Sủng Đa (Sủng Cha)

chương 112: có cửa ra

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

– Dùng thân thể này của ngươi, lấy lòng ta, nói không chừng ta sẽ thay đổi mà thu lại chủ ý này.

Ly Hận Thiên cũng không có giãy dụa, cũng không có nói chuyện. Y lẳng lặng nằm ở trên mặt đất băng lãnh trong chốc lát. Khắp nơi ở xung quanh nơi này đều là rêu xanh, hơi nước băng lãn xuyên thấu qua từng sợi tóc, thấm đến bên trên da đầu, thực lạnh, cũng khiến cho nam nhân thanh tỉnh không ít… Càng ngày càng lạnh lẽo bình tĩnh.

– Ta làm, ngươi sẽ buông tha bọn hắn?

Khi hỏi ra cái này, Ly Hận Thiên mí mắt nửa khép hờ lại hàng mi phủ xuống, ánh mắt không nhìn thấy gì nữa. Y liền theo cảm giác của lời người nọ muốn kích thích y mà ôm một chút hi vọng, đối diện ở bên trên y, chính là hô hấp với nhịp thở vô cùng ổn định.

Ngữ khí của y thật bình tĩnh, thậm chí lộ ra một chút lạnh lùng, như là tâm đã chết vậy, cái gì cũng không muốn để ý nữa hoặc là tiếp tục nhìn thấy cái gì nữa.

– Có lẽ là sẽ, nhưng mà cái đó còn tùy theo ta muốn xem biểu hiện của ngươi đã.

Nghe vậy, nam nhân không tiếng động nở nụ cười một chút. Y thong thả nhắm mắt lại, vẫn luôn trừng mắt như vậy, y có chút mệt mỏi. Y cảm thấy, đối với tình trạng này giữa hai người họ mà nói, thực đáng cười, vốn chỉ là đang lãng phí thời gian mà thôi,

– Ta tin ngươi, bởi vì ngươi cũng là con ta. Tính cách của ngươi tuy là có chút không tốt. Nhưng ta không tin ngươi thật sự sẽ phát điên lên mà làm ra như vậy. Trên thực tế, ta còn thật sự cảm thấy ngươi lại rất thật thà.

Người nọ không có đánh giá nào, chỉ là không rõ cho nên “hừ” cười hai tiếng.

Ly Hận Thiên cũng không để ý tới hắn, tiếp tục nói

– Ta làm cùng với việc không làm, kết quả cũng đều là giống nhau. Nếu ngươi muốn giết bọn hắn liền tính cả ta có liều mạng đi nữa, ngươi cũng vẫn sẽ xuống tay mà giết bọn hắn mà thôi.

Tiếng cười của người nọ càng vang lên lớn hơn nữa. Hắn chấp nhận lời giảng giải này của Ly Hận Thiên,

– Nương tử, ngươi thật sự là thông minh. Ta tự mình đã nghĩ ra cũng đã sắp đặt một kết cục thật hoàn hảo, cho nên mặc kệ dù là ngươi có làm ra sao, thì vẫn theo như lời ngươi nói đó. Kết quả vẫn là giống nhau. Bất quá suy nghĩ của ngươi có một chút sai lầm rồi, thì phải. Nên là, mặc kệ ngươi có làm hay không làm. Thì hôm nay, ta đều cũng đã định rồi. Chuyện này cùng với sinh tử của bọn hắn hoàn toàn không có liên quan gì cả. Ta chỉ là đơn thuần, muốn làm ngươi mà thôi.

– Ngươi!

Từ ngữ thô bỉ tục tằng vừa nói ra, Ly Hận Thiên nghe xong quả thực chỉ muốn vả cho hắn một bạt tay. Bất quá hai tay của y đều bị giữ chặt ghim ở trên mặt đất, y chỉ tượng trưng cựa mình mới cử động mà thôi.

– Bộ dáng khi ngươi trừng mắt kẻ khác, thật đúng là rất xinh đẹp. Bất quá trong lúc này, ta không có thời gian để chậm rãi thưởng thức, chờ đến khi có cơ hội lần sau đi, ta nhất định sẽ cho ngươi trừng cho đủ.

Hắn buông tay mở ra kiềm chế tay của Ly Hận Thiên. Bất quá hắn căn bản vốn là không cho nam nhân có cơ hội phản kháng, hắn nắm lấy eo y, liền giống như bánh nướng áp chảo, đem thân thể của nam nhân lật lại.

