Editor: Ái Khiết
Mộc Tắc đứng thẳng người, lưng dựa vào vách tường mở bật lửa châm một điếu thuốc. Lửa phừng lên, anh nghiêng đầu hút một ngụm, phun ra vòng khói làm mặt anh thoạt nhìn có vẻ mông lung mơ hồ.
Thẩm Hạ Thời không quen mùi này, cau mày cách xa anh một chút. Người đàn ông lười nhác dựa vào tường, vóc dáng cao lớn, áo sơ mi màu trắng và làn da màu đồng cổ đối lập nhau, cơ bụng rắn chắc rõ ràng, vai rộng, xương quai xanh sắc bén, bên trên là hầu kết nhô lên. Anh gợi cảm chết người, mang theo vẻ đẹp lười biếng lạnh lùng.
Anh ngửa đầu phun ra vòng khói, nghiêng người đi tới nhìn cô. Môi mỏng gợi lên, giọng nói bình thường vẫn khàn khàn: "Không phải thích hôn sao?"
"Cái gì?"
Mộc Tắc xoay người đối diện cô, ngón tay kẹp điếu thuốc, sương khói lượn lờ quanh người anh. Ánh mắt thâm ý, đáy mắt đen láy khó lường, sâu hun hút như muốn đem Thẩm Hạ Thời hút vào.
"Em thích hôn, về sau tôi thấy em một lần thì hôn một lần."
Thì ra là còn ghi thù cô ở quán bar cưỡng hôn anh. Thẩm Hạ Thời cười đầy ý vị: "Không tốt lắm đâu, nếu hôn làm anh thích tôi thì sao?"
"Thích?" Anh tựa hồ là cảm thấy buồn cười, ngồi xuống ghế, chân dài đặt trên bàn, nhắm mắt hút thuốc.
Căn phòng hắc bạch vô thường, chỉ có hai màu. Bàn làm việc và sô pha màu đen, vách tường màu trắng, một bức tranh đầu con sói treo trên tường, ngoài ra không còn trang trí gì khác. Tựa như chủ nhân của nó, không thể nhìn thấu được người này.
Thẩm Hạ Thời không muốn lãng phí thời gian, ngồi xuống trước mặt anh rồi nói thẳng: "Tôi biết anh đã nhận đơn hàng về Kim Thân Hồng, tôi cũng không thể ngăn cản các anh kiếm tiền, chỉ hy vọng các anh có thể thư thả một khoảng thời gian. Nếu tôi không còn cách nào lấy phán quyết tử hình cho Kim Thân Hồng thì các anh muốn giết muốn chặt, tùy tiện."
Mộc Tắc tắt mẩu thuốc, nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn cô, thân trên của anh cơ hồ là trần trụi, cơ bụng lộ rõ đến mức sắc mặt Thẩm Hạ Thời đỏ lên.
Anh nhìn chằm chằm vành tai đỏ ửng của Thẩm Hạ Thời, phá lệ cảm thấy có ý tứ: "Muốn giết muốn chặt, lời này không giống như lời một kiểm sát trưởng sẽ nói."
"Nếu pháp luật không thể làm phạm nhân chịu trừng phạt thì người khác muốn làm gì cũng không liên quan tới tôi. Cho nên, hy vọng Mộc tiên sinh có thể cho tôi thư thả một khoảng thời gian. Định tội Kim Thân Hồng xong ngài cũng không tính là bị tổn thất, ngài cũng không mất sức, không phải khá tốt sao?"
"Nếu vậy thì mọi người sẽ nói Mộc Tắc tôi dựa vào phụ nữ để kiếm cơm ăn."
Anh nói chuyện không chút để ý, phảng phất cũng không đem đề nghị của cô để trong lòng, chỉ là ánh mắt nhìn cô có tính xâm lược làm màu hồng trên tai Thẩm Hạ Thời lan nhanh đến trên mặt.
Da của cô rất trắng, hiện tại nhìn giống như một viên ngọc trắng bên trong vỏ trái cây màu đỏ vậy. Mộc Tắc nheo mắt, ánh mắt không di chuyển, ngón trỏ gõ gõ trên bàn, âm thanh khàn khàn trầm thấp vang lên:
"Giống trái đào chín."
