– Gia, ngài ngồi ở đây thì sẽ không lạnh sao?
Vũ Quả tựa vào chỗ cửa xe, tay chân nàng đều được đặt vào trong thảm ấm áp. Vẻ mặt vô tội của nàng nhìn thân thể Ly Hận Thiên cuộn tròn lại. Nàng không phải không hiểu chuyện, cũng không phải không quan tâm chủ tử nhà mình. Chính bởi vì nàng rất hiểu chuyện mà thức thời, rất biết quan tâm Ly Hận Thiên, cho nên nàng mới chiếm lấy thảm, để Ly Hận Thiên đáng thương bị đông lạnh.
Nàng là vì tốt cho y.
Ly Hận Thiên lắc đầu, miệngn y vẫn cứng rắn nói bản thân y không lạnh, nhưng là chỉ một vế phía trước mà thôi, còn vế phía sau là y chắc chắn sắp bị đông chết rồi đó a.
Quả thực nhiệt độ ở bên trong xe ngựa thực ấm áp, nhưng tương đối mà nói y ăn mặc lại rất ít. Ống quần còn bởi vì vừa rồi đi quá nhanh mà bị tuyết tan thấm đến ướt sũng. Tuyết ở bên ngoài xe ngựa vẫn còn đang rơi, từng cơn gió bắc vù vù thổi mạnh. Dù sao đây cũng chỉ là xe ngựa, không phải là căn phòng kiên cố chống gió được đóng kín cửa. Gió lạnh kia từ khe hở của xe ngựa hoàn toàn thổi vào bên trong.
Dựa vào vị trí ấm áp ở trong xe ngựa mà sắp xếp, thì càng tới gần cửa lại càng chịu lạnh. Y lại không có thảm lông giữ ấm, liền mang theo ống quần bị ướt mà ngồi ở cạnh cửa, không bao lâu, y liền có biểu hiện lạnh run tiếp theo sẽ bị đông lạnh a.
Nhưng, Ly Hận Thiên không dám quay trở về vị trí ngồi cũ, y không dám tới gần Ly Lạc, y không có dũng khí ngồi ở bên người hắn, ở cùng với hắn ở trên một cái giường cùng một cái chăn…
Từ lúc rời giường đến bây giờ, Ly Hận Thiên vẫn luôn luôn trốn tránh Ly Lạc, y không dám tiếp xúc với hắn, đến khi nói chuyện khi cũng không dám đối mặt thẳng thắn dù chỉ là liếc mắt nhìn Ly Lạc một cái…
Ly Lạc khác với Văn Diệu, nên nàng sẽ không quấn quít lấy nam nhân, thấy Ly Hận Thiên như vậy, Ly Lạc liền đem thời gian cùng không gian đều để lại cho y, muốn cho bản thân y chậm rãi mà bình tĩnh lại.
Lí lẽ của Ly Lạc rất minh bạch nhưng thời gian cho Ly Hận Thiên cũng không ít. Tuy rằng bị ép buộc cả đêm, cánh tay mềm nhũn đến tắm rửa cũng đều phải dồn hết sức mới làm được, nhưng việc này muốn so với để kẻ khác tắm giúp vẫn tốt hơn rất nhiều…
Y không quên kí ức lần trước khi Mộc Nhai giúp y tắm. Y quẫn bách đến mức có một đoạn thời gian hễ cứ nhìn thấy mặt Mộc Nhai thôi là đã muốn đánh cho hắn một bạt tay.
Rất dọa người.
So với bị làm kia, y càng xấu hổ về việc sau đó phải đi tẩy rửa.
Bất quá vì như vậy, mà Ly Hận Thiên cần phải giảm xóc một thời gian.
Y chắc chắn sẽ chậm rãi mà tiếp nhận được chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.
Ly Lạc không có bắt buộc y, đây là chuyện duy nhất mà sau khi đi vào thế giới này, mà y được một lần tự nguyện…
Y cư nhiên thật sự làm, phối hợp với Ly Lạc, cho hắn sự đáp lại.
