Người nọ chạy rất nhanh. Mặc dù, hắn ta vẫn còn ôm y cũng không ảnh hưởng gì, tốc độ di chuyển vẫn như trước. Ly Hận Thiên liền tự ai thán cho chính mình a. Khoảng thời gian này y toàn là gặp phải xui xẻo đến cực điểm, một lần để hưởng thụ chút cuộc sống bình thường cũng không có. Nhưng, mọi chuyện bi ai đó của y cũng đều là vô nghĩa. Bởi vì ngay bây giờ, việc cấp bách nhất chính là phải làm như thế nào mới thoát khỏi cái người này.
Một người hoàn toàn xa lạ.
Trí nhớ của thân thể mang tên Ly Hận Thiên này khi bị y xuyên qua đã bị cướp đoạt mất rồi, những chuyện còn lại trong đầu ít ỏi đến đáng thương a. Y hoàn toàn tìm không ra một chút nào trí nhớ về nhân vật này. Tất nhiên cái này cũng không phải là việc quan trọng lúc này. Mà là ý đồ của người nọ là bắt cóc y mà đưa đi, mang ra khỏi Ly gia.
Dù y vô cùng không hòa hợp được với Ly Tiêu Sơn đến mức nào, cũng không quản nổi y cùng con y ở chung có bao nhiêu điểm quái dị. Nhưng chung quy Ly phủ vẫn là nơi duy nhất mà sau khi đến thế giới này, y được ăn ở đàng hoàng. Dù như thế nào đi nữa thì Ly phủ đây cũng được gọi là nhà của y, nên y tạm thời còn chưa có ý nghĩ muốn rời đi.
Hơn nữa, y cũng không hy vọng đối phương lấy y ra làm uy hiếp, đe doạ đến Ly gia hòng mong muốn vơ vét tài sản ở đó.
Ly Tiêu Sơn vốn đã ngại y mang lại phiền phức. Đằng này lại chưa giải quyết hết phiền phức này lại kéo đến phiền phức khác. Mặc kệ, đối phương là xuất phát từ mục đích gì. Đến cuối cùng, kẻ gánh vác hậu quả xấu nhất tất nhiên vẫn là chính bản thân y. Mặc kệ, việc này cùng y có liên quan với nhau hay không…
Nghĩ như vậy, Ly Hận Thiên cố sức mà giãy dụa lớn hơn nữa.
– Đừng nhúc nhích.
Trong tiếng gió gào thét, thanh âm trầm thấp từ trên đỉnh đầu y vang lên. Dù cổ họng người nọ cố ý đè nén mà phát âm. Nhưng Ly Hận Thiên nghe ra, người nọ đang ôm y, tuổi tác còn rất trẻ.
Có lẽ tuổi tác của người nọ, cùng Ly Lạc với Mộc Nhai hẳn là không sai biệt nhiều lắm.
Ly Hận Thiên có ý định muốn hắn buông y ra. Y cũng có suy nghĩ hỏi hắn đang có ý muốn mang y đi đến nơi nào a. Nhưng y thừa biết dù có hỏi thì đối phương cũng sẽ không muốn nói, nên y cũng không muốn lãng phí thời gian hơi sức làm gì, còn không bằng lấy thời gian đó mà trong đầu tập trung mà suy nghĩ ra cách để thoát thân.
Nhưng, chỉ bằng một tay đối phương đã có thể ôm y mà còn có thể dễ dàng tránh thoát khỏi hộ viện cùng thị vệ, tiếp theo là chạy ra khỏi Ly phủ kín cổng cao tường, kín đáo như nhà tù này. Nhìn điểm ấy mà xem xét, không nói đến từ trên xuống người của hắn đều là một thân thủ bất phàm. Mà nói đến, cánh tay nhỏ gầy thối này của Ly Hận Thiên, lại chỉ treo thêm tổng cộng có hai lạng thịt nạc lõng lẽo sẽ không thể nào là đối thủ của nhân gia trước mắt được nha…
Quả nhiên, Ly Hận Thiên giãy dụa nửa ngày cũng không có kết quả gì. Bất quá, y vốn là một đại nam nhân lại đang cố sức mà tay đấm chân đá thì đối phương dù mạnh đến đâu cũng ôm không xong. Rất nhanh sau đó, Ly Hận Thiên bị hắn ôm chặt ở trong lòng mà mang đi ra ngoài. Đúng lúc này, đối phương đột ngột dừng lại.