"Cái gì?"
Khuỷu tay anh chống trên bàn, hai tay chồng lên nhau: "Kiểm sát trưởng tiểu thư, tôi là người làm ăn, cùng người làm ăn nói chuyện hợp tác là yêu cầu thành ý."
Anh ta thì tính là người làm ăn sao, còn không phải là sát thủ, người phóng hỏa mới đúng chứ!
Thẩm Hạ Thời lấy tóc che mặt rồi mới gật đầu mỉm cười: "Mộc tiên sinh muốn tôi có thành ý thế nào?"
"Em." Ánh mắt của anh càn rỡ vô cùng, đánh giá cô từ trên xuống dưới sau đó gật đầu, rất hài lòng bĩu môi: "Không thì dùng em đi, tôi cảm thấy em rất không tồi, ít nhất xứng đôi với tôi."
Thẩm Hạ Thời mờ mịt trợn trắng mắt, "Đàn ông đều là đại móng heo", những lời này mặc kệ như thế nào vẫn rất hợp với tình hình này.
"Ngại quá." Thẩm Hạ Thời đứng dậy, từ trong túi xách móc ra danh thiếp quảng cáo thoang thoảng mùi nước hoa đặt trước mặt anh: "Anh không xứng với tôi."
Cô chỉ chỉ tấm danh thiếp kia: "Mộc tiên sinh muốn làm ăn có thể tìm đối tác ở chỗ này, chỉ cần gọi điện là hàng sẽ giao tận nhà, kinh nghiệm đặc sắc, đảm bảo ngài hài lòng."
Cô đến cạnh cửa, tay đã vịn trên then cửa, nghiêng đầu nhìn anh với ánh mắt diễm mị đến cực điểm: "Đúng rồi, kỹ thuật hôn của Mộc tiên sinh thật chẳng ra gì, lần sau gặp mặt vẫn là nên nói chuyện thôi."
Cửa bị đóng lại, Thẩm Hạ Thời nghe bên trong truyền ra tiếng ly bị vỡ. Cô liếc mắt ra sau, nhanh chóng đi đến đại sảnh kéo Khương Hân và Dương Cẩn muốn đi ra ngoài. Các anh em chạy đến ngăn lại:
"Chị dâu với đại ca chúng em thế nào rồi?"
Thẩm Hạ Thời ngượng ngùng cười: "Các người hỏi anh ấy đi."
Đây là thẹn thùng sao?
Xem ra sự tình tiến triển thật sự không tồi nha!
Thẩm Hạ Thời rũ mắt cười uyển chuyển: "Chúng tôi phải đi trước đây."
Mọi người xem tình hình như vậy tự nhiên không thể ngăn cản. Dáng vẻ chị dâu lớn này quả thật thẹn thùng đến mức không biết làm sao, khẳng định là do đại ca quá dũng mãnh.
Mọi người gật gật đầu, Thẩm Hạ Thời lôi kéo Khương Hân và Dương Cẩn nhanh chóng rời đi. Mộc Tắc đá cửa trong phòng bước ra:
"Người phụ nữ kia đâu?"
Nhị Tứ ngơ ngác chỉ chỉ ngoài cửa: "Đi rồi."
Mộc Tắc hung hăng ném tờ giấy quảng cáo xuống đất: "Đuổi theo cho lão tử!"
Các anh em ngây ngốc, chạy nhanh đuổi theo. Ba người Thẩm Hạ Thời vừa vặn đã vào thang máy, nhìn đám người thở hồng hộc đuổi theo. Cô đứng giữa thang máy, trước khi cửa sắp đóng liền ưu nhã dựng lên ngón giữa.
Các anh em quả thật không dám nhìn sắc mặt lão đại, Mập Mạp đánh bạo: "Đại ca... không... không hài hòa?"
Mộc Tắc hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Mập Mập vội che cổ, xem ra bà cô kia lại chọc giận lão đại rồi.
@ a i k h i e t
Thẩm Hạ Thời ngồi trên xe tô lại son môi, Dương Cẩn thò lại gần: "Các người làm gì ở trong phòng vậy?"
"Bàn chuyện làm ăn."
