Vẫn nguyên tắc cũ. Y là xưng cho Ly Hận Thiên nhưng chương này là để phân biệt giữa Ly thúc nhà mình và chủ nhân thân thể Ly Hận Thiên trước. Cũng sẽ để danh xưng là chữ Y cho Ly thúc và hắn, người nọ là chỉ chủ nhân trước nha. ^O^
Yêu Hoàng không có chết, gã chỉ là bị phong ấn, sức mạnh của y đã bị phân chia làm bốn phần, bị trấn áp ở bên dưới linh thạch tứ phương. Thân thể của gã cùng với Quỷ Vương trọng thương nhất thời tiêu thất trong yên lặng, hiện nay vẫn chưa có ai phát hiện ra.
Bất quá liền tính nếu thân thể có bị hủy đi nữa, sức mạnh của Yêu Hoàng đã được khôi phục, hắn vẫn có thể lợi dụng yêu lực một lần nữa để tạo ra một thân thể mới, Quỷ Vương cũng như thế.
Về phần một nhi tử kia của Ly Hận Thiên, lại theo hai người đó mà yên lặng biến mất.
Tường an vô sự mà trải qua nhiều năm như vậy, ngay khi yêu phong nổi lên bốn phía, thì hắn đã nghe được tin Quỷ Vương lại xuất hiện ở nhân gian. Thương Nhất Hoành đã nghĩ đến, việc này có thể là do sự nhân từ nương tay vào năm đó của hai người họ mà đã gây nên bi kịch hiện nay.
Quả nhiên, không qua bao nhiêu lâu, linh thạch ở tứ phương đã bị phá hủy. Ý nghĩa nói lên việc Yêu Hoàng trọng sinh gì đó. Tin tưởng lúc này không thể không có người không biết được. Ngay trong đêm trừ tịch, chín toà thành trì ở phía tây Nam Triều, đều ở trong một đêm đó, đã bị sát hại đến sạch sẽ. Thương Nhất Hoành nghe nói, lúc ấy trên bầu trời xuất hiện ba nam nhân mặc phục sức hoa quý trôi nổi đứng ở bên trên….
Bọn họ mang theo biểu tình lạnh lùng mà nhìn yêu vật sát hại con người. Oán khí lan ra khắp bầu trời cơ hồ đều hoàn toàn che khuất đi ánh trăng kia. Vừa bắt đầu năm mới, cũng là lúc bắt đầu phát ra tiếng khóc kêu rên rỉ sắc nhọn…
Đây là bọn hắn hạ một bức chiến thư đối với Nam Triều. Từ đó, Nam Triều đã bắt đầu những chuỗi ngày không còn thái bình nữa.
Về phần ba kẻ nam nhân, trong đó có một kẻ luôn mang mặt nạ đến hốc mắt cũng chưa từng lộ ra ngoài, không có một ai biết được khuôn mặt thật dưới mặt nạ kia lớn lên ra sao, cũng nhìn không thấy vẻ mặt thật của hắn. Nhưng ở trên mặt nạ gỗ này, lại tìm không ra một tia chất phác khô khan nào, trái lại khiến kẻ vừa thấy cả thân thể liền nổi lên lạnh lẽo không rét mà run…
So với Yêu Hoàng và Quỷ Vương, trên thân kẻ nọ trên người tản ra băng lãnh, càng khiến cho người ta thêm sợ hãi…
Giống như là kẻ tu la chân chính đến từ Địa Ngục.
Đã như thế, Ly Hận Thiên còn có thể tìm ra lý do gì để biện bạch được nữa?
Y còn muốn tranh cãi với hắn, nói việc này không có liên quan đến con y, không có vấn đề gì sao?
Sự thật đã xảy ra trước mắt.
Ngay một khắc khi bắt đầu vòng thời gian rung chuyển kia, kỳ thật y hẳn là so với bất luận kẻ nào đều biết rõ ràng hơn tất cả. Hết thảy tất cả những việc này, đều là do một tay y tạo thành.
