra, ngược lại cô càng trở nên tốt hơn.
Diệp Minh Lâm đưa Diệp Ngưng đi ăn cơm trước, rồi mới đến buổi đấu giá từ thiện.
Có thể đến đây đều là người giàu có, những nhân vật nổi tiếng ở Ngu Thành sẽ không bỏ lỡ cơ hội làm ăn tốt này.
Diệp Ngưng theo ba bước vào trong, những người quen biết Diệp Minh Lâm đều mỉm cười hỏi ông, “Đây là con gái của ông sao? Càng lớn càng xinh đẹp nha.”
Diệp Minh Lâm đặc biệt kiêu ngạo gật đầu nói “Đúng vậy”, trong ánh mắt hiện rõ vẻ tự hào.
Khi đến gần chỗ ngồi của hai người, phía sau liền vang lên giọng nói quen thuộc:
(Dưa Hấu: Mấy buổi tiệc từ thiện thường sắp xếp chỗ ngồi từ trước, ý tác giả ở đây là khi hai người đến gần chỗ ngồi đã được sắp xếp từ trước.)
“Diệp tổng.”
Diệp Ngưng quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Ly một thân tây trang phẳng phiu, tự nhiên cô cảm thấy bối rối.
Đã mấy ngày không gặp anh, giờ gặp lại có chút xa lạ, giống như trở lại lúc ban đầu, cả người cảm thấy vô phương ứng đối.
Tạ Ly nhìn cô, vẻ mặt tuy rằng bình tĩnh, nhưng trong lồng ngực anh như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cô không chỉ trang điểm tinh tế, kẻ mắt, tô son đậm, làm tóc xoăn bồng bềnh, để lộ bờ vai nõn nà, toát lên vẻ gợi cảm chưa từng có, màu đỏ đậm đã làm khí chất cô thay đổi.
Tạ Ly hận không thể đem áo khoác của mình khoác lên người cô.
Cũng không biết ở đây có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô, nghĩ đến anh liền cảm thấy khó chịu ghen tuông!
Diệp Minh Lâm khách khí cười với Tạ Ly “Cậu cũng tới à.”
“Vâng.”
Tạ Ly nhẹ nhàng trả lời, “Chỗ ngồi của con ở đây.”
Nghe vậy, trái tim Diệp Nhưng lập tức đập rộn ràng.
Sao trùng hợp vậy, anh ở ngay bên cạnh cô.
“Đàn anh, mời ngồi.”
Diệp Ngưng hơi cuối đầu, không dám nhìn anh.
“Diệp tổng, mời ngài trước.”
Tạ Ly cư xử rất chu đáo về lễ nghi xã giao.
Diệp Minh Lâm ngồi xuống, Diệp Ngưng nhìn Tạ Ly, anh cũng ngồi xuống.
Diệp Ngưng vuốt tóc về phía trước, uyển chuyển ngồi xuống.
“Hôm nay em thật đẹp.”
Đột nhiên có một giọng nói nhàn nhạt từ bên cạnh truyền đến, khiến lưng Diệp Ngưng đông cứng lại.
Cô không nghĩ Tạ Ly thẳng thắn khen cô như thế. Khóe môi nhếch lên nhìn anh, tự tin nói: “Em mỗi ngày đều đẹp.”
Tạ Ly sờ cằm, đột nhiên cảm thấy không nhận ra cô.
Chỗ ngồi của hai người rất gần nhau, anh có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm trên người cô khiến anh cảm thấy không thoải mái, điều chỉnh tư thế ngồi, lại phát hiện dù ngồi như thế nào cũng không đúng.
Bữa tiệc đã sớm bắt đầu, người chủ trì bước lên sân khấu nói vài lời giới thiệu, sau đó liền bắt đầu chủ đề chính của hôm nay.
Vật phẩm đầu tiên được bán đấu giá là một chiếc bình cổ, những người cảm thấy hứng thú bắt đầu sôi nổi giơ bảng đấu giá.
“Ngưng Ngưng, có món nào con thích cứ nói với ba.”
Diệp Minh Lâm nói một tiếng.
“Vâng.”
Diệp Ngưng đồng ý, khóe mắt nhìn thấy Tạ Ly đang nghiêm túc giơ bảng, ngay sau đó cô nghe thấy giọng nói mạnh mẽ của anh: “ vạn.”
Nháy mắt giá cả bây giờ so với khi nãy được nâng lên vạn, những người khác vừa nhìn thấy Tạ Ly biết không thể tranh lại anh, liền không còn hào hứng nữa.
Người chủ trì chúc mừng Tạ Ly đã sở hữu vật phẩm này với giá vạn, Diệp Ngưng cố ý trêu chọc anh: “Đàn anh, nhìn anh có vẻ có nhiều tiền không tiêu hết nổi nha.”
“Chà, thế em có muốn tiêu tiền cho anh không?”
Trong ánh mắt anh mang theo ý cười nhìn cô, khóe môi kéo ra một đường vòng cung tà mị, giọng nói khi nói mấy từ cuối có chút vui đùa.
Diệp Ngưng không chịu nổi sự trêu chọc, liền không nói gì nữa.
Nhìn thấy cách hai người giao tiếp, trên mặt Diệp Minh Lâm hiện lên ý cười.
Món đồ thứ năm là một chiếc vòng cổ của nữ, Diệp Minh Lâm hỏi Diệp Ngưng có thích không.
