- Thiên Long có vẻ lo cho ngươi quá nhỉ? - Châu Khương sau khi tiễn ba người kia về, vào thư phòng hỏi cậu.
- Huynh ấy chỉ làm quá lên thôi.
Cái tên đần đó....
Cậu hai tay chống cằm, mặt nhăn nhó, nghe đến tên hắn thì lại liền muốn mở miệng ra chửi.
Châu Khương thấy lạ, chầm chậm ngồi xuống đệm của mình.
- Thiên Long làm gì ngươi giận à? - Hắn hỏi.
- Ta không giận! - Cậu nói lớn.
Cậu nói to đến mức khiến hắn phải giật mình, rơi cả cây bút lông trên tay.
Hắn thở dài, cầm cây bút lông lên, quắc mắt nhìn cậu.
- Ngươi! - Hắn chĩa cây bút lông vào người cậu, hít thở thật sâu, nói tiếp.
- Đang giận.
- Ta bảo là không....
- Vậy thì đừng có mắng chửi người khác vô lý chứ! - Không chịu nổi nữa, hắn đập cây bút lông lên bàn, bực bội nói.
- Ta có mắng....
- Đừng có cãi! Ayzzzz! Cái tên trời đánh nhà ngươi, cho chừa này, chừa này....
Mỗi lần hắn nói là hắn lại lấy cây bút lông quệt mực lên mặt cậu.
Cậu để yên cho hắn quệt đã đời rồi hỏi.
- Trút giận xong chưa?
- Rồi.
- Hắn ngừng tay, lấy lại thái độ điềm đạm lúc trước.
- Ngươi không lau mặt à?
- Lát đi.
Ta cũng quen bị ngươi "trút mực" vào mặt rồi....À không, tính ra thì cũng lâu rồi chúng ta mới gặp nhau nhỉ? - Cậu ngẩn ngơ nhìn lên không trung, hỏi bâng quơ.
- Ừ thì cũng mới năm thôi mà.
Nhưng ta hỏi này, năm qua người sống khổ sở lắm sao? Chẳng thấy cao lên được miếng nào cả.
- Hắn nhìn cậu từ trên xuống rồi lại từ dưới lên, phê bình.
- Người đang cố chọc tức ta à.
năm nay ta cao lên được tấc rồi nhé! - Cậu bực bội nói.
- À! Vậy ý ngươi là ngươi từ tấc rưỡi thành tấc rưỡi à? Cao hơn cô công chúa bướng bỉnh kia "những" nửa tấc cơ đấy.
- Hắn trêu cậu.
- Vậy chứ ngươi bao nhiêu tấc hả!? - Cậu giận đùng đùng, đứng thẳng lên hỏi.
- tấc rưỡi.
- Hắn bình thản trả lời.
Cậu quê độ, xoay mặt đi hướng khác, không thèm chơi với cái tên cao lêu nghêu như hắn nữa, đồ ác độc, cứ thích lấy điểm yếu của người khác rồi tự chọc cười bản thân.
- Mà ngươi giận gì Thiên Long à? - Hắn lại trở lại với câu hỏi ban nãy.
Cậu nghe thấy tên hắn cứ như có một cánh cửa thoát thân ở trước mặt vậy, chớp lấy cơ hội, ngoan ngoãn ngồi xuống, thắc mắc đủ điều.
- Ta hỏi ngươi này.
Thiên Long đúng là bị đần nhỉ? Sao lại để ta một mình ở đây với ngươi rồi lại đưa cả bọn kia về lại Ngân Bàn Tuyết.
Tự bảo Châu phủ an toàn hơn Ngân Bàn Tuyết mà lại tự về cái nơi đó.
Đần nhỉ? - Cậu nói một lèo, nhưng nội dung từng câu chỉ là muốn chửi tên huynh kia sao lại đần độn ra thế.
- Họ muốn bảo vệ ngươi đấy.
- Hắn nhấp trà, nói.
- Bảo vệ? - Cậu hỏi lại.
- Châu phủ đúng là nơi an toàn nhất đối với ngươi bây giờ nên họ giao ngươi cho ta bảo vệ là phương án tốt nhất, nhưng như vậy thì chưa đủ chắc chắn đâu, vì họ vẫn chưa biết được quá khứ của ta và ngươi.
Nhưng nếu công chúa bướng bỉnh cứ cố giữ ngươi thì chả khác nào giữ cọp ở nhà cả, với cái tính mới đến chỗ mới hay đi lạc của ngươi nếu vô tình bị bắt thì coi như cả hai người kia cũng toi, với cái an ninh như chuồng không đóng của Ngân Bàn Tuyết thì bị bắt không sớm thì muộn thôi.