Một ý niệm, lại làm cho cả thế gian này cùng y phải gánh chịu hậu quả tàn khốc này.
Nếu Ly Hận Thiên đến tận bây giờ vẫn còn không chịu thừa nhận. Thương Nhất Hoành liền kể ra một chút nhất định phải khiến cho y nhớ ra, giúp y phân tích, bác bỏ ý nghĩ ngây thơ của y. Nhưng, hắn không nghĩ tới, Ly Hận Thiên đang ở trước mắt này, đã không phải người lúc trước đã làm ra quyết định kia …
Từng cái một, một lớp rồi lại một lớp sương mờ bao phủ lên một bí mật kinh thiên được bóc trần ra. Ly Hận Thiên đã không biết y nên dùng cái biểu tình gì để tiếp nhận nữa đây. Thương Nhất Hoành dùng cách kể của hắn mà lần lượt đem từng chuyện một, nói ra thật hoàn chỉnh lại một lần. Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy tay chân của y hoàn toàn đã phát lạnh, thân thể y nguyên bản đã lạnh lẽo thì nghe xong càng phát ra run rẩy…
Sự thật này quả thực là đáng sợ.
Thương Nhất Hoành vốn đang muốn nói gì đó tiếp, nhưng nhìn thấy phản ứng của Ly Hận Thiên lớn như vậy, đến huyết sắc ở trên mặt, đều theo từng lời hắn nói ra mà từng chút một rút xuống. Hắn chỉ có thể tạm thời dừng lại.
Hắn cấp cho y một chút không gian.
Hắn không lưu tình chút nào mà nói ra chuyện mà Ly Hận Thiên cực lực giấu diếm. Việc này đối với Ly Hận Thiên mà nói, là một đả kích tàn khốc. Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Ly Hận Thiên, Thương Nhất Hoành liền lo lắng đồng thời cũng đã bắt đầu thấy hối hận. Hắn không nên một hơi liền nói ra hết mọi chuyện như vậy. Nhưng mà việc này sớm hay muộn gì cũng đều phải bóc mở ra, dù sớm hay muộn gì cũnh đều giống nhau mà thôi…
Đều cần y nhất định phải đi đối diện với sự thật này.
Nhìn thấy bộ dáng quá mức không xong này của Ly Hận Thiên, ban đầu Thương Nhất Hoành vốn muốn đi tìm Khâm Mặc đến, nhưng đã bị Ly Hận Thiên ngăn cản lại. Y nói bản thân y muốn lẳng lặng ở một mình mà thôi. Thương Nhất Hoành nhất thời lại nghĩ là, hiện tại tâm trí của y khẳng định đang loạn thành một đoàn, để y bình tĩnh tâm tình lại trong chốc lát cũng tốt, miễn cho bị Khâm Mặc phát hiện ra cái gì.
Nghĩ như vậy, nên Thương Nhất Hoành liền một mình rời đi, lưu lại nam nhân đang có cảm xúc so với hắn tưởng tượng nhất định còn phức tạp hơn rất nhiều …
Đáp án này, Ly Hận Thiên không muốn tiếp nhận, nhưng đồng thời, lại âm thầm thở ra một hơi…
Ít nhất tên gia hoả, lãnh huyết vô tình như vậy, lại không phải là bất cứ ai một trong bốn người kia…
Ngày trước, là do y suy đoán, cũng đã hoài nghi, muốn từ trên người bọn hắn tìm ra manh mối. Y suốt ngày lo sợ bất an. Có một phen, thậm chí y cảm thấy mỗi người đều có hiềm nghi, bây giờ lại đã biết một thân phận khác, Ly Hận Thiên rốt cục coi chừng …
Tuy rằng ý nghĩ này có chút đáng cười, nhưng mà nam nhân vẫn muốn nói, không phải là bọn hắn, thật tốt.