“Ba vẫn nên đưa cho dì Liễu thì hơn.”
Diệp Ngưng thật sự rất hiểu chuyện, cô biết ba cô chỉ tặng quà cho cô chứ không tặng cho dì Liễu, khẳng định dì cũng sẽ không thoải mái.
“Cái đó ba vẫn nên đem tặng cho dì Liễu đi.”
Diệp Minh Lâm hạ quyết tâm muốn lấy món đồ đó, cuối cùng hiển nhiên nó thuộc về tay ông.
Vật phẩm về sau không còn nhiều, đảo mắt chỉ còn ba món đồ nữa, người chủ trì mở một bức tranh phong cảnh, bắt đầu giới thiệu.
Diệp Minh Lâm cảm động, ông yêu thích nhất là sưu tầm thư pháp và tranh vẽ, chỉ là ông vừa muốn mở miệng đấu giá, lại bỗng nhiên nghe thanh âm của Tạ Ly: “ vạn.”
“ vạn.” Lại một giọng nói khác vang lên.
“ vạn.” Tạ Ly như cũ, không buông tha.
Diệp Ngưng tin rằng, anh là tiền nhiều đến mức xài không hết rồi.
Cuối cùng, bức tranh phong cảnh đó được Tạ Ly giành lấy với giá vạn.
Diệp Minh Lâm trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng chính ông cũng biết mình không thể đấu với Tạ Ly.
Buổi đấu giá từ thiện đảo mắt cũng đã kết thúc, Diệp Minh Lâm cứ nghĩ rằng sẽ giành lấy cho Diệp Ngưng một món gì đó, nhưng cuối cùng cũng không thành.
Ông thật sự rất áy náy nhìn Diệp Ngưng, cô ngượng ngùng mỉm cười: “Ây da, này có là gì đâu.”
Ba con hai người sao lại khách sáo như vậy?
Ba con hai người vừa định rời đi, Tạ Ly bỗng nhiên tiến đến.
“Diệp tổng, bức tranh này tôi tặng cho ông, như biểu đạt thành ý cùng ngài hợp tác.”
Diệp Minh Lâm bất ngờ, ông không ngờ Tạ Ly giành bằng được món đồ này là muốn tặng cho ông.
“Đàn anh, món quà này có quá đắt rồi hay không?” Diệp Ngưng thay ba cô trực tiếp từ chối, “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng chúng ta không thể nhận.”
“Diệp tổng, ngài thích là được.”
Tạ Ly kiên quyết muốn đưa.
Diệp Minh Lâm nhìn thấu tâm tư của anh, nhưng ông lại không muốn chọc nó, đành phải nói: “Làm ăn là làm ăn, giao tình là giao tình, không thể nhập làm một, cậu vẫn nên giữ lại bức tranh này đi.”
Người thông minh nói chuyện không cần nhiều lời, vài câu đơn giản Tạ Ly đã hiểu ra.
“Tốt, hy vọng về sau chúng ta có thể làm bạn.”
Diệp Minh Lâm không nói, chỉ vỗ vỗ bờ vai của anh.
Ơ, hai người kia thế nào mà cứ kỳ kỳ quái quái.
Ba người cùng nhau ra ngoài, Tạ Ly hào phóng hỏi Diệp Ngưng một câu: “Anh tiện đường, em có muốn anh đưa em trở về hay không?”
“Làm sao anh biết được em và ba không tiện đường?”
Diệp Ngưng nhanh mồm dẻo miệng hỏi lại anh.
Tạ Ly bình thường đều phản ứng rất nhanh, nhưng hôm nay nghe cô nói lại chẳng nói được lời nào.
Diệp Minh Lâm bật cười, liền giúp Tạ Ly nói chuyện, “Quả thật ta không tiện đường, nếu cậu tiện đường, cứ đưa con bé trở về.”
Đã trễ như vậy, ba cô cũng không yên tâm.
Diệp Ngưng chửi thầm, đành nói: “Được, vậy đành làm phiền học trưởng.”
Đôi môi mỏng của Tạ Ly khẽ mím lại, trong vẻ mặt lãnh đạm của anh lộ ra vẻ vui mừng.
Đi tới cửa chính, Diệp Ngưng định đi ra ngoài, nhưng bị Tạ Ly ngăn lại.
“Bên ngoài trời có gió.”
Anh cứ như vậy mà cởi áo khoác của mình và khoác nó lên vai cô.
Làm trò ở trước mặt ba, Diệp Ngưng có chút ngượng ngùng.
Diệp Minh Lâm mỉm cười, nghĩ thầm nhìn Tạ Ly có vẻ lạnh lùng, thế mà anh lại có một mặt ân cần như này, ông còn chưa nghĩ đến, Diệp Ngưng mặc váy sẽ lạnh.
Sau khi hai người lên xe, Tạ Ly liếc nhìn Diệp Ngưng, rốt cuộc không nhịn được đành hỏi, “Em chịu kích thích gì sao?”
Giọng anh nhẹ nhàng, như thể anh lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với cô không.
“Nào có.” Diệp Ngưng cởi áo khoác xuống, duỗi tay đặt ở ghế sau, “Chỉ là muốn thay đổi phong cách một chút.”
Tạ Ly đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn xương quai xanh thanh tú, trầm giọng nói: “Suýt chút nữa đã giết chết anh.”