Ly Hận Thiên cũng không biết y là bị cái gì mê hoặc, cư nhiên làm một việc can đảm lớn đến như vậy, xúc động vừa qua đi, y lại bắt đầu xấu hổ…
Cho nên đừng nói là đối mặt với Ly Lạc, ngay cả chính bản thân mình, y cũng không dám đối mặt nữa là.
Thời gian là Ly Lạc để lại cho hắn, nhưng vẫn là quá ít. Y cảm thấy y cần chân chính mà tỉnh táo lại, còn muốn kéo thêm một đoạn thời gian rất dài rất dài nữa.
Cho nên trong lúc này, y làm sao cũng không có cách nào mà khuyên bảo chính bản thân ngồi vào bên cạnh của Ly Lạc được.
Có thể trốn liền bỏ chạy mất.
Vũ Quả liếc mắt nhìn Ly Lạc một cái. Người ở phía sau vẫn còn khí định thần nhàn mà đọc từng trang sách. Tiểu nha đầu cắn môi lại trộm nhìn nam nhân đang đối diện mình. Nàng có chút lo lắng cho Ly Hận Thiên. Y đã ở bên cạnh ngồi lâu như vậy. Tuy rằng ngoài miệng y vẫn nói không lạnh, nhưng các ngón tay của Ly Hận Thiên đều bị đông lạnh đến mức trở nên trắng bệch cả rồi, cứ ngồi mãi như vậy chỉ sợ nhất định sẽ phải trúng gió mà chịu rét lạnh…
Nhưng mà, người ngồi ở bên trong xe ngựa chính là Đại thiếu gia nhân sĩ, hắn không giống với Tứ gia sẽ đi dỗ dành người khác…
Hắn cũng không quấn quýt bám người, hình thức ở chung này cứ tiếp tục như vậy sẽ không phải là cách hay a…
Nhưng mà nếu đem thảm dâng ra, vạn nhất phá hủy kế hoạch của Đại thiếu gia thì làm sao được….
Vũ Quả chính là đang hết đường xoay xở. Cửa xe ngựa môn liền bỗng mở một khe hở, một xanh chiếc đầu nhỏ xanh biếc cùng thân dài nhỏ liền ngóc lên tiến vào. Ở trong gió lạnh đang thổi mạnh vào, bóng dáng xanh lục kia cứ tiến thẳng một đường về phía trước mà trườn vào trong xe ngựa, ở phút cuối cùng còn dùng cái đuôi mà đóng sầm cửa xe lại.
Thanh Nhiên lúc lắc cái đầu nhỏ để giũ bông tuyết đang dính ở trên đó xuống. Hắn là xà yêu, nhưng mà tập tính của rắn vẫn không đổi được, vừa đến mùa đông liền buồn ngủ, đặc biệt thời tiết còn lạnh đến mức như thế này. Thất lại còn không cho hắn chui vào quần áo trốn, ngựa lại sợ hắn. Hắn nhất tới gần ngựa liền chấn kinh, muốn đi theo đội ngũ liền phải cách ở rất xa ở phía sau mà theo đuôi. Ngày thường thì hoàn hảo, hôm nay lại có tuyết lớn như vậy. Thanh Nhiên thực vất vả. Xà yêu hắn đây chỉ có thể chạy đến chỗ của Ly Hận Thiên ở, mà tị nạn tránh gió tuyết.
Chờ đến khi thời tiết tốt lên rồi lại tiếp tục đi theo.
Thanh Nhiên xuất hiện, khiến Ly Lạc buông quyển sách trên tay xuống. Bất quá hắn cũng chỉ là thản nhiên nhìn lướt qua, sau đó liền lại tiếp tục nhìn sách của hắn, tương đối mà nói, Ly Hận Thiên lại rất cao hứng.