Thiên Long và tên cận vệ Triệu Ngôn kia phải trở về đó để thám thính xung quanh, vả lại cả hai người đó đều là gương mặt quen thuộc ở Viễn Sơn, ở lại một nơi gần cung điện như Châu phủ thì thế nào cũng bị nghi ngờ, thà ở Ngân Bàn Tuyết xa xôi hẻo lánh tí xíu, đỡ phải hao công tốn sức trốn mấy tên cận vệ hay lui qua lui lại.
- Hắn giảng giải cho cậu nghe.
- Vậy....bây giờ nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất với ta à? - Cậu hỏi.
- Nên ngươi có ra ngoài thì nên cải trang cho kĩ vào, ta có cứu ngươi được một lần thì chưa chắc có được lần thứ hai đâu.
- Hắn gật đầu, bỏ tách trà xuống, nhắc nhở cậu.
Cậu ngẫm nghĩ một hồi, cứ ngỡ cậu đang nghĩ chiến sách gì hay ho thì cậu lại đưa cái mặt sầu đời ra cho hắn nhìn, ụp mặt xuống bàn, lẩm ba lẩm bẩm một mình, thấy cậu như vậy hắn cũng chẳng dám hỏi chuyện.
- " Từ bao giờ mà tên này lại trông cứ điên điên dở dở thế này?" - Hắn nghĩ thầm.
- " Vừa mới bày tỏ tình cảm với nhau mà sao lại phải chịu cảnh yêu xa thế này! Không công bằng tí nào..."- Cậu nghĩ.
Trong đầu cậu lúc này toàn là nước mắt nước mũi, cắn răng căn môi quở trách ông trời sao cứ thích mò chiêu tàn nhẫn tiếp cậu.
Đúng là chẳng có gì được gọi là như mơ cả, như địa ngục thì đúng hơn.
Thiên Long nằm trong phòng ngủ riêng ở Ngân Bàn Tuyết.
Nằm suy ngẫm, khi hắn mới đến, sao lại gặp phải người có bóng lưng quen thuộc đến vậy, cứ nghĩ tới là lại muốn rút kiếm ra theo bản năng, một bóng lưng rất quen thuộc, quen đến mức muốn giết người đó giữa làng phố đầy lá thu, muốn nhuốm những chiếc lá đó thành màu của máu tanh.
Hắn ngồi bật dậy, xoa xoa phần thái dương, xoá bỏ cái suy nghĩ man rợ đó đi.
Hắn ngồi nhìn bâng quơ về hư không, cảm thấy thật nặng nề, từ nơi hắn luôn coi là nhà bây giờ lại muốn bắt sống lấy hắn chờ ngày chém đầu.
Tự nhiên hắn lại đột nhiên nhớ đến mẫu hậu của hắn, cắn chặt môi, cố để cho những giọt lệ quay vào trong.
- Người thua cuộc....sẽ phải chứng kiến người mình yêu thương lìa xa.
Mình không được để ai phải chết vì mình....như mẫu thân....!- Hắn nói trong đau đớn.
Đột nhiên, từ phía cửa sổ vang lên tiếng cốc cốc, thắp nến lên, hắn quay sang thận trọng mở cửa, thì liền thấy một con bồ câu trắng mút, đưa bàn chân của nó lên xem thì một trong hai chân được khắc chữ "Châu" nho nhỏ.
Hắn gấp gáp mở bức thư ra xem thì lại đột nhiên mỉm cười.
" Huynh à! Lần sau mà huynh còn nghĩ chuyện gì mà không chịu nói ra mà lại một nước đi luôn là đệ giận đấy! Huynh nên cảm ơn Châu tướng quân đi, nhờ ngài ấy nên đệ mới biết dụng ý của huynh đấy.
Mà hình như huynh giận đệ vì đệ hay nhắc đến ngài ấy phải không? Trời ạ, đệ với ngài ấy chỉ là bạn bè lúc trước vô tình cứu giúp nhau thôi, lần sau kể cho huynh nghe.
Còn bây giờ! Nội dung bức thư sẽ là của huynh đó nhé! Huynh, mai tụi mình đi ăn sáng cùng đi.
Đệ thèm hoành thánh.
Tái bút: Đệ đang đói.
Nhan Tịch."
Thiên Long đọc mà lại vui đến mức nằm lăn ra đọc lại lúc nào chẳng hay.
- Đệ bảo viết thư cho ta mà phần của ta còn chưa được một nửa của Châu Khương nữa đây này....Tịch ngốc.
Bầu trời sao sáng trăng rọi, bức thư trong tay thì ngập tràn sao băng, ngôi sao băng của riêng họ, ngôi sao mang giấc mơ muốn được ở cạnh nhau của họ..