Tịch à....Tịch ơi....Tịch ới ời ơi......
- Huynh rỗi quá nhỉ? - Nhan Tịch càu nhàu, quắc mắt nhìn hắn.
Thiên Long cố làm dáng nũng nịu, than vãn với cậu.
- Đệ ngồi đây đọc mấy cái này mãi không chán à?
- Không chán.
- Nhưng ta chán....Hay ta đưa đệ đi xem diều nhé.
- Huynh đi đi, đệ còn phải đọc hai hồi nữa.
- Thì đi rồi về đọc sau!
- A....khoan.....
Không cho cậu kịp trả lời, hắn vác cậu lên vai, đưa cậu ra ngoài.
Mặc cậu ra sức đấm vào lưng hắn, hắn vẫn đi thôi.
- Đường Thiên Long, huynh quá đáng!
- Nhan công tử, công tử tự mình leo lên hay ra giúp ngài....
- Ta tự leo.
Nhan Tịch cau có, leo lên mình ngựa, bất cẩn bị trượt chân, may cho cậu có hắn ở phía sau nên đỡ được.
Thấy hắn cười cậu, cậu liền hóa ngượng đỏ chín mặt, đẩy hắn ra, leo lên lần nữa.
- Thấy sao? Hậu phương vững không? - Hắn cười đùa nhìn cậu.
- Huynh mau lên đi.
Nhiều chuyện!
Thấy cậu xấu hổ như vậy, hắn liền bật cười, thì thôi tha cho cậu vậy.
Hắn leo lên ngồi đằng sau cậu.
Đưa cậu đến một cánh đồng xanh.
Trên bầu trời trong xanh kia thì dường như được tô thêm vài điểm màu sắc của những con diều, khiến cậu phải tròn mắt ngạc nhiên.
- Làm gì mà ngạc nhiên thế?
- Ta không có như huynh, trên núi Bắc Sơn không thể thả diều như ở đây.
Lâu rồi ta mới thấy...
- Vậy đệ có muốn thả thử không?
Cậu đơ ra một cục, nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn thì cười với cậu, chạy đến quầy hàng nhỏ bán diều gần đó.
- A, khoan! - Cậu giật mình, vô thức nắm lấy cánh tay hắn.
- Sao thế? Đệ không muốn thả thử à?
- Không phải...- Cậu ngập ngừng mãi, rốt cuộc cũng nói nên lời.
- Ta muốn thả diều, nhưng mà.....!!!
- Nhưng mà?
- Ta cũng muốn thả hoa đăng nữa!
Cậu nhắm tịt mắt lại nói hết lòng mình.
Hắn thì ngơ ngác nhìn cậu rồi lại liền bật cười.
Dịu dàng xoa đầu cậu.
- Muốn thả hoa đăng thì phải chờ đến tối.
Bây giờ đệ cứ chơi thả diều trước đi, chơi rồi nghĩ xem nên viết gì vào hoa đăng.
Mắt cậu sáng rực lên, nháo nhào lên như một đứa trẻ con.
- Được sao? Đệ sẽ được thả hoa đăng à?
- Tất nhiên.
Đệ muốn làm gì cũng được, có ta là hậu phương rồi, lo gì chứ.
Cái người này! Hở ra một cái là đấm vào mặt người ta mấy cái kiểu thả thính này.
Làm cậu đỏ chín mặt rồi này!
- À....ừm....hậu phương...ừm....rất vững.
Thiên Long như bị cậu bắn một cây tên vào giữa ngực, bĩu môi xúc động nhìn cậu, ngó qua ngó lại xem có ai không rồi liền ôm chặt lấy cậu.
- Nè...., đang ở ngoài đó! Vả lại đệ còn không cải trang, nhìn vào người ta nói vô nói ra bây giờ!
- Thì có làm sao? Chúng ta cũng che mạng rồi, đâu ai nhận ra.
