Edit: Hạnh Hạnh – Beta: Beo
Cuối tháng , Diệp Ngưng tới Ngu Đại để nhập học, ngoài cổng trường có rất nhiều đàn anh đàn chị khóa trên làm tình nguyện viên hỗ trợ tân sinh viên năm nhất, Diệp Ngưng vừa xuất hiện đã có vài người chạy tới.
“Đàn em có cần hỗ trợ gì không? Anh học năm ….”
“Này, cậu tránh ra.”
Đàn anh kia còn chưa nói hết câu đã bị người khác ngắt lời: “Xin chào, anh là sinh viên năm khoa Máy tính, tên là Đàm Kì Khai.”
“Là tôi tới trước mà, cậu có biết xấu hổ không thế?”
“Im miệng đi.”
“Chào đàn em, anh là Tần Minh.”
“Tên của anh là Mạnh Phàm.”
Diệp Ngưng nhìn đám người trước mắt, ngượng ngùng cười: “Em muốn tới chỗ báo danh của sinh viên năm nhất ạ.”
“Để anh dẫn em đi.”
Đàm Kì Khai nhanh nhảu nói.
“Không cần đâu ạ, anh chỉ cần nói cho em biết chỗ nào thôi, tự em đi cũng được.”
“Không phiền đâu.”
Anh ta nói xong thì cầm lấy vali của Diệp Ngưng: “Để anh cầm giúp em nhé.”
“Làm phiền anh rồi ạ.”
Diệp Ngưng đi theo Đàm Kì Khai, để lại đám người tức giận đùng đùng chỉ biết chôn chân tại chỗ.
Cô đi tới khu vực nhập học, nhìn xung quanh toàn người là người.
“Em xếp hàng trước đi.” Đàm Kì Khai nhân cơ hội này tìm hiểu về Diệp Ngưng.
Anh ta bắt đầu tìm đề tài nói chuyện, Diệp Ngưng cũng rất có kiên nhẫn, hỏi gì đáp nấy.
Đàm Kì Khai thầm nghĩ, cô gái này lạnh lùng quá đi.
Nói chuyện một hồi thì cũng sắp tới lượt Diệp Ngưng.
Cô nghe mấy bạn phía trước bàn tán xuýt xoa, “Nam sinh kia đẹp trai quá, là người đẹp nhất mà tớ từng gặp đấy.”
“Không biết anh ấy học năm mấy nhỉ? Nhìn gương mặt này biết ngay là giáo thảo của trường rồi.”
Diệp Ngưng nghe mấy cô nàng nói thế, cô vừa ngẩng đầu thì đã thấy một chàng trai lạnh lùng đứng trước mặt mình, đôi mắt anh tựa như biển sâu.
Hình như anh đang dặn dò gì đó với người bên cạnh, nói xong thì rời đi.
“Diệp Ngưng đúng không?”
Nghe thấy có người gọi mình, Diệp Ngưng vội vàng trấn an bản thân: “Vâng ạ.”
Cô không để ý tới người thiếu niên kia cũng đang liếc nhìn mình.
………..
Diệp Ngưng dọn đồ vào ký túc xá, cô là người tới sớm nhất, còn bạn nữa chưa đến.
Diệp Ngưng không còn xa lạ gì với Ngu Đại nữa, hồi cấp cô từng tới đây rồi. Cô chuẩn bị xuống căn-tin để ăn trưa.
Ra khỏi kí túc xá là một con đường rợp bóng cây, Diệp Ngưng vừa đi vừa nhìn điện thoại, ba cô gửi tin nhắn tới.
【Ba, con chuẩn bị ăn cơm đây ạ.】
【 Ăn gì thì nhớ chụp lại gửi cho ba xem nhé.】
Vốn dĩ Diệp Minh Lâm muốn tới cùng cô, nhưng cô nghĩ mình nên sống tự lập nên bảo không cần.