Đây là mùa đông, Ly Hận Thiên xuyên rất nhiều, bất quá người nọ cử động vài cái liền đem quần của y lôi kéo xuống dưới, hắn cũng không có hoàn toàn cởi hẳn ra, chỉ là tuột nó đến phía dưới đôi chân thon dài kia mà thôi.

Bàn tay to của hắn, mang theo tình dục mà nhu nắn lên trên mông của nam nhân.

Ly Hận Thiên là đang quỳ. Y muốn đứng dậy liền thực dễ dàng. Nhưng y mới vừa động, nam nhân liền kéo tóc của y lại, đem mặt y ấn lên vách động, làn da vừa đụng tới rêu xanh liền hiện lê cái loại cảm giác khác thường, khiến cho thân thể của Ly Hận Thiên mấy ngày này vốn không ăn được thứ gì đứng đắn vào người liền ở trong dạ dày bắt đầu quay cuồng.

Toàn bộ thân thể của người nọ đều đặt lên trên người y. Bọn họ hoàn toàn dán dính lại với nhau ở cùng một chỗ. Thân thể nam nhân đã bị lõa lồ ở bên ngoài, cùng với lớp vải dệt quần áo của hắn đang vuốt ve làn da của y. Y thậm chí có thể cảm giác được cự vật đang ngủ đông ở dưới lớp vải quần áo kia …

Y muốn giãy dụa, nhưng hắn chỉ cần dùng một bàn tay, liền đã có thể chế phục được y.

Ly Hận Thiên đã qua thật lâu vẫn lại chưa trải qua cái loại tư vị khuất nhục. Một lần trước là do Mộc Nhai cho y. Y đã vô lực để phản kháng, chỉ có thể chấp nhận cho việc này xảy ra. Lúc này đây, y thật sự không muốn giẫm lên một vết xe đổ này lần nữa. Nhưng mà người này, so với Mộc Nhai còn muốn hung ác hơn rất nhiều…

Mộc Nhai ít nhất vẫn còn có một chút cố kị. Y thầm nghĩ muốn y phải làm việc này thôi, mà người này, lại có thể vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào.

Y biết, thân mình lành ít dữ nhiều.

– Ngươi nên cảm thấy may mắn đi. Ta không muốn làm ngươi bị thương. Ta còn cố ý vì ngươi chuẩn bị, tiền diễn như này đây.

Người nọ đè nặng lên đầu của Ly Hận Thiên, tay hắn lại càng không rảnh rỗi mà ở tại khe mông của nam nhân sờ soạng một phen. Lưng của Ly Hận Thiên nhất thời cương cứng lại, cảm giác lạnh lẽo kia khiến y càng cảm thấy sự tuyệt vọng đang tiến tới càng gần hơn…

Thân thể lạnh lẽo cùng với nhiệt độ không khí được dung hòa ở cùng một chỗ, không có một chút ấm áp nào, từ trong đến ngoài, hoàn toàn đều vẫn lạnh lẽo như vậy…

Hắn xoa vào rất nhiều, khe mông kia hoàn toàn bị lấp đầy. Người nọ cũng không khách khí, một ngón tay liền vươn ra tiến tới, lập tức đi vào bên trong thân thể của nam nhân…

– Chậc chậc sách… Thật nóng a… Mới chỉ là một ngón tay, ngươi liền gấp gáp như vậy rồi, liên tiếp cắn chặt lấy ta…

Người nọ châm chọc mà cười, còn cố ý khoa trương vặn vẹo sự thật,

– Đừng nóng vội, ta rất nhanh sẽ tiến đến mà yêu thương ngươi…

– Hỗn đản, vì sao lại phải làm loại chuyện này…

Cách một tầng rêu xanh kia còn có mặt đá, mặt của nam nhân cạ đến đau đớn. Nhưng cái loại đau đớn này quả thực lại không thể có cách nào mà so sánh bằng với nỗi đau ở trong lòng của y, Ly Hận Thiên không muốn suy nghĩ gì nữa. Nhưng ngón tay lạnh lẽo kia vẫn đang ở trong thân thể y luôn không ngừng khuếch trương, lại càng khiến y không thể xem nhẹ…

Tốc độ của người nọ rất nhanh, động tác lại không thô lỗ, hắn cũng không làm y bị thương.

Hắn làm cho người ta cảm giác được, thực vô cùng gấp gáp.

– Kỳ thật, bọn hắn thật sự hẳn là phải cảm ơn việc làm của ngươi a.