Vũ Quả vẫn cảm thấy Thanh Nhiên rất thú vị. Nay biết hắn là xà yêu, nếu Vũ Quả không có sợ hắn, thì lại càng đối với Thanh Nhiên là càng thêm yêu thích. Cho nên sau khi Thanh Nhiên ở chỗ Thất đã bị đả kích, đều tìm đến chỗ Vũ Quả cùng Ly Hận Thiên để tìm kiếm an ủi.
Về phần lí do mà Ly Hận Thiên cao hứng, chỉ là bởi vì y có thể không cần phải để ý suy nghĩ tiếp việc của Ly Lạc nữa. Thanh Nhiên thực cơ lực hấp dẫn lực chú ý của người khác, lại hài hước vui vẻ, theo một góc độ nào đó mà nói, Ly Hận Thiên thực thích cùng với Thanh Nhiên ở một chỗ……
– Thất vẫn không để ý tới ngươi sao?
Ly Hận Thiên nhìn Thanh Nhiên đang ở trên vai của Vũ Quả cuộn tròn thân thể lại thành một đoàn. Có lẽ biết Thất không thích hắn chui vào quần áo của người khác, cho nên từ sau khi Thanh Nhiên khôi phục yêu lực, cũng chưa bao giờ lập lại cái loại hành động đó nữa, hắn cũng chỉ là mạnh mẽ mà trườ trên vai hoặc là trên tay của người khác mà thôi.
Rắn nhỏ xanh biếc sắc vừa nghe thấy lời này lập tức biểu hiện ra một bộ dáng khóc không ra nước mắt. Mỗi khi Ly Hận Thiên nhìn thấy Thanh Nhiên có thể sử dụng hình dáng của loài rắn mà bày ra biểu tình phong phú. Y liền chậc chậc lấy làm kì diệu, y chính là mỉm cười. Thanh Nhiên liền thuận thế mà trườn đến trên tay y. So với Vũ Quả, Thanh Nhiên càng thích cảm giác ở cùng Ly Hận Thiên hơn. Bất quá mỗi lần mà hắn nhất thời vừa tới gần Ly Hận Thiên, có thể cảm giác một đạo tầm mắt băng lãnh bắn tới…
Người nọ là chủ tử của Thất. Thanh Nhiên biết rất rõ, đắc tội với Ly Lạc thì Thất lại càng sẽ không để ý đến hắn, cho nên phần lớn thời gian Thanh Nhiên đều vì kiêng nể mà không dám bò lên người y, nhưng mà lúc này, hắn thật sự thực cần Ly Hận Thiên an ủi…
Cho nên hắn liền lựa chọn không nhìn thấy một lần.
– Thất nói, ta muốn đi theo hắn, thì phải biến cường. Nhưng mà hiện tại ta đã rất mạnh rồi, ngược lại Thất lại chọn đuổi ta đi.
Ngày đó, ở trong Hắc Lân đàm, từ trong phẫn nộ giận dữ mà Thất dần dần bình phục cảm xúc. Hắn cũng không có đòi chém đòi giết Thanh Nhiên nữa. Hắn chỉ là nói cho Thanh Nhiên biết, “ngươi đi đi, đạo bất đồng bất tương vi mưu.”
Thất không cần hắn nữa.
Thanh Nhiên không hiểu, hắn nói bản thân hắn có thể bảo hộ Thất. Hắn so với xà yêu của Thất có vốn mạnh hơn rất nhiều..
Nhưng sau khi Thất vừa nói xong câu kia, lại cũng không thèm để ý đến hắn nữa rồi.
– Khụ khụ…
Ly Hận Thiên xấu hổ khụ hai tiếng, xem bộ dáng bị bỏ rơi của Thanh Nhiên như vậy, y thật sự rất muốn nói cho hắn hiểu. Thất không để ý tới hắn, lí do vốn không phải là vì cái đó, mà là việc ngày trước hắn làm với Thất a.
Ly Hận Thiên cũng rất muốn biết. Lúc trước Thanh Nhiên ở trong quần áo của Thất, rốt cuộc là đã làm cái gì…
Bằng không thì làm sao Thất lại có thể tức giận đến như vậy.