Diệp Ngưng đi vào căn – tin, vì bây giờ mới là thời gian nhập học cho tân sinh viên, còn chưa tới khai giảng nên không đông lắm.
Cô đang quay video cho ba xem hôm nay mình ăn món gì, kết quả vừa ấn nút quay đã thấy bóng người cao ráo đi tới.
Anh mặc áo sơ mi trắng quần đen, ánh mắt trong trẻo nhưng lại toát ra khí chất khá lạnh lùng.
Diệp Ngưng sửng sốt, đây không phải là người mình đã gặp ở chỗ báo danh sao?
Cô nhìn anh chằm chằm, lại phát hiện anh đang đi về phía mình.
Diệp Ngưng vội vàng cúi đầu, giả vờ mình đang chơi điện thoại, mà anh cũng đi lướt qua cô.
“Chân thành khuyến cáo: đồ ăn không ngon đâu.”
Giọng nói trầm thấp vang bên tai cô, gương mặt Diệp Ngưng bỗng đỏ bừng lên.
Cô còn định gửi video cho ba nữa, lúc về đến ký túc xá, cô mở video ra xem lại.
Lúc anh lọt vào ống kính, cô không biết nên miêu tả thế nào, tựa như chỉ cần anh xuất hiện, cảnh vật xung quanh dẫu tầm thường đến đâu cũng trở nên rực rỡ chói lóa.
Diệp Ngưng xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, càng nhìn càng thấy anh đẹp trai thật, một lúc lâu sau cô mới ý thức được, hình như mình thích một người, mà cô cũng không rõ người ấy là ai.
Cô chột dạ, vội vàng tắt điện thoại, giấu nó vào trong chăn.
……..
Thời gian huấn luyện quân sự không dài, nhưng nhiệt độ ở Ngu Thành rất cao, ánh nắng chói chang như lửa đốt, sinh viên thi nhau than khổ.
Da Diệp Ngưng rất trắng khiến bao người ghen tị, hôm nào cô cũng phải bôi kem chống nắng khắp người.
Ai cũng thầm mong đợi huấn luyện quân sự này mau chóng kết thúc, hoặc là mong trời mưa, nếu thế thì sẽ không cần phải học nữa.
Ông trời quả nhiên không phụ lòng người, ngày hôm sau trong lúc sinh viên đang tập luyện thì trời đổ mưa to.
Ai nấy đều cởi áo rằn ri ra để che đầu, nhanh chân chạy vào chỗ trú.
Diệp Ngưng cũng chạy theo, cô hắt xì mấy lần, trong đầu bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, hình như cô bị ốm rồi.
Cô chạy ra khỏi sân tập, thấy dưới mái hiên có rất nhiều bạn học đang đứng ở đó, Diệp Ngưng không đi tới đấy nữa.
Cả người cô gần như ướt hết, nước mưa lạnh ngắt chạm vào da làm cô co rúm người.
“Không biết khi nào mới tạnh nhỉ, không thể cứ đứng đây chờ mãi được.”
“Hay là bọn mình về kí túc xá đi.”
Xung quanh có tiếng nói chuyện rôm rả, một lát sau cũng im lặng.
Diệp Ngưng khịt mũi, cô quyết định không đứng ở đây nữa, cả người cô lạnh toát run bần bật.
Lúc cô đang đi chạy đi thì thấy có người cầm ô bước về phía mình.
Mãi sau cô mới nhìn rõ gương mặt người ấy, trái tim bỗng chốc đập nhanh.
Là anh.
Diệp Ngưng cảm thấy anh như hoàng tử bạch mã.
Nhưng hình như anh không nhìn thấy cô.
Trái tim Diệp Ngưng trùng xuống, cô tự cười bản thân mình, sao lại nghĩ anh tới tìm mình chứ.
Diệp Ngưng thấy hơi mất mát, nhưng không ngờ anh bước tới đứng trước mặt cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, anh nói: “Bạn học, em có muốn đi cùng anh không?”