Hắn không phải là muốn giúp Ly Hận Thiên cẩn thận mà khuếch trương. Hắn chỉ cần y không bị thương là được rồi. Hắn không thể để Ly Hận Thiên làm trễ nãi lộ trình của bọn hắn được.

Không gian ở lúc này, vốn không đủ.

– Ly Hận Thiên, ta muốn nhìn xem, ngươi sẽ vì con của ngươi, làm bộ được đến mức nào đây.

Ly Hận Thiên lại nghe thấy âm thanh vải vóc quần áo được vuốt phẳng. Thân thể của hai người họ nguyên bản vẫn luôn dán dính với nhau ở cùng một chỗ, cẩn thận mà va chạm, người nọ đang cởi bớt lớp áo trên trang phục.

– Bởi vì ngươi, ta cảm thấy vẫn chưa cần phải giết bọn hắn. Ngươi đối với bọn hắn ‘tốt’ đến như vậy. Tốt đến mức đi quan tâm tới đi lên ở trên giường. Cha, ta thực hiếu thuận. Ta biết ngươi luyến tiếc bọn hắn chết quá mau. Nếu đã như vậy, thì ta sẽ để cho bọn hắn hưởng thụ thêm một đoạn thời gian ‘phụ từ tử hiếu ‘, mối quan hệ tuyệt vời đến mức phải khiến cho người người phải hâm mộ. Cha ngươi nói xem có được hay không đây…

Người nọ vừa nói xong, liền trở về lại chính vị trí của mình. Thân thể băng lãnh chạm vào một thân thể ấm áp khác, khiến cho Ly Hận Thiên một chút cũng không có tham luyến, y thầm nghĩ chi muốn nhanh chóng mau mau mà rời khỏi nơi này…

– Hơn nữa, trò chơi này sớm như vậy mà đã chấm dứt, giống như có chút nhàm chán, tiếp tục đùa đi xuống, hẳn là sẽ càng nhiều sắc màu mới mẻ hơn nữa đáng được mong chờ ở phía sau a. Chúng ta cứ từ tốn mà chờ xem. Mấy tên nhi tử tài ba của ngươi, là làm sao lại ở trước mắt ngươi, một đám đều bị ta đùa chết, được không… Việc này so với bị giết chết không rõ lí do, còn thú vị hơn nhiều.

– Ngươi… Ngô…

Một âm vừa mới thoát ra khỏi miệng, Ly Hận Thiên liền trực tiếp ngậm miệng lại. Y thiếu chút nữa là cắn đứt chính đầu lưỡi của mình rồi, bởi vì tên kia không hề có dấu hiệu báo trước nào liền trực tiếp đi vào…

Y một chút chuẩn bị cũng đều không có. Cảm giác của thân thể y liền sinh ra, cái loại này đau đớn thực sâu sắc, từ bên ngoài, liền đâm thật sâu vào đến tận cùng bên trong. Một đường từng chỗ hắn đụng chạm đến, đều rất đau.

– Cảm giác bị nhi tử làm, thấy được không? Ngươi không phải thích nhất là làm việc này sao? Mỗi lần đều muốn ngừng mà ngừng không được.

Hắn làm cùng Ly Hận Thiên, tựa hồ như không phải là do tham luyến thân thể của y mà chỉ là muốn ra sức mà nhục nhã y thôi. Hắn thực dùng sức động eo, tốc độ cũng rất nhanh, dạng này thì sẽ không giữ được bao lâu, liền sẽ tới cao trào. Mặc dù có chút ăn không tiêu, nhưng kết quả này, đối với Ly Hận Thiên mà nói đã là kết thúc tốt nhất rồi.

Ly Hận Thiên cũng không thèm đáp lại. Y yên lặng chịu đựng vũ nhục của hắn. Việc này hoàn toàn khác với lần trước làm với Mộc Nhai. Ly Hận Thiên trấn định chính bản thân y cũng không dám hi vọng gì nữa. Y cố gắng không cảm giác được bản thân mình bị khuất nhục hoặc là khổ sở. Y lẳng lặng chờ đợi giờ khắc kết thúc việc này. Y cảm thấy việc này không có là gì cả. Y hoàn toàn không thèm để ý.

Đối với Mộc Nhai, y còn có thất vọng và khổ sở, nhưng đối với hắn, Ly Hận Thiên đã buông bỏ.

Hắn không đáng cũng không hề xứng để được y cho ra một chút tình cảm nào cả, cho dù là chán ghét hay là oán hận.