"Nói chuyện làm ăn thế nào vậy chứ, nói đến mức đám hung thần ác sát đó đuổi theo luôn." Dương Cẩn tay cầm hoa lan nghĩ mà sợ, vỗ vỗ ngực, vẻ mặt kinh hoàng chưa ổn định.
Thẩm Hạ Thời khép gương cái 'bang': "Nói tóm lại, Kim Thân Hồng có sống được đến lúc mở phiên tòa hay không cũng mặc cho số phận, chúng ta cứ việc tra án."
Cô gọi điện cho Trần Bạch thông báo tình huống, cũng dặn dò bọn họ phái nhiều người thân thủ tốt một chút để bảo vệ Kim Thân Hồng. Ngắt điện thoại xong, Thẩm Hạ Thời lại mang kính râm lên: "Chúng ta về viện kiểm sát trước đi."
Khương Hân đang lái xe từ kính chiếu hậu liếc cô một cái, Thẩm Hạ Thời lười biếng nằm ở ghế sau, cô thấy vậy nhăn mày:
"Cậu năm lần bảy lượt chọc giận Mộc Tắc, hắn ta nhất định không buông tha cho cậu. Đã sớm nói cậu chuyển đến căn hộ của chúng tôi đi, một mình cậu không an toàn, hai ngày này về nhà tôi đi."
Dương Cẩn không vui, cắn môi chụp lấy cánh tay Khương Hân: "Anh thì sao? Anh ngủ chỗ nào?"
Thẩm Hạ Thời thở dài: "Cậu nhìn bộ dáng tiểu tức phụ của Dương Cẩn kìa, nếu tôi muốn về nhà cậu thì chắc chắn cậu ta sẽ tìm tôi khóc lóc. Huống chi tình cảnh tôi hiện giờ nguy hiểm lắm, làm sao có thể liên lụy tới mấy cậu. Các cậu yên tâm, hai ngày này tôi không về nhà, trước tiên sẽ trốn trong khách sạn vài ngày."
Ba người là bạn học từ thời đại học, Khương Hân và Dương Cẩn biết rất rõ tình huống của Thẩm Hạ Thời. Là người không cha không mẹ, ở thành phố lớn Trừng Dương này cũng không có thân thích, là nhân viên hành chính giống bọn họ, ngày thường trừ làm việc tan tầm, sáng đi chiều về đúng giờ thì căn bản không có chút thời gian kết giao bạn bè.
Dương Cẩn bắt đầu nổi lên tình mẫu tử: "Hạ Hạ, nếu không cậu tới nhà chúng tôi đi, tốt xấu gì có thể chiếu cố cậu. Nhiều năm như vậy cậu vẫn một mình, chúng tôi cũng đau lòng lắm."
"Tôi biết các cậu lo lắng cho tôi." Thẩm Hạ Thời cười rộ lên, kính râm hạ xuống lộ ra đôi mắt mở to lại không có thần thái gì. Cô thở dài: "Tôi cũng đâu còn mẹ."
"Mẹ cậu..." Khương Hân áp xuống mũi gian ghen tuông: "Đúng vậy, cậu đâu còn mẹ đâu."
Thẩm Hạ Thời không nói gì, an tĩnh cuộn lại ngủ trên xe, Dương Cẩn lấy một tấm thảm đặt trên người cô. Dọc đường về viện kiểm sát ba người đều không nói chuyện. Con người ấy mà, một số việc lặng lẽ đặt ở đáy lòng không dễ chạm vào, Thẩm Hạ Thời chính là loại người này.
Trở về viện kiểm sát, Úy Tây Châu đã ở đơn vị điều tra chờ cô. Thẩm Hạ Thời lướt qua cậu ta rồi ngồi vào bàn làm việc, ngồi yên trên ghế như đi vào cõi thần tiên, mười giây sau tinh thần phấn chấn mở máy tính bắt đầu công việc.
Úy Tây Châu đứng trước mặt cô: "Thẩm kiểm, vừa rồi là do tôi quá mức, cô hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi."
"Ừm." Âm thanh lười biếng đáp lời, Thẩm Hạ Thời một tay đánh chữ, một tay nhìn tư liệu, trình độ thục liễm làm người khác cảm thấy cô thường xuyên nhất tâm nhị dụng như vậy.