Gương mặt cô đỏ bừng, anh như đang trêu chọc cô, mà thái độ cực kì đứng đắn.
“Cảm ơn anh ạ.”
Diệp Ngưng nói xong thì thấy anh cởi áo sơ mi trắng đưa cho mình, anh mặc một chiếc áp phông trắng tinh.
“Em mặc đi.”
Diệp Ngưng không biết vì sao lúc đấy mình không từ chối, tới khi về đến kí túc xá rồi cô mới nhận ra, Diệp Ngưng rất xấu hổ, tự dưng khi không nhận ý tốt của người ta.
“Anh là đàn anh khóa trên đúng không ạ?”
Diệp Ngưng dè dặt hỏi.
“Ừ, anh là sinh viên năm cuối, học khoa Tài chính.”
“Em là sinh viên năm nhất khoa Tâm lý học ạ.”
“Nhìn quần áo em mặc là anh biết rồi.”
Diệp Ngưng ngượng ngùng, cô hỏi anh: “Học trưởng, anh tên là gì ạ?”
“Tạ Ly.”
“Ly trong rời đi ạ?”
“Ừ.”
“Em là Diệp Ngưng, Ngưng trong ngưng đọng.”
Thật ra anh biết tên cô, hôm nhập học anh đã nhớ tên cô rồi.
Tạ Ly không phải là người chỉ thích mấy cô gái xinh đẹp. Anh từng tự hỏi bản thân, phân tích tình cảm của mình, có lẽ đây gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Đó là lý do mà anh cầm ô xuất hiện ở sân tập quân sự, vì anh sợ cô sẽ bị ướt mưa.
Tạ Ly tiễn Diệp Ngưng tới ký túc xá nữ rồi rời đi, cô nhìn bóng dáng anh trong cơn mưa xối xả, cảm thấy trong lòng mình dâng lên cảm xúc khó tả.
Hóa ra ở Đại học Ngu Đại còn có đàn anh đẹp trai như thế.
Lúc về phòng Diệp Ngưng mới nhận ra mình vẫn còn mặc áo của Tạ Ly, bạn cùng phòng Lương Khê thấy cô mặc đồ của con trai, mới nói: “Áo của ai thế?”
“Của đàn anh khóa trên, chắc thấy tớ bị cảm nên mới cho tớ mượn.”
Diệp Ngưng vừa nói xong thì hắt xì vài cái.
Lương Khê nhanh tay đưa thuốc cho cô uống.
Trời mưa mãi mấy ngày sau mới hết, vậy nên cô không cần đi học quân sự nữa. Ba ngày sau, cuối cùng mặt trời cũng ló rạng, Diệp Ngưng giặt áo sơ mi của Tạ Ly, muốn mang trả lại cho anh.
Nhưng cô không có cách liên lạc với anh, chỉ đành tới khoa Tài chính thử vận may.
Diệp Ngưng để áo vào túi, cô đứng dưới lầu khoa Tài chính. Vài nam sinh đi qua đều nhìn cô rồi thì thầm to nhỏ làm Diệp Ngưng thấy không thoải mái lắm.
“Bạn học này, em tới tìm ai thế?”
Có chàng trai đi tới hỏi.
Cậu ta thấy cô nhìn đông nhìn tây, biết chắc chắn cô đang đợi ai đó.
Diệp Ngưng nhìn nam sinh trước mặt, thấy nụ cười của cậu ta có phần gian tà, chắc không phải là người tốt.
“Em là sinh viên năm nhất à?”
Lục Sâm bị cô nhìn chằm chằm, không khỏi buồn cười, tự hỏi sao lại thấy mình như cái cây cao lương giữa ruộng thế nhỉ?
Diệp Ngưng gật đầu, hỏi: “Anh học khoa Tài chính phải không ạ?”
“Đúng vậy.”
Lục Sâm gật đầu, lại nghe cô nói tiếp: “Anh có quen ai tên Tạ Ly không?”