Thanh Nhiên thực thích Thất, nhưng mà hắn đối với tình cảm phân chia của con người vốn cũng rất là mơ hồ.
Đối với Thất, hắn không biết có phải bởi vì Thất là tuần xà giả nên thân thể của Thất có sức hấp dẫn với hắn, hay là vì cái gì khác.
Thanh Nhiên đến chuyện thích ra sao, vì sao thích cũng đều không thể nói ra rõ ràng.
Ly Hận Thiên nhìn thấy ánh mắt sáng rỡ của Thanh Nhiên, không khỏi ở trong lòng mình mà âm thầm thở hắt ra. Nếu muốn Thanh Nhiên làm cho Thất nguôi giận, đầu tiên hắn nhất định cần phải biết tình cảm của bản thân mình, thì mới có thể đúng bệnh mà hốt thuốc. Chứ nếu giống như hắn bây giờ, mù quáng mà luôn đi theo Thất, lại không hiểu giải thích ra sao, cũng không biết lấy lòng, căn bản là đến cuối cùng cũng vẫn sẽ không làm nên chuyện gì.
– Lần trước chuyện xưa kể đến nơi nào rồi, tiếp tục đi.
Thanh Nhiên cũng không muốn nhắc tới Thất thêm nhiều nữa. Dù sao đâycũng chính là chuyện riêng của hắn, bị bỏ rơi thì bị bỏ rơi, Thanh Nhiên lại không cần bất kì kẻ nào phải ra tay giúp đỡ. Hắn cần phải nhờ vào chính năng lực của bản thân một lần nữa đi đến bên người Thất. Bất quá ở trước mắt, hùng tâm tráng chí của hắn vừa bị Thất làm tổn thương đến, hắn cần một chút an ủi tâm linh.
Vừa nghe nói kể chuyện xưa, Vũ Quả cũng chen vào, chuyện xưa mà Ly Hận Thiên kể rất thú vị, nàng cũng thực thích nghe.
Nhìn bốn con mắt ngập nước long lanh đều giống nhau mà tràn ngập chờ mong, nam nhân buồn cười, y cảm thấy hai cái người này thật là rất giống nhau a.
Ly Hận Thiên tựa vào trên vách xe ngựa, tứ chi vẫn cuộn lại với với nhau rốt cục cũng được bung mở vươn người mà thả lỏng, nói đến chuyện xưa, là vì ngày đó y thấy Thanh Nhiên bị mất mát quá lớn. Tuy rằng Thanh Nhiên vẫn luôn ở trong hình dáng của Diệp Thanh xà, nhưng nam nhân cũng có thể cảm giác được hắn đang rất thương tâm, cho nên y thực tùy ý hỏi Thanh Nhiên một câu, ” ngươi có muốn nghe chuyện xưa hay không…”
Y kể cho Thanh Nhiên nghe, là .
Bởi vì ở bên trong đó cũng có xà yêu kêu là Tiểu Thanh.
Tuy rằng là hai loại tính cách khác nhau, nhưng vì trấn an Thanh Nhiên đang rất đau lòng. Cho nên nam nhân mới sửa đổi lại cốt chuyện xưa này đôi chút, nhân tiện thêm mắm thêm muối mà kể cho Thanh Nhiên là Thanh Xà truyện, hoàn toàn khác với nguyên tác bản gốc.