Có chút cảm giác như muốn vui quá mà khóc…
Nam nhân sâu kín mà thở dài. Y tựa lưng vào trên giường, kinh ngạc nhìn lên phía trên, thả lỏng thân thể. Đồng thời, tâm của y cũng thật không thoải mái …
Y tuyệt đối không hề nghĩ rằng, chủ nhân ban đầu của thân thể trên lưng lại đeo nhiều chuyện như vậy…
Ngoại giới bàn tán phán xét hắn vốn là một kẻ rất nông cạn, lại quá khoa trương phù phiếm, ngay cả Ly Lạc, cũng chưa từng thật sự hiểu rõ hắn.
Không thể tưởng tượng được. Hắn làm sao lại ở dưới hoàn cảnh chịu đủ mọi loại áp lực như vậy, lưng lại đeo bí mật kinh thiên bí mật mà vẫn tiếp tục sinh sống như thường.
Khi đó, bất quá hắn chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi, nhưng y thừa nhận, so với chính bản thân của y lúc này thì hắn lại vốn có sức chịu đựng tốt hơn rất nhiều lần…
Phụ thân quở trách cùng phỉ nhổ, hôn sự thân bất do kỷ. Hảo hữu kia lại ở xa có tâm muốn bảo hộ nhưng lại bất lực….
Y lý giải được người nọ lúc đó. Người nọ chỉ là muốn làm một người chồng tốt, một người cha tốt mà thôi…
Nhưng mà nguyện vọng đơn giản này, hắn cũng không có cách nào đạt được mà toại nguyện.
Y có thể tưởng tượng vào một đêm đó khi biết được chân tướng này, người nọ ở dưới ánh nến lập lòe mà an tĩnh ngồi đờ đẫn trải qua một đêm. Tâm tình trong lúc đó, là khiếp sợ, bất an, nhưng càng nhiều hơn là, bất đắc dĩ cùng đau thương…
Hắn không muốn bất luận kẻ nào phải chết cả. Hắn cũng không muốn tranh danh đoạt lợi, hắn thầm nghĩ chỉ muốn bảo hộ người mà hắn yêu thương mà thôi.
Cuối cùng, những nữ nhân mà hắn yêu thương lần lượt từng người một đều đã chết đi, thân xác cũng không còn vẹn nguyên lại mang theo một chút giống như là bị tứ phân ngũ liệt vậy. Nhà mẹ của thê tử quở trách. Phụ thân nhục nhã. Còn có nhi tử bị bắt phải đổi họ khác. Một khắc kia, hắn thật là đã sống không bằng chết.
Nhưng mà hắn vẫn cố sức mà chống đỡ, lại kiên cường trải qua nhiều năm như vậy.
Nói vậy chính là vì lý do, liên quan đến việc bị Quỷ Vương cướp đi hài tử.
Đây là tín niệm duy nhất, để chống đỡ sự sống của hắn.
Bắt đầu từ thời khắc xảy ra chuyện tình đó, hắn cũng đã chuẩn bị tốt cho việc phải phát sinh vào ngày hôm nay. Hắn không chịu rời đi Ly phủ, chỉ sợ là bởi vì muốn chờ người kia trở về…
Hắn biết, hài tử kia khẳng định sẽ trở về tìm hắn.
Lý do kia, không hẳn bởi vì hắn chính là phụ thân của người kia, mà còn bởi vì khối quốc tỉ, vẫn còn đang ở trong tay hắn…
Người kia chỉ khi có được quốc tỉ mới có thể chỉ huy ra lệnh cho Quỷ Vương và Yêu Hoàng, không có một ai biết được vì sao quốc tỉ kia lại quan trọng đến như vậy. Nhưng không có khối quốc tỉ này, dù là có thông linh thuật đi nữa, cũng vẫn không làm nên việc gì.
Cho nên muốn khống chế hai gã kia, nhất định muốn đoạt lại tất cả những gì đã mất của Cửu Minh tộc, thì hài tử kia, khẳng định là sẽ muốn tới tìm hắn.