Trong không gian hư vô, tiếng thân thể va chạm rất là kịch liệt. Ly Hận Thiên lại chưa hề kêu ra một tiếng nào. Hô hấp của người nọ trong lúc này vẫn ổn định như thường. Một trận làm tình này, đối với hai người họ mà nói, giống như chỉ là một nhiêm vụ bắt buộc không thể không hoàn thành vậy.

– Muốn cho bọn hắn nhìn xem hay không. Bọn hắn liền ở ngay tại bên cạnh này, ta chỉ cần vừa động một ngón tay, bọn hắn lập tức liền có thể nhìn bộ dáng của ngươi đang bị ta cưỡi lên.

Cảm giác được người ở dưới thân nhân bởi vì câu này mà có một chút phản ứng. Tiếng cười của người nọ càng thêm châm chọc, hắn nắm lấy mái tóc của nam nhân tóc kéo lên. Hắn giống như dã thú mà tiếp tục tiến lên. Ở trong mắt hắn, nam nhân chính là một trong những con thú cái của riêng hắn.

– Làm sao lại không nói gì? Hưng phấn đến mức không nói nên lời sao? Cha, muốn cho bọn hắn cùng xem để tham khảo một chút sao? Nói không chừng nhìn thấy cảnh này lại khiến cho bọn hắn lại hưng phấn lên, cùng nhau mà vây tới đây, làm ngươi thêm một trận nữa. Đây chẳng phải là điều ngươi muốn sao? Như vậy, ngươi có thể hảo hảo mà thỏa mãn rồi. Cha, ngươi nói xem có phải không?

Người nọ hung hăng kéo đầu của Ly Hận Thiên ngước lên, khiến cho thân thể của y sắp cong thành một vòng tròn. Hắn vươn đầu lưỡi, dùng đầu lưỡi liền liếm bên trong lỗ tai của nam nhân…

– Cha, ngươi nói xem, là ai trong bọn hắn làm ngươi làm đến vô cùng thích thú… Ngươi rất muốn kẻ nào đây… Ngươi nói cho ta biết, nói không chừng, ta sẽ không để hắn chết đi… Cha, ngươi rất vui sướng sao?

Tốc độ của người nọ càng lúc càng nhanh. Hắn ghét bỏ mà hất mái tóc của nam nhân đi, tay liền chuyển xuống giữ chặt lấy eo của nam nhân, khiến y đón ý nói hùa theo luật động của hắn. Đầu được khôi phục tự do, Ly Hận Thiên cũng không có cách nào để phản kháng. Đầu y khẽ ngước lên, giống như một đầu thú cái bị nhục nhã bởi dã thú vậy.

Y vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, đầu gối đã nghiền nát rêu xanh, liền thoa lên một thân băng lãnh.

Hắn vẫn đang động động, đột ngột lại đem Ly Hận Thiên lật lại đây, liền thay đổi tư thế, hắn vẫn còn ở bên trong nam nhân. Hắn giữ tư thế như vậy, khiến cho lưng của Ly Hận Thiên bối tầng tầng bị ném tới trên vách động, tiếp theo hắn lập tức liền áp đi lên, đem chân của nam nhân hoàn toàn bị tách ra, hung hăng mà giữ lấy…

– Trong lúc này ngươi có phải hay không. Ngươi rất muốn, lập tức tiến vào trong ngực của kẻ nào đó, tìm kiếm sự an ủi, để cho bọn hắn tẩy sạch đi mùi vị của ta ở trên người ngươi. Không thể nào đâu. Ly Hận Thiên, ngươi nên nhớ rõ, tất cả ở trên người của ngươi, vĩnh viễn đều sẽ có mùi của ta…

Người nọ vừa nói xong. Động tác lại càng thêm mau. Ly Hận Thiên bị hắn va chạm đến nhịn không được liền liên tiếp rên rỉ ra miệng, ngay đúng lúc này, ở tận cùng sâu bên trong thân thể của y, đột ngột bị nóng lên…

Có cái gì đó, vừa đi vào.

Khí lực của nam nhân ở trong nháy mắt liền bị rút đi hết. Y không chạm vào người nọ, bàn tay đang bám víu lấy rêu xanh trên vách động cũng đã buông ra, Ly Hận Thiên biết y đã được giải thoát rồi.