Xuất phát từ quán tính, cả người Ly Hận Thiên nhất thời đập vào người nọ mà toàn thân lung lay. Y ngước mắt một đường nhìn thẳng lên phía trên, chỉ thấy được mỗi chiếc cằm của chủ nhân nó. Sau đó y có vươn người cố nhìn thêm chút nữa, y nghĩ rằng bản thân chỉ là muốn nhìn xem gương mặt chân chính của người nọ là như thế nào.
Cũng không nghĩ đến, tiếp theo từ phía sau cổ y liền đau xót, trước mắt nhất thời lập tức tối đen, y liền cứ như vậy ngất đi…
Một đường đi này, đầu của người nọ luôn một mực ngẩng cao mà nhìn thẳng phía trước. Khi mắt của Ly Hận Thiên có thể nhìn thấy rõ ràng mọi vật trước mắt hơn, nam nhân lúc này mới ngắm rõ chiếc cằm có đường cong tuyệt đẹp kia. Y cảm thấy cằm của người nọ rất đẹp, ít nhất là y chưa từng gặp ai có chiếc cằm đẹp như vậy.
Bất quá, trước khi y hôn mê, tuy không nhìn thấy được khuôn mặt rõ rệt của người nọ nhưng lại thấy được một đôi mắt sáng rực tuyệt diệu, giống như ánh sao sáng trong đêm tối vậy…
Rực rỡ như vậy, cứ lấp lánh mà tỏa sáng.
……
Ly Hận Thiên ngất đi chưa đến nửa canh giờ liền tỉnh lại. Y nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi bị ngất. Nam nhân chậm chạm ngồi dậy. Trước mắt là một mảnh tối đen, Ly Hận Thiên nghĩ rằng bản thân bị người ta bịt mắt lại. Bất quá, tiếp theo y nhanh chóng liền phát hiện ra, y không bị bịt mắt mà vốn dĩ căn phòng này đều bị bóng tối che phủ.
Không có ánh lửa của nến, xung quanh đều là một mảng tối đen, cho nên y mới nghĩ rằng mình bị bịt mắt không thấy gì.
Sau khi Ly Hận Thiên tỉnh lại, cũng không có lập tức mà nhảy xuống giường, mà là y tựa cả thân người vào trên tường, chờ đến khi mắt của mình dần dà thích ứng với hắc ám.
Y không biết ở đây là chỗ nào. Nếu y có hành động thiếu suy nghĩ, nhất định sẽ dẫn người vào đây. Nếu y vẫn còn giả ngất, nói không chừng còn có thể tìm được cơ hội mà trốn ra ngoài chạy khỏi đây…
Qua không bao lâu sau, Ly Hận Thiên rốt cuộc cũng nhìn ra một chút cảnh tượng trong phòng này.
Phòng này không lớn, liếc mắt một cái liền xem rõ từ đầu đến cuối. Trừ bỏ màn treo bên ngoài giường nhỏ là một màu thâm sắc. Trong phòng chỉ có một cái bàn không lớn, Ly Hận Thiên không thấy được cửa sổ, không biết là bị chặn, hay là vốn hoàn toàn không có. Ở một bên là cửa ra vào được đóng kín, màu sắc cùng với tường phòng đều cùng một màu, khó mà phân biệt. Trong phòng chỉ có chút tia sáng xuyên qua khe hở từ trong tấm ván gỗ kia chiếu ra, ánh sáng soi rọi cũng rất mơ hồ. Như vậy, phía trên chắc đã che phủ thêm tầng màn.
Phòng này thực tối, chỉ có thể nhìn thấy chút này nọ như vậy. Ly Hận Thiên vừa định thu hồi lại tầm mắt, đột nhiên y phát hiện có cái gì đó không đúng, bên cạnh bàn kia, hình như có một người đang ở…
Ly Hận Thiên không biết có phải do bị hoa mắt thấy ảo giác hay không. Hay thật sự là có một người đang ngồi ở đó.