"Cô chấp nhận tôi xin lỗi sao?"
Thẩm Hạ Thời dừng tay đánh chữ liếc cậu một cái, tiếp theo tiện đà gõ bàn phím: "Cậu mới xin lỗi tôi sao? Sao tôi không nghe thấy nhỉ?"
Úy Tây Châu hít sâu một hơi: "Thật xin lỗi."
"Tôi nhận." Thẩm Hạ Thời cong lưng ôm một đống tư liệu trong ngăn tủ ra: "Nhưng cậu không thích hợp ở đơn vị công tác điều tra này. Đương nhiên, tôi không thể chỉ cậu nơi để đi, chỉ là sau này tôi sẽ không phá án cùng cậu nữa."
Úy Tây Châu nhìn cô bận rộn, cũng không biết nói hoặc nên làm gì, xoay người đi ra ngoài.
@ a i k h i e t
bộ Hòe Giang đông đủ đứng bao phủ ở sảnh lớn, ai cũng không dám tiến vào phòng lão đại nói chuyện, đánh bài uống rượu cũng không dám lớn tiếng thét to, sợ lão đại đem vũ khí ra tàn sát một trận.
Nơm nớp lo sợ qua hai ngày, Mộc Tắc quả nhiên đem vũ khí ra, mọi người hoảng sợ nuốt nuốt nước miếng: "Đại ca, có chuyện gì thì từ từ nói."
"Nói cái gì mà nói, đi làm việc."
Nghe nói cảnh sát tăng số người có thân thủ tốt bảo vệ Kim Thân Hồng, bất quá như vậy đối với đám người Hòe Giang này không khác gì nhà giam được chế tạo từ hoàng kim, sinh mệnh chim hoàng yến bên trong mọi thời khắc đều nằm trên tay bọn họ.
Đối diện phòng bệnh Kim Thân Hồng đang nằm, trên lầu thượng của tòa nhà ấy, Nhị Tứ và Trảm Xuân tìm góc độ tốt nhất lắp ráp súng và ống giảm thanh, nhìn sang Mộc Tắc: "Đại ca, xong rồi."
Mộc Tắc cúi người, nhắm ngay tim Kim Thân Hồng.
Một giây, hai giây, ba giây,... ba mươi giây trôi qua, anh vẫn chưa nổ súng.
Nhị Tứ và Trảm Xuân liếc nhau, phương pháp giết người của lão đại luôn luôn chuẩn xác và tàn nhẫn, chưa bao giờ do dự, hiện tại là làm sao vậy?
Mộc Tắc đột nhiên nghiêng họng súng nhắm chuẩn ở vai phải của Kim Thân Hồng. Sau ba giây liền bóp cò, vai phải Kim Thân Hồng trúng đạn, nhóm cảnh sát kinh hoảng thất thố nhìn xung quanh. Không có một bóng người, viên đạn này từ đâu bắn lại đây?
Mộc Tắc ném khẩu súng sang một bên, móc di động ra nhìn số điện thoại của Thẩm Hạ Thời. Hai người cho rằng anh phải gọi điện cho Thẩm Hạ Thời, nhưng thấy lão đại phát ngốc nửa ngày rồi cau mày bóp nát điện thoại, ai cũng không biết anh nghĩ cái gì.
Trời đất u ám, Thẩm Hạ Thời nhận được điện thoại của Trần Bạch xong lập tức đóng máy tính: "Kim Thân Hồng bị tập kích, mau đến bệnh viện một chuyến."
Vừa tới bệnh viện, người đầu tiên thấy là Kim Đại Thành, bố của Kim Thân Hồng. Vị phú thương này vừa nhìn liền biết giàu đến chảy mỡ, toàn thân hàng hiệu, bụng bia thật to, bộ dáng nhìn hàm hậu nhưng đôi mắt phá lệ lại gian manh.
Nhìn Thẩm Hạ Thời đuổi tới, Kim Đại Thành bước lên quát: "Kiểm phương các người và cảnh sát bảo vệ con trai tôi thế nào đây hả?"