Không chỉ là một mĩ nhân xinh đẹp, mà còn có cả một tình yêu xưa cũ chân thành lại tha thiết. Mỗi lần nghe Thanh Nhiên đều hoàn toàn sẽ dấn thân vào trong đó, chuyên chú mà nghe mỗi một chữ phát ra từ miệng của nam nhân, tiếp theo đó hắn từ trong đó tìm nên động lực tự cổ vũ mình, lại tiếp tục mà cố gắng phát động hành động tấn công Thất mãnh liệt…
Tuy rằng công kích của hắn cũng chính là đi theo mông của Thất, mang theo bộ dáng đáng thương hề hề muốn Thất phải nên để ý tới hắn…
Thanh Nhiên ở trong khối cảm tình này, hoàn toàn chỉ là một trang giấy trắng. Hắn không hiểu tình yêu là chuyện gì. Vì vậy Ly Hận Thiên hy vọng, hắn có thể thông qua chuyện xưa này mà lĩnh ngộ ra gì đó, y cũng hy vọng bản thân mình có thể giúp được chút gì đó cho Thanh Nhiên…
Mỗi lần kể, Ly Hận Thiên chỉ nói được một đoạn. Sau khi kể xong Thanh Nhiên lập tức lộ ra vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn gì hết, nhưng Ly Hận Thiên nói cho hắn biết, lần này chỉ thể nói tới đó thôi nên lần sau lại nghe tiếp. Trong lòng y nói, tuy rằng là ấn theo nguyên tác mà cải biên, nhưng mà muốn y bịa tiếp cũng cần phải qua một đoạn thời gian.
Bất quá vừa nói xong, y đột nhiên nhớ tới một việc. Y đem túi gấm bên hông kia tháo xuống. Y đem luyện yêu thạch ở bên trong lấy ra mà đưa cho Thanh Nhiên. Vật này vốn là do chính y thay bọn hắn bảo quản. Nếu bọn hắn đã bỏ đi, lại không có chỗ dùng, vậy còn không bằng đưa cho Thanh Nhiên, để cho hắn tăng thêm yêu lực cũng tốt.
Vừa thấy luyện yêu thạch, biểu tình của Thanh Nhiên trong nháy mắt thay đổi, đôi mắt tròn nhỏ màu vàng oánh nhất thời sáng lên, cái đuôi của hắn liền vung vẩy khi vừa nhìn thấy luyện yêu thạch đang ở trong tay của Ly Hận Thiên. Hắn còn thiếu chút nữa đã trực tiếp nuốt vào mất rồi, nhưng vẫn còn giả bộ khách khí mà hỏi nam nhân,
– Thật sự là ngươi cho ta sao?
Nam nhân mỉm cười gật đầu, Thanh Nhiên con rắn nhỏ này, tất cả đều lộ ra ngoài không có chút nào che dấu được tâm tư của bản thân.
Thanh Nhiên vừa nhìn thấy cái gật đầu này, liền sợ nam nhân hối hận liền trực tiếp mà đem luyện yêu thạch đoạt đi. Bất quá chiếc đuôi của hắn nhất thời cuốn lấy luyện yêu thạch, động tác ban đầu vẫn đang chuẩn bị nuốt vào đột ngột dừng lại.
– Di?
– Làm sao vậy?
Nhìn thấy phản ứng của Thanh Nhiên không đúng, Ly Hận Thiên theo tầm mắt của hắn nhìn đến luyện yêu thạch kia.
– Yêu lực không còn nữa.
Thanh Nhiên trong giọng nói mang theo hồ nghi.
– Làm sao lại có thể như vậy?
Ly Hận Thiên không thể tin được mà cầm lấy luyện yêu thạch trở về, thứ này y vẫn luôn mang theo ở trên người, ai cũng chưa từng chạm qua, yêu lực làm sao lại không còn nữa rồi. Bất quá Thanh Nhiên vừa nói, ngược lại y liền nhớ ra, ngày đó Yêu Hoàng được trọng sinh, ở trong Hắc Lân đàm, có vật gì đó đốt lấy eo của y rất đau, chờ khi y trở về mới phát hiện, làn da ở trên bụng đều bị đốt nóng đến rộp lên, chỗ đó là nơi đeo túi gấm, bên trong, chính là luyện yêu thạch kia.
Y biết chỗ y bị phỏng có liên quan đến luyện yêu thạch, nhưng lại không thấy có liên quan gì đến yêu lực hay không, Ly Hận Thiên cũng không biết.