Bất quá người nọ lại chưa có lập tức buông y ra. Vào thời điểm Ly Hận Thiên thoát lực, hắn bắt được tay y, ấn lên trên khuôn mặt của hăn lúc này đang không có bất cứ che đậy nào cả…

– Ngươi thật sự không muốn biết, ta là ai sao. Thậm chí bản thân ngươi vốn đã biết rõ, ngươi chỉ là sợ hãi phải thừa nhận mà thôi, hoặc nói là, ngươi rõ ràng, cũng đã quên…

Bàn tay lạnh lẽo, chạm phải làn da ấm áp, Ly Hận Thiên không còn lực nữa, nhưng y vẫn dùng sức mà nâng cánh tay lên, lần mò mà vuốt ve mỗi một tấc da ở trên khuôn mặt của người nọ…

Gương mặt của hắn, góc cạnh rõ ràng, lòng ngón cái đảo qua hàng lông mi không thô không mỏng, hình dáng của lông mi này rất đẹp, hẳn là cái loại cảm giác có khí chất thật anh tuấn. Y nhìn không thấy, chỉ có thể bằng vào xúc cảm của bàn tay mình mà mà ò mẫm. Y cảm thấy đuôi mắt của hắn rất dài, lần dọc theo sóng chiếc mũi. Y vừa chạm vào cánh môi của người nọ, thì tay y đã bị đối phương kéo xuống, tiếp theo miệng của y, đã bị ngăn chặn lấy…

Hắn nắm lấy tay y, không để cho Ly Hận Thiên sờ đi xuống nữa.

Người nọ hôn không có kịch liệt, cũng không có cái kỹ xảo gì cả. Hắn chỉ là đang hôn y, giống như đang muốn cảm nhận cái gì vậy.

Hắn vẫn còn ở lại trong thân thể y. Ngay đang trong lúc hôn môi, hắn lại bắt đầu động đi lên, thứ gì đó vừa nãy tiết ra vẫn còn đang lưu lại ở trong thân thể nam nhân, theo động tác của hắn liền bị chảy ra men theo đùi của y, mà chảy tới bên trong quần. Ly Hận Thiên hơi hơi nhíu mi, cái loại này cảm giác thứ gì đó rời khỏi thân thể, vô luận là làm nhiêu lần đi nữa, y đều không thể thích ứng được…

Người nọ thẳng đến khi phía dưới của hắn hoàn toàn mềm xuống, hắn mới rút ra, đồng thời, cũng đã rời khỏi đôi môi của nam nhân.

– Ngươi chừng nào đã ‘nhớ ra’ ta là ai. Thì trò chơi này, trước tiên liền chấm dứt. Nếu ngươi vẫn ‘quên’, đã như vậy, thì thời cơ chín muồi, tự nhiên ta sẽ tuyên bố chân tướng ra cho ngươi biết vậy.

Thân thể của bọn họ vẫn dán chặt dính ở cùng một chỗ như cũ. Hắn đang ở gần đỉnh đầu của nam nhân mà nói chuyện. Khoảng cách giữa hai người họ gần đến mức khi hắn vừa mở miệng ra, hơi thở phả ra liền sẽ vuốt ve tới lớp lông tơ tinh tế ở trên mặt của nam nhân.

– Mặc kệ là đến khi nào thì chấm dứt. Ly Hận Thiên, ngươi nhớ cho rõ. Đám con của ngươi, đều sẽ chết. Về phần ngươi đi hay ở, đến lúc đó, ta sẽ lại quyết định tiếp. Cứ như vậy đi, chúng ta đều cùng nhau mà chờ mong, giờ khắc này đến vậy.

Người nọ vừa nói xong, sức nặng ở trên người của Ly Hận Thiên chợt biến mất. Bàn tay y nhanh chóng vươn ra bắt lấy, nhưng thứ y bắt được, chỉ có không khí, người nọ đã không thấy nữa rồi.

– Ly Hận Thiên, ngươi nên đi tìm con của ngươi mà khóc lóc kể lể đi. Ngươi nói cho bọn hắn biết, ngươi bị kẻ khác làm, trong thân thể, còn giữ lại thứ gì đó của tên nam nhân khác, đi nói cho bọn hắn biết đi, để cho bọn hắn vì ngươi mà đi báo thù đi… Ha ha ha ha…

Tiếng cười của người nọ càng lúc càng xa, cuối cùng chỉ còn chừa lại dư âm, ở trong đầu vang vọng xoay vòng thật lâu…

Ly Hận Thiên mạnh mẽ ngồi dậy, lúc này y đã thấy được ánh lửa, cũng nghe thấy tiếng người nói chuyện …

Ngay sau đó, một thanh âm liền tại hắn bên tai vang lên……

– Cha, ngươi làm sao lại ở chỗ này?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio