Quằn quại đợi ăn trưa, đau khổ bị Trì Viễn ăn đậu hủ, Vô Hỷ cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ, cậu lại rầu rĩ rầu rĩ rất lâu…
[hAM]
“Tới giờ rồi, đi ăn trưa thôi”, hắn trực tiếp xách cái người đang bướng bỉnh tống lên xe. Lái một mạch đến nhà hàng đặt sẵn rồi lại xách cái người đang giả chết vào trong, thảy cho cái điện thoại để hồi sinh cậu lại.
“Em chơi đến đâu rồi? “, đặt tách trà nhỏ ngay chỗ cậu, Trì Viễn hướng qua hôn nhẹ lên má cậu.
“Level ấy.”, hời hợt đáp lời hắn.
Đối tác làm ăn đến, hắn cười và bắt tay người kia. “Chào cậu, ngồi đi, nhân viên sẽ đem thức ăn lên, vừa ăn vừa bàn việc?”
Tạm dừng game lại, cậu ngẩng mặt gật nhẹ đầu với người mới tới, ‘cũng khá điển trai’. Sực nhớ là đang đấu quái, Vô Hỷ vội chúi đầu vào game cho tới khi đồ ăn đem lên và điện thoại bị hắn lấy đi. Họ vừa ăn vừa bàn chuyện. Cậu không động đũa thì cũng sẽ được hắn như quen tay mà gắp vào chén cậu, dù rằng như thế nhưng Trì Viễn cũng không xao lãng vấn đề đang nói đến.
“Không ăn trứng cá đâu! Trả anh này!”, bĩu môi gắp thức ăn qua chém hắn, dù cuộc trò chuyện bị xen ngang nhưng hắn không hề cáu gắt mắng cậu, chỉ là liếc qua cảnh cáo, gắp món khác vào chén Vô Hỷ. Cậu cười hì hì tiếp tục ăn.
Đến cuối buổi ăn, chỉ có bụng cậu căng cứng no ứ hự thôi. Trong lúc đợi Trì Viễn tính tiền, cậu nhìn nhìn chàng trai kia, sợ bản thân thất lễ nên quay mặt đi, cơ mà không nhịn được lại hỏi bâng quơ: “Anh đang lo lắng cho ai sao?”
“Sao lại hỏi vậy?!”, chàng trai khó hiểu cùng ngạc nhiên nhìn cậu.
“Anh đôi khi nhíu mày lại, Trì Viễn khi lo lắng cũng hay nhíu mày như anh”, Vô Hỷ đáp, cậu suy nghĩ một chút lại bồi thêm câu:” Có thể tôi đoán sai đi… Đừng quan tâm”, cậu sợ chàng trai sẽ cáu nên vội chạy lại ôm cánh tay hắn, vờ dụi mắt, làm nũng mà không ngại chung quanh.
“Buồn ngủ quá… Đi về thôi… Nhé?”, hắn biết cậu bày trò nên cũng đành cười xoà, tạm biệt chàng trai và dắt cậu ra xe. Trên đường ra bãi xe, Trì Viễn đã trừng phạt cậu một chút vì lúc nãy cắt ngang cuộc nói chuyện với đối tạc.
“Anh xem tôi là giống gì vậy? Hết đánh lại xoa, rồi tống cả đống thức ăn, có khi nào đợi tôi béo lên sẽ đem bán tôi luôn không … “- mệt mỏi nằm dài ra ghế sau, cậu bực mình lầm bầm lảm nhảm.
“Người mua sẽ tốn tiền cơm áo, tôi là đang gánh thay họ. Huống chi, cả cơ thể em bị tôi ăn cả rồi, không nỡ bán đi đâu”, Trì Viễn nhếch môi nhìn cậu qua kính chiếu hậu, ‘con mèo’ của hắn là đang béo lên trông thấy, có lẽ nên đăng ký tập GYM lại thôi.
Trưa nắng, nằm trong xe hơi có điều hoà, Vô Hỷ đã thiếp đi lúc nào không hay.