Nơi này tối như vậy, y đến hình dáng đại đều nhìn thấy không rõ. Y chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen kề bên bàn. Dựa vào so sánh thì bóng dáng kia như là hòa vào bóng tối trong phòng thành một thể. Ly Hận Thiên không dám xác nhận, y dùng lực chớp mắt, lại mở trừng mắt ra mà nhìn kĩ lại. Qua một lúc lâu sau, y vẫn là không xác định được…
Bóng dáng kia tồn tại mơ hồ như vậy, khiến Ly Hận Thiên không có cách nào mà yên tâm được cả. Ngay thời điểm y nghĩ đang muốn chuẩn bị bước xuống tiến tới đó để xác nhận, thì bóng dáng kia đột nhiên động đậy…
Vậy bây giờ đã khẳng định được là, trong phòng này ngoại trừ có y thì còn có một người khác cùng ở đây.
Tim của Ly Hận Thiên buộc chặt lại, đầy căng thẳng. Thời điểm bóng dáng kia đang tiến lại một lúc một gần hơn, y xuất phát từ bản năng tự vệ mà lùi về phía sau từng chút một. Y vẫn lo lắng mà tiếp tục cứ lui dần về phía sau, rốt cuộc khi lưng y đụng vào bức tường.
Lúc này, Ly Hận Thiên lập tức hối hận vì y đã chọn sai đường để chạy trốn mất rồi. Y nên hướng về phía cửa ra mà chạy chứ không phải nên hướng về phía giường để mà trốn a.
Nhưng bây giờ có nghĩ ra việc này thì cũng đã chậm rồi, bóng dáng kia càng lúc càng lớn dần trước mắt y, càng ngày càng tiến tới gần…
Rất nhanh, liền xuất hiện mà đứng ở phía trước giường.
Tim của Ly Hận Thiên, trong nháy mắt lập tức treo tới cổ họng.
Bóng đen kia liền đứng yên ở bên giường, cũng không có tiếp tục làm ra bất cứ hành động nào khác. Ly Hận Thiên đến thở mạnh cũng không dám, căng thẳng mà vì kìm nén nên nhịp thở liền dồn dập. Y gắt gao nhìn chằm chằm người nọ. Y chưa từng cảm thấy, thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp như vậy, phảng phất như là mỗi một phút, mỗi một giây đều dừng lại ngay khoảnh khắc này vậy…
Loại không khí giằng co này, so với người kia đột ngột đánh đập y một trận còn tốt hơn là người nọ cứ đứng bất động mà nhìn y chăm chú như vậy. Việc này càng khiến Ly Hận Thiên cảm thấy càng bị bức bách mà càng khẩn trương hơn. Y không đoán nổi suy nghĩ của người nọ đang định làm gì. Y đến đối phương là ai cũng không biết. Y lại càng mù mờ không hiểu rõ vì cái gì mà hắn đem y đưa đến nơi này. Hắn là đang muốn gì đây…
– Chúng ta đã ước định chắc chắn với nhau. Sau khi ta đã mạnh mẽ và cường thế hơn, ta sẽ đem ngươi từ Ly gia mà đưa ra ngoài.
Người nọ đột ngột mở miệng, càng khiến cho thần kinh vẫn đang buộc chặt cao độ của Ly Hận Thiên càng hoảng sợ hơn trước. Mức độ khẩn trương của Ly Hận Thiên đã muốn lên tới đỉnh điểm, lại nhất thời bị dọa như vậy. Trái lại là bình tĩnh không ít, những lời người nọ nói, y đều nghe rất rõ ràng. Mỗi một lời y đều nghe không có sót một từ nào cả.
Ly Hận Thiên cũng không có tâm trạng mà thưởng thức thanh âm của người nọ có dễ nghe hay không. Y chỉ nghe ra, chủ nhân của giọng nói này thực tuổi trẻ. Tuổi tác của hắn so sánh với Ly Lạc tuyệt đối không lớn hơn bao nhiêu…
Hơn nữa, nghe theo lời hắn đang nói, hai người họ giống như từng quen biết qua.
Ban đầu thân thể này từng quen biết những ai và như thế nào, căn bản Ly Hận Thiên hiện tại đều không biết bất cứ gì cả. Nhưng bằng y đã trải qua mấy ngày nay để hiểu biết, y tiếp thu tất cả chuyện xảy ra xung quanh mình, Ly Hận Thiên sẽ không thể nào có kẻ nào được xưng là bằng hữu đối với y…
Chân không bước ra khỏi cửa phòng không nói, thậm chí còn không bao giờ cùng người ngoài mà nói chuyện với nhau được chữ nào.