Một phần chấp nhất mà chờ đợi, khiến cho người nọ bỏ qua tôn nghiêm, chỉ có thể lưu lại Ly phủ, mặc kệ Ly Tiêu Sơn có làm nhục hắn ra sao, hắn đều không hề nói một tiếng…
Hắn cự tuyệt hết tất cả các cách thức hấp dẫn lực chú ý của người khác, liền tính là có thể tu luyện, hắn cũng buông bỏ cơ hội này. Chân hắn không hề bước ra khỏi nhà. Hắn không muốn bị kẻ khác chú ý đến. Hắn thà rằng tồn tại làm một kẻ vô hình như không khí. Cho dù là đến hạ nhân cũng khinh thường hắn, hắn cũng không để ý đến…
Nếu Ly Tiêu Sơn có thể vì hắn mà cùng lúc cưới về bốn thê tử, thì về sau sẽ khó tránh khỏi lão lại đem hắn ra trở thành đối tượng để làm cuộc hôn nhân trao đổi lấy lợi ích thêm một lần nữa. Cho nên người nọ chỉ cầu mong bản thân mình không cần phải rời khỏi Ly phủ, gả hắn đi cho kẻ khác.
Hắn không phải tham luyến vinh hoa phú quý, cũng không phải luyến tiếc gia cảnh của Ly gia. Hắn cũng muốn biến cường, cũng muốn rời khỏi chỗ không có một chút ấm áp nào này…
Nhưng mà cây to đón gió, nếu hắn lại chọc giận Ly Tiêu Sơn, thì hậu quả này hắn không thể gánh vác nổi.
Cho nên hắn đành cam chịu tình trạng hiện tại.
Tất cả mọi lời nói và hành động nhục mạ, trách phạt, hắn đều có thể chấp nhận được. Hắn đã chịu đựng đủ vất vả rồi. Nhưng hắn không nghĩ tới, nhi tử mà hắn vô cùng yêu thương, sẽ làm ra cái loại chuyện này đối với hắn…
Khi đó, mới là thời điểm mà hắn thống khổ nhất trong cuộc đời này.
Chắc hẳn là sống không bằng chết đi…
Vô luận là đối với Văn Diệu, hay là Ly Lạc và Mộc Nhai, có chút muốn nói rõ, hắn cũng không có cách nào để nói ra. Hắn chỉ có thể để cho bọn hắn hiểu lầm. Tình cảm đặc biệt của Văn Diệu, cùng với hành động của Ly Lạc cùng Mộc Nhai làm ra chuyện như vậy, là đồng loạt đều gây nên thương tổn cho hắn.
Mộc Nhai nói, hắn chạm vào thân thể của người nọ một cái thôi, người nọ liền sẽ khóc…
Hắn rơi lệ, đều không phải là mang ý tứ hàm xúc e ngại Mộc Nhai, mà là hắn thương tâm mà thôi.
Hắn biết Ly Lạc xem thường hắn. Sau khi Ly Lạc không hề kêu hắn là cha nữa, cặp con ngươi sâu trong ánh mắt kia chỉ còn để lại sự lạnh lùng, hắn liền hiểu được.
Khiến cho Ly Lạc trở nên vô tình như thế, xem như hắn chính là tên đầu sỏ đã gây nên.
Về phần Mộc Nhai, con của hắn đều là mấy tên tâm cao khí ngạo. Bọn hắn đồng dạng đều xem thường người nọ vô dụng. Bất quá hắn lại có khuôn mặt không đến nỗi tệ, hắn biết Mộc Nhai thích mỹ nữ…
Mộc Nhai căn bản là không xem hắn là cha. Từ nhỏ đến lớn, Mộc Nhai một chút cũng không muốn thân thiết với người nọ. Hắn đến nhìn cũng đều lười liếc mắt nhìn một cái. Cho nên Mộc Nhai làm ra cái loại chuyện này, căn bản là không hề nghĩ tới mối quan hệ của hai người họ. Hắn đơn thuần chỉ là cảm thấy thân thể của người nọ có thể thỏa mãn hắn, người nọ có khuôn mặt làm vừa lòng hắn mà thôi…
Nếu nói Ly Lạc là vì tra tấn, khiến hắn sống không bằng chết, thì tên Mộc Nhai kia chính là đem hắn trở thành công cụ tiết dục mà thôi.