Thấy cô gái trước mặt cầm theo cái túi, Lục Sâm nghĩ chắc cô muốn tặng Tạ Ly, dù sao cảnh tượng này không phải lần một lần hai.
Tạ Ly quả thực có sức hút, đến sinh viên mới nhập học cũng mê muội.
“Tuy trông em rất xinh nhưng mà Tạ Ly sẽ không thích em đâu.”
“Vì sao ạ?”
Diệp Ngưng thấy khó hiểu, không kìm được hỏi một câu.
“Bởi vì…….”
Trong đầu Lục Sâm nảy ra một ý, lấy lý do đơn giản để từ chối thay Tạ Ly, “Cậu ấy thích người khác rồi.”
“À…”
Hóa ra anh có người trong lòng rồi.
Diệp Ngưng thấy hơi thất vọng, nhưng mà dù sao cô mới gặp anh vài lần, nói: “Anh quen anh ấy đúng không ạ? Vậy anh đưa áo sơ mi cho đàn anh Tạ Ly hộ em nhé.”
Lục Sâm hơi tò mò, cậu ta cau mày, sao áo của Tạ Ly lại trong tay người con gái khác?
Diệp Ngưng cũng không giải thích thêm, đưa túi đồ cho Lục Sâm rồi rời đi.
Ôi, chẳng lẽ hòa thượng tu hành vạn năm bắt đầu ăn mặn rồi?
Thú vị lắm đây.
Lục Sâm cười, cầm túi về ký túc xá, thấy Tạ Ly ngồi trước máy tính.
“Khụ, khụ,…”
Cậu ta giả bộ ho khan vài tiếng nhưng Tạ Ly không thèm quan tâm.
Lục Sâm cầm áo sơ mi: “Áo sơ mi của ai nè? Còn có mùi bột giặt nữa?”
Cuối cùng Tạ Ly cũng có phản ứng, quay đầu nhìn Lục Sâm.
“Của tôi à?”
“Không phải của cậu chẳng lẽ là của tôi chắc? Cậu có bao giờ thấy tôi mặc kiểu áo cấm dục như này không?”
“Cậu lấy ở đâu?”
“Có một nữ sinh đưa cho tôi, người ta đứng đợi ở dưới tòa nhà khoa Tài chính, trông rất xinh gái nhé.” Lục Sâm cười đểu: “Sao áo của cậu lại trong tay cô ấy, hai người có gì đó với nhau à?”
“Dẹp mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của cậu đi.”
Tạ Ly lườm Lục Sâm một cái, anh cầm chiếc áo hỏi, “Cô ấy đâu? Cậu nói gì với cô ấy rồi?”
“Cậu phải nói cho tôi biết hai người có quan hệ gì đã.”
“Tôi muốn theo đuổi cô ấy.”
Tạ Ly không chút do dự trả lời Lục Sâm.
Lục Sâm cả kinh.
OOii trời ơi, hóa ra Tạ Ly cũng thích con gái, mấy năm nay người theo đuổi Tạ Ly nườm nượp, hết người này đến người khác mà Tạ Ly chẳng thèm ngó ngàng, giờ chỉ là đàn em năm nhất cũng làm cậu ta gục ngã, ulatrui, đúng là tin sốt dẻo, không thể tin nổi mà.
“Chẹp chẹp…”
Lục Sâm lắc đầu, cảm thán: “Cậu sắp tốt nghiệp rồi đấy, đừng làm hại con gái nhà người ta.”
Tạ Ly cẩn thận cất chiếc áo sơ mi rồi ngồi xuống đối diện máy tính, không quan tâm Lục Sâm.
Cậu ta còn đang định nói tiếp thì đột nhiên lại nhớ tới những điều mình đã nói với cô gái kia.
Nếu để Tạ Ly biết chắc mình không còn đường sống mất.
Huhu không nói nữa không thể để Tạ Ly biết được.