Trong căn phòng cổ kính, một nữ tử nằm trên ghế quý phi, tay nhỏ như búp sen, làn da như trân châu, thanh thoát như phù dung, hoàn toàn tự nhiên.
(R: là loại ghế dài này )
Đây đúng là Liễu Nguyệt Phi dịch dung thành Lâm Tường Vi, lúc này vừa đến hoàng cung Bắc Sát, đang thừa cơ hội nghỉ ngơi. Lâm Tường Vi này mất tích lâu như vậy, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện, mọi người Bắc Sát đương nhiên sẽ chất vấn nàng! Lại nói, Lâm Tường Vi trước khi mất tích khư khư cố chấp, làm Bắc Sát toàn quân bị diệt, hiện tại là tội nhân ở Bắc Sát. Nàng hiện tại thành Lâm Tường Vi, chuyện này đương nhiên trở thành chuyện của nàng. Ai nha nha, thật đúng là phiền toái…
Lúc này một nữ tử áo xanh bước chân nhẹ nhàng tiêu sái đến bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, dịu dàng nói “Thiếu chủ, uống một chút nước sơn trà đi, cô nói có thể đỡ mệt.”
Nữ tử áo vàng đang sắp xếp đồ đạc bên cạnh nghe vậy, cười hì hì nói “Yêu Quái, hiện tại phải gọi Công chúa!”
Liễu Nguyệt Phi trên ghế thong thả mở hai mắt, xe ngựa cổ đại thật đúng là tra tấn người, nhận lấy nước sơn trà Yêu Quái đưa lên, ấm lòng nói “Vẫn là Yêu Quái thương ta.” Uống xong, quay sang nói với Quỷ Quái đang cười hì hì thu xếp đồ đạc bên cạnh“Quỷ Quái nha, em cũng quên, Yêu Quái hiện tại là Thanh Nhi, em là Hoàng Nhi.”
Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi chính là nha hoàn bên người Lâm Tường Vi. Nàng hiện tại đang đóng giả Lâm Tường Vi, đương nhiên nha hoàn bên người cũng phải đổi. Về phần Thanh Nhi, Hoàng Nhi thật sự ở đâu, tất nhiên là trời biết, đất biết, nàng biết, còn lại tất cả đều không biết!
“Hoàng Nhi, tên này thật đúng là không khí phách!” Hoàng Nhi (về sau liền xưng là Thanh Nhi, Hoàng Nhi – lời tác giả) bất mãn chu môi nói. Nàng cùng Thanh Nhi vẫn luôn là tỳ nữ bên người Liễu Nguyệt Phi, đi theo Liễu Nguyệt Phi đã lâu, tự nhiên cũng được Liễu Nguyệt Phi yêu thích. (R: Hoàng là màu vàng, Thanh là màu xanh. Hoàng Nhi, Thanh Nhi tạm dịch là ‘bé Vàng, bé Xanh’ =)))))
“Đương nhiên, làm sao có được khí phách của Quỷ Quái em? Song sát Yêu Quái Quỷ Quái người giang hồ nghe đã sợ mất mật hiện tại chính là tỳ nữ ở Bắc Sát, phi phi, thật đúng là nghẹn khuất!” Liễu Nguyệt Phi trêu ghẹo nói, vừa lòng nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Hoàng Nhi đỏ lên. Tính cách Hoàng Nhi chính là thẳng thắn, lúc nào cũng cười hì hì, lại đem tất cả cảm xúc đều viết lên mặt, cao hứng chính là cao hứng, mất hứng sẽ không giả bộ cao hứng. Mà Thanh Nhi lại thành thục ổn trọng hơn nhiều, làm việc dè dặt cẩn trọng, nhưng không có gan lớn như Hoàng Nhi. Hai người vừa vặn bù qua đắp lại.
“Thiếu chủ, cô cũng đừng trêu người ta!” Hoàng Nhi bất mãn chu môi, bộ dáng vô cùng đáng yêu, chọc Liễu Nguyệt Phi cười ha ha. Thanh Nhi cũng cười khẽ phụ họa, đột nhiên tươi cười biến mất, quay đầu nhìn về cửa, nhẹ giọng nói “Có người đến đây!”