Người này đối với y lại nói ra những lời vô cùng thân thiết như thế. Vậy mối quan hệ của hai người họ có thể thấy được không phải chỉ là có chút quen biết sơ sài. Bất kể người nọ đối với Ly Hận Thiên có ý đồ gì, nhưng nếu như hắn nói như vậy, còn có ước định gì đó…
– Ly gia từ trước đến nay đều đối với ngươi rất không tốt. Ta vốn luôn nghĩ không muốn để cho ngươi chịu thêm thiệt thòi hay tổn thương thể xác nào nữa đến khi kiệt quệ rồi cứ như vậy chết đi. Ta quyết tâm từ tay trắng không có được bất cứ cái gì, đến tận bây giờ, cuối cùng ta đã đoạt được hết thảy. Tất cả những điều này là vì ngươi.
Trong thanh âm người nọ lộ ra một tia thất vọng, thậm chí còn có chút u oán.
Ngữ khí của hắn thực bình tĩnh, nhưng lại khiến cho Ly Hận Thiên thấy được bên trong lời nói kia cho y cảm giác được một sự thương cảm…
Giống như, hắn là do y trực tiếp làm bị thương. Nỗi thất vọng cùng u oán này, cũng là bởi vì y mà mới có.
Cái loại cảm giác này, thực đáng thương, dễ dàng khiến người nghe nhịn không được, mà muốn tiến đến an ủi.
– Cái kia, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi là ai không…
Ly Hận Thiên vẫn là nhịn không được mà đã mở miệng hỏi. Y cũng không biết là vì sao, ban đầu đúng là y đã sợ hãi cùng khẩn trương. Nhưng ngay lúc này đây, sau khi nghe người ta nói ra mấy lời nói khó hiểu đó thì sợ hãi cùng khẩn trương gì đó cũng biến mất. Đột nhiên, y không thấy sợ người này nữa. Y cảm thấy hai người họ hình như rất là quen thuộc…
Sau khi nghe Ly Hận Thiên nói xong, người nọ phát ra một tiếng cười nhạo.
Ly Hận Thiên nhìn thấy hắn cử động.
Hắn nâng tay lên một chút, nhưng không phải là đánh y mà là đưa tới vị trí trên mặt mình. Có lẽ hắn cảm thấy câu hỏi đó rất đáng cười, hắn là đang lấy tay che trán, hoặc là đang phiền táo mà vò tóc chính mình…
– Xem ra, người cùng ngươi ước định có như vậy, vốn có rất nhiều.
Lời này, giống như chính hắn tự nói bản thân lúc này chỉ là đang tự mình đa tình.
Người nọ là cố ý nói như vậy, thì nghe theo lí lẽ nào mà suy ra đáp án nào cũng đúng cả. Vì vậy, Ly Hận Thiên nghẹn lời. Y chỉ là muốn cho người nọ nói ra tên của hắn, cũng không nghĩ, lộng xảo thành chuyên…
Loại thời điểm này, y đến giải thích cũng không tìm ra được ngôn từ thích hợp để mà thốt ra.
Y hoàn toàn mù mờ về thân phận của người nọ. Y nói càng nhiều, sẽ càng loạn, càng lộ nhiều sơ hở hơn.
– Ta vẫn luôn rất cố gắng, muốn cho ngươi một cuộc sống mà ngươi muốn, hoặc là nói, một cuộc sống xem như là hạnh phúc, ít nhất không có kẻ sẽ giận chó đánh mèo đối với ngươi, không có kẻ lại cố ý làm khó dễ ngươi, cũng không có nhiều nam nhân loạn thất bát tao như vậy có cơ hội mà mơ tưởng đến ngươi.
Ly Hận Thiên thấy không rõ mặt của người nọ. Nhưng y lại có thể cảm giác được, người nọ hình như bất giác nở nụ cười, như là đang hồi tưởng nhớ lại kí ức tốt đẹp nào đó, hoặc là lúc này hắn đang khát khao cái gì đó. Tay hắn thong thả buông xuống, cái đầu luôn nhìn thẳng có một chút cúi xuống…
– Trên đời này, chỉ có ta mới hiểu biết hết con người của ngươi. Ta biết ngươi rất chán ghét bọn họ. Ngươi đã không muốn ra khỏi cửa lớn, ngươi đã tận lực tránh xa. Nhưng, chính là bọn hắn vẫn muốn dây dưa không rõ. Ta sẽ giúp ngươi đuổi bọn hắn đi, chỉ cần thỏa mãn được nguyện vọng của ngươi, ta sẽ không cho ngươi lại phải chịu tội thêm lần nào nữa…
Người nọ nói đến đoạn này, lại dừng lại mà thở dài ra một hơi. Người nọ phảng phất như là tự đang lâm vào trong hồi ức của chính hắn, cũng như là đã quên mất sự tồn tại của y. Ly Hận Thiên muốn nói một câu cũng không thể chen vào không lọt a, y cũng không muốn quấy nhiễu sự hồi tưởng của hắn…
Y xem ra, người này đối với Ly Hận Thiên rất tốt, là thật lòng từ nội tâm mà phát ra.