Ly Lạc còn nhớ rõ hắn là cha, Mộc Nhai trực tiếp sẽ cho hắn biết bản thân hắn là ai …
Cùng với kĩ tử trong thanh lâu, không có gì khác nhau.
Ly Hận Thiên bội phục người nọ, cũng đồng tình với hắn, cũng vì hắn mà khổ sở. Nếu đổi làm bản thân y, thì y tin tưởng bản thân căn bản sẽ không kiên trì được bao lâu…
Sống một cách cẩu thả như vậy, thật sự là sống không bằng chết…
Niềm tin duy nhất có thể chống đỡ hắn, chính là sự chờ đợi kia.
Có lẽ là vì muốn giao lại quốc tỉ cho huyết mạch duy nhất của Cửu Minh tộc, hoàn thành nguyện vọng của Khâm Nguyệt Uyển. Có lẽ, hắn muốn đợi người kia, để bù lại sai lầm của bản thân mình…
Ly Hận Thiên có thể đoán ra được phần lớn ý định của người nọ, nhưng y không biết nguyên nhân thật sự mà người nọ chờ đợi là gì…
Bất quá người tính không bằng trời tính, tạo hóa trêu người…
Người nọ đã khổ tâm đợi chờ chuẩn bị kỹ lưỡng. Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, lại ở trong một khắc cuối cùng, để kẻ khác chính là y đây hoán đổi linh hồn đốt sạch hết tất cả các kế hoạch đã được dự tính từ trước…
Y không biết linh hồn của chính mình vì sao lại sẽ nhập vào thân thể này. Khi đó, ban đầu là người nọ đang cùng Ly Lạc làm cái loại chuyện này, hẳn là chuyện hoán đổi chỉ xảy ra trong nháy mắt…
Là chết, hay là đã xảy ra chuyện gì rồi ….
Thật đúng là như thế, Ly Lạc thì sẽ không thể nào không phát hiện ra…
Cũng chính là linh hồn của y không hề có dấu hiệu báo trước nào mà rời khỏi thân thể của y…
Nguyện vọng của người nọ vẫn còn chưa có đạt thành. Hắn vẫn giữ lấy bí mật này, ý định chân chính của hắn, cũng không có người biết được…
Còn có khối quốc tỉ kia…
Ly Hận Thiên không tìm được. Người nọ khẳng định là đã giấu ở một nơi không có người biết được…
Nghĩ đến quốc tỉ, lại nhớ đến Khâm Mặc.
Khâm gia không biết được bí mật của Cửu Minh tộc. Bọn họ luôn nghĩ rằng mọi người ở trong Cửu Minh tộc đều mang theo năng lực thông linh. Cho nên bọn họ kí thác hy vọng lên trên người của Khâm Mặc, cũng đem mọi chuyện mà bọn họ biết được mà hoàn toàn nói ra cho hắn biết…
Nhưng lời lẽ này dù là chút cũng chỉ là lời nói dối của Cửu Minh tộc để lại mà thôi…
Khâm Mặc không có năng lực thông linh, nên cho dù có lấy được quốc tỉ, cũng không có cách nào khống chế được…
Hắn nói hắn thấy được quỷ phủ yêu ma, nói vậy chỉ là do năng lực cảm ứng tâm linh tương thông mà song sinh tử vốn có được đi…
Kỳ thật kết quả này, đối với Khâm Mặc mà nói, tốt đến không thể tốt hơn nữa, chỉ là, người kia….
Là hài tử mà bị Quỷ Vương mang đi…
Người làm cha thật sự của hắn đã chết, bản thân y đây, thì làm sao có thể đối mặt với nhau được đây…