Giọng ông ta rất lớn, rống đến mức những hộ sĩ xung quanh sợ hãi đến ngây người. Thẩm Hạ Thời yên lặng lau nước miếng vừa văng lên mặt, ngoài cười nhưng trong không cười:
"Tôi là mẹ hắn sao?"
"Cô nói cái gì?"
Thẩm Hạ Thời cau mày, lấy trong túi xách một tờ khăn ướt để lau mặt, thanh âm nhàn nhạt lạnh lùng: "Nếu tôi không phải mẹ hắn, dựa vào đâu tôi phải nhìn hắn giờ? Tuy rằng các người xin bảo hộ của kiểm phương nhưng kiểm phương cũng không nhận, cho nên cũng không có bất kì nghĩa vụ nào phải bảo vệ con trai của ông."
Cô ném khăn giấy ướt vào thùng rác, nhấc mí mắt nhìn ông ta từ đầu đến chân, trong mắt lộ ra châm chọc, cười nhạo: "Ông là bố hắn, ông nuôi lớn hắn, dạy dỗ không tốt chưa nói, còn tới bảo kiểm sát trưởng không bảo vệ tốt con trai ông, ông cho tôi phí bảo hộ sao? Tôn trọng tôi một chút đi, đừng quên tôi là kiểm sát trưởng quyết định con trai ông được sống hay chết."
"Cô!!"
Kim Đại Thành bị nói vậy đến á khẩu. Thẩm Hạ Thời đơn giản dò hỏi Trần Bạch, biết Kim Thân Hồng cũng không bị ảnh hưởng gì đến mạng sống. Khi rời đi cô còn cố ý đi ngang qua Kim Đại Thành, liếc nhìn dáng người mập mạp của ông ta, mắt trợn trắng: "Kim tiên sinh lần sau lên tạp chí thương nghiệp nhớ cho tiền thợ chụp để chỉnh lại diện mạo nhé."
"Thẩm kiểm sát trưởng không cần quá đắc ý, đi đêm nhiều cũng có ngày gặp ma!"
Thẩm Hạ Thời nhìn ông, mặt lộ vẻ châm chọc: "Muốn gặp ma cũng là hai cha con ông gặp được. Con trai ông giết nhiều người như vậy, ông giúp hắn giải quyết tốt hậu quả, vậy ông cũng là đồng lõa!"
"Mày nói bậy gì đó!" Người xem náo nhiệt xung quanh ngày càng nhiều, Kim Đại Thành hận không thể đi lên lấp kín miệng cô lại.
"A~ thì ra mọi người còn chưa biết bản mặt thật của hai cha con các người sao? Yên tâm, rất nhanh thôi. Vì để không cho Kim tiên sinh trả thù tôi nên tôi liền trở về để xem tập đoàn Kim Thần của các người có làm gì trái pháp luật hay không, nhưng đừng để tôi bắt được. Ngài cũng biết, con người của tôi rất chấp nhất."
Kim Đại Thành đè thấp âm thanh: "Tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
"Làm tôi ngã ngựa thì sao chứ, dù sao tôi cũng chỉ có hai bàn tay trắng, một mình cô độc, cùng Kim tiên sinh không giống nhau, Tập đoàn Kim Thần to như vậy, tôi muốn tra tới thì ông có bay đi cũng khó thoát."
Thẩm Hạ Thời xoay người, phất phất tay với ông ta. Kim Đại Thành đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cô rời đi, nắm tay chậm rãi siết chặt, khớp xương nổi rõ, vừa nhìn đã biết tức giận không nhẹ.
Thẩm Hạ Thời nói rất đúng, người chỉ có hai bàn tay trắng nên không sợ, cho nên từ trước đến nay cô không hề sợ hãi bất cứ điều gì.
Mà Kim Đại Thành và Kim Thân Hồng không giống nhau, bọn họ nắm giữ quá nhiều, có được nhiều như vậy thì càng làm bọn họ cố kỵ, dễ dàng lộ ra điểm yếu trước mặt người khác.
------------
Tác giả có lời muốn nói: Các người cho rằng như vậy là kết thúc rồi sao!?
Too young to simple. (Hiểu nôm na là chú mày còn non và xanh lắm)