Hắn thật sự là muốn giúp cho y thoát khỏi cái loại cuộc sống này, giúp y có được tự do, như chú chim nhỏ được thả từ trong Ly phủ mạ vàng kia bay ra có được tự do tự tại mà bay lượn khắp nơi…
Có lẽ, đúng như là theo lời hắn nói. Trên đời này, chỉ có hắn mới là người chân chính đối xử với Ly Hận Thiên tốt nhất.
Nhưng, cái người kia cùng hắn có ước định. Người kia mới là Ly Hận Thiên chân chính, có thể đã thật sự mất đi.
Y cũng không thể, mà cũng không có cách nào để nói cho hắn hiểu.
Chân tướng này, đối với hắn mà nói, cũng rất tàn nhẫn.
– Nhưng mà ta không hề nghĩ đến, sau khi chờ ta đã làm được tất cả những điều đó, kết quả ngươi nghênh đón ta, sẽ bằng tình cảnh này…
Ngữ khí người nọ chuyển biến lạnh lẽo khiến người nghe phải rùng mình.
Trong bóng tối, Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy hàn quang đang léo lên, theo bản năng y chỉ muốn né tránh. Bằng trực giác của bản thân, Ly Hận Thiên nhận biết rất rõ ràng, người nọ là đang nhìn chằm châm y. Tầm mắt sắc bén kia của hắn, khiến y đang như không tồn tại mà khiến toàn thân y nhất thời run rẩy…
– Ta càng không nghĩ tới, ngươi sẽ ở cùng Ly Lạc lại hợp nhau đến mức tốt đẹp như vậy…
Hồi tưởng đầy đủ tốt đẹp kia đến đây, liền dừng lại như dây đàn đột ngột bị chặt đứt trong nháy mắt đứt đoạn.
Không khí đang bình tĩnh trong nháy mắt lại tràn ngập khí tức nguy hiểm. Biến hóa quá nhanh, chỉ là trong một cái chớp mắt thôi mà. Căn bản Ly Hận Thiên không thích ứng kịp…
Chờ khi y ở đây phản ứng lại, người nọ đã đưa đi đến gần y mà mặt đối mặt với y mất rồi, chỉ là hắn vẫn đứng phía trước giường, từ trên mà cúi đầu xuống, đưa mặt lại đây, đôi mắt chăm chú nhìn y.
– Sớm biết như vậy, sớm biết ngươi có thể dễ dàng chấp nhận, ta làm gì cần phải chờ tới bây giờ, ta làm gì còn phải sợ ngươi biết rõ, ta làm gì phải muốn đem ngươi ra khỏi đó, sau đó mới từ từ để cho ngươi chậm rãi tiếp nhận ta, biết được hiểu hết tình cảm này của ta…
Lúc này, Ly Hận Thiên đã muốn hoàn toàn thiếp đi. Cả thân người đều tựa hẳn trên tường, y vừa định khiến người nọ bình tĩnh lại nhưng chưa kịp làm gì thì đã nghe thanh âm người nọ đang bình thường đột ngột hạ xuống, giọng điệu trở nên vô cùng âm trầm. Thanh âm kia thấp đến độ như phảng phất từ nên xa xăm vang tới đầy quỷ mị…
– Bất quá, ngay bây giờ không phải là không cứu vãn được. Vẫn còn kịp, ta sẽ chậm rãi, từng chút một, cho ngươi biết, ngươi chỉ có thể chỉ có một mình ta.
– CHÚ THÍCH:
Lộng xảo thành xuyên : nghĩ là muốn làm cho tốt nhưng rốt cuộc khi thực sự làm thì kết quả lại phá hư. Cùng nghĩa với câu bên Việt ta là khéo quá hoá vụng.