Y vừa muốn hỏi Thanh Nhiên, việc này có liên quan với nhau hay không. Thì một túi nước nhỏ bỗng xuất hiện ở trước mắt y, nam nhân không chút suy nghĩ liền vươn tay nhận lấy, còn nói cảm ơn, nhưng chờ y uống nước xong mới phát hiện, người đưa túi nước cho y, là Ly Lạc.
Ly Hận Thiên còn chưa kịp xấu hổ hoặc là há hốc mồm, đã bị Ly Lạc kéo vào bên trong, tiếp theo tấm thảm ấm áp liền bao bọc lấy chân y. Ly Hận Thiên vội vàng nói y không lạnh, nhưng Ly Lạc đã cầm tay y lên.
Khi y kể chuyện xưa, vẻ mặt thực chuyên chú, nhưng chính bản thân của y cũng chưa phát hiện ra, y vẫn luôn lấy hai bàn tay xoa lại với nhau.
Y rất cậy mạnh.
Bất quá ra dáng vẻ trấn định này, thực khiến cho người ta yêu thích không thôi.
Ly Lạc giúp y làm ấm tay. Ly Hận Thiên liền cúi đầu không dám nhìn hắn. Thân thể rất nhanh liền nóng lên, đến mặt cũng hoàn toàn nóng lên vài phần. Nha đầu Vũ Quả kia thực thức thời mà đầu hướng về chỗ khác. Bất quá nàng vẫn thật là cẩn thận mà lén liếc nhìn hai người họ…
Nàng thực thích xem, bộ dáng chủ tử nhà nàng bị người ta giữ chặt gắt gao…
Đặc biệt đối phương lại luôn là thiếu gia nhà nàng…
Biểu tình của Ly Hận Thiên đối với mỗi một thiếu gia đều không giống nhau. Lúc chuyện ban đêm lần trước cũng là loại không khí này.
Đối với Văn Diệu là sủng nịch, đối với Mộc Nhai là kiêu ngạo, đối với Ly Lạc là hết cách. Bất quá, nàng giống như là chưa từng thấy qua biểu tình y đối với Tam gia nhà nàng…
Bất quá Vũ Quả không có tâm tư nào mà suy nghĩ quá nhiều như vậy, nàng chuyên chú rình coi Ly Hận Thiên. Nàng cảm thấy Ly Hận Thiên ở phía sau, mang theo khuôn mặt đỏ bừng nhăn nhăn nhó nhó ngượng ngùng nhìn nhín như bộ dáng của tiểu tức phụ vậy, thật sự là khiến cho người ta hận không thể chạy ra bên ngoài mà thét chói tai vài tiếng…
– Ngồi lâu như vậy, đã nghĩ thông suốt rồi sao?
Ly Lạc lại một lần xoa xoa bàn tay của nam nhân, một lần nữa lại tự nhiên mở miệng hỏi. Thân thể bên người liền cương cứng, tiếp theo rất nhanh liền lắc đầ. Ly Lạc hoàn toàn tin rằng, Ly Hận Thiên căn bản không có nghe thấy hắn đang nói cái gì, cho nên hắn trực tiếp ôm nam nhân vào trong lòng của mình, khiến cho lỗ tai của y trực tiếp kề bên miệng hắn,
– Ta đây tự mình đoán vậy. Vừa rồi, hoặc nói là, từ tối hôm qua đến bây giờ, ngươi vẫn luôn thương nhớ về ta, ta nói có đúng hay không? Cha.
Tâm của Ly Hận Thiên cả kinh, động tác chột dạ nam nhân phía dưới có vẻ vô cùng khoa trương. Y mạnh mẽ ngẩng đầu, y muốn nói y mới không thèm nhớ đến hắn. Nhưng y vừa vặn đối với hai hai mắt đạm mạc của Ly Lạc, một màn lúc sáng sớm kia, trong nháy mắt lại ở trước mắt nam nhân lại xuất hiện lần nữa…
Thật là dọa chết cái mạng già của y đây rồi.
– Chú Thích:
Đạo bất đồng bất tương vi mưu: ý là hai người không cùng suy nghĩ thì không thể đi chung với nhau được.