- Huynh dạo này gan lớn lắm rồi phải không!?
- Thôi mà....ta ôm một chút thì cũng có sao?
Thôi thì đành để cho hắn ôm, có nói nhiều thì hắn cũng chẳng bỏ ra, hiểu quá mà....
.......................
Gần cánh đồng, đột nhiên xuất hiện một chiếc kiệu được đưa đến.
Đó là kiệu của Kiều phủ, kiệu có màu đỏ gạch, cửa sổ được làm từ vải có thêu hình hoa tử đằng, đằng sau tấm rèm liền xuất hiện một cô nương xinh đẹp, đó là Kiều Diễu Minh.
- Dừng lại.
- Diễu Minh hạ lệnh cho đám nô bộc dừng kiệu lại.
Vén tấm rèm lên một nửa, chỉ đệ lộ phần mắt ra nhìn.
- Là Thiên Long và Tiểu Tịch phải không? - Cô hỏi.
- Không rõ nữa ạ.
Băng Cẩn từ đâu ra xuất hiện phía sau Diễu Minh, chen lên đằng trước nhìn cho rõ, thì liền hết hồn, giật người ra đằng sau.
- Hai cái người này, muốn cho cả thiên hạ biết hay sao mà lộ liễu thế!?
- Vậy là hai người đó ái mộ nhau thiệt à? - Diễu Minh mắt sáng rực, nháo nhào lên hỏi.
- Thì muội đã bảo rồi mà.
- Là chuyện tình của hai nam nhân thật sao!?
- Tất nhiên.
- Oaaaaaaaa!!!!!!!!!
Diễu Minh kích động hét toáng lên, mặt mày thì hớn hở.
- Tỷ dễ chấp nhận thế? Hoàng huynh là tướng công tương lai của tỷ đấy.
- Đúng là ta từng thích Thiên Long rất nhiều, nhưng sau một thời gian thì ta cảm thấy giống với tình cảm gia đình thì hơn.
- Nhưng dù vậy tỷ vẫn phải lấy huynh ấy thôi.
Tỷ không có ý phản đối để tìm tình yêu cho riêng mình à?
- Tỷ....không cần cũng được, sẽ không phản đối, sẽ hết lòng giúp huynh ấy lên ngôi.
Ta nợ huynh ấy quá nhiều chuyện rồi, vả lại tỷ cũng chẳng yêu ai cả, chẳng ai yêu tỷ cả.
- Nợ nần gì chứ, không phải huynh ấy coi tỷ như muội muội ruột sao.
Cũng đâu phải không ai yêu tỷ, có Ngôn đấy.
Diễu Minh mặt mày ngơ ngác nhìn Băng Cẩn, rồi lại nhìn thẳng chớp chớp mắt.
Băng Cẩn quan sát biểu hiện của tỷ tỷ rồi liền hỏi.
- Không lẽ....tỷ không nhận ra à?
Diễu Minh gật đầu lia lịa, rồi liền bậm môi khó hiểu.
- Ngôn....không phải là thích muội sao?
- Có muội thích huynh ấy chứ huynh ấy mà để ý tới muội! Nhưng bổn công chúa đây không thể mất giá như vậy được....
- Nên muội liền chuyển qua Châu tướng quân đúng không?
Này, này, này!!!! Băng Cẩn thế mà lại biết ngượng đỏ cả mặt cơ đấy!
- Tỷ...tỷ này!!!
Băng Cẩn quay mặt đi, chẳng biết đáp lại sao đây.
- Nhưng có thật là Ngôn thích ta không? Tỷ luôn cảm thấy đệ ấy nhìn muội bằng ánh mắt khó tả lắm.
- Vậy khi huynh ấy nhìn hoàng huynh thì tỷ thấy huynh ấy nhìn như thế nào?
- Cũng rất khó tả.
- Đấy! Tỷ với Tịch có suy nghĩ y như nhau vậy.
Thật là..