Liễu Nguyệt Phi cùng Hoàng Nhi nghe vậy đồng thời ngắt tiếng cười. Liễu Nguyệt Phi hừ lạnh một tiếng, lại nằm xuống ghế nhắm mắt dưỡng thần, Hoàng Nhi tiếp tục sắp xếp đồ đạc, cố gắng đóng đạt vai tỳ nữ của Công chúa. Thanh Nhi lúc này đi đến trước cửa, đợi người bên ngoài lên tiếng.
Quả nhiên, bên ngoài truyền đến một giọng thái giám “Tường Vi Công chúa, Hoàng thượng truyền lệnh mời Công chúa đến điện Tuyên Hóa.”
“Đã biết, Công chúa lập tức đi.” Thanh Nhi lên tiếng trả lời, vẫn chưa mở cửa để thái giám tiến vào.
Hoàng thượng tuy rằng yêu thương Tường Vi Công chúa, nhưng là Hoàng thượng yếu đuối vô năng, quyền to sớm rơi vào tay Thái tử. Hơn nữa hậu cũng này lại bị mẫu phi của Thái tử, Hoa Quý phi bao trùm. Mà người Hoa Quý phi hận nhất đúng là Lâm Tường Vi. Lâm Tường Vi tuy rằng không yếu đuối như Hoàng đế nhưng cũng là không có đầu óc, thường bị Hoa Quý phi khi dễ chèn ép. Mọi người trong hậu cung gió chiều nào theo chiều đó cũng khinh thường Lâm Tường Vi. Cho nên Lâm Tường Vi tuy là đệ nhất Công chúa Bắc Sát cao quý nhưng cũng là thù địch bốn phía, nơi ở so ra còn kém thoải mái hơn nơi của nô tài Hoa Quý phi. Thanh Nhi tất nhiên là biết được điểm ấy. Nhưng hiện tại Lâm Tường Vi là thiếu chủ nhà nàng, không dễ bắt nạt như vậy. Chỉ là một thái giám cũng dám quấy rầy thiếu chủ nhà nàng nghỉ ngơi sao? Đừng nhìn Thanh Nhi một mặt dịu dàng, kỳ thực bản chất bên trong vốn là ngoan độc.
Thái giám bên ngài cũng nhíu mày. Thường đến vào lúc này, Lâm Tường Vi đã sớm vênh váo đi ra, hiện tại đột nhiên thay đổi tính tình làm hắn rất không hiểu. “Công chúa cũng đừng để Hoàng thượng chờ lâu nha.” Thái giám là được Hoa Quý phi phái đến tiếp Lâm Tường Vi, hắn không muốn chờ, Hoa Quý phi càng không có khả năng chờ. Tiếp tục như vậy không phải muốn mạng hắn sao?
“Lớn mật, Công chúa vừa mới hồi cung, hiện tại đang nghỉ ngơi bên trong, Hoàng thượng yêu thương Công chúa nhất, tất nhiên sẽ không muốn Công chúa phải mệt mỏi. Ngươi quấy rầy thanh tĩnh của Công chúa, phải bị tội gì?” Thanh Nhi ở bên trong đột nhiên lớn tiếng, giọng nói như kiếm sắc bén trực tiếp bắn đến thái giám đứng ngoài cửa.
Trên mặt thái giám tái nhợt, môi run run không dám nói lời nào. Thanh Nhi này từ khi nào thì nghiêm khắc như vậy? Lúc trước không phải là dịu dàng dễ bắt nạt sao? Thái giám lúc này không dám nói lời nào, vẫn đứng ở bên ngoài đợi Lâm Tường Vi đi ra. Chốc lát sau, một tên thái giám khác đến thúc giục cũng bị Thanh Nhi chặn lại ngoài cửa.
Một canh giờ sau, trước ánh mắt lo lắng chờ đợi của năm thái giám, cửa lớn mới được mở ra. Liễu Nguyệt Phi một mặt cười nhẹ nhìn mấy kẻ lo lắng bất an trước mắt, ra vẻ phần kinh ngạc “Tiết trời vừa vào thu, các công công đây sao có thể mồ hôi đầy đầu vậy?”
Một gã thái giám thân phận có vẻ cao khó nhịu nhìn Liễu Nguyệt Phi, giọng nói mang theo tức giận “Là Công chúa khiến chúng ta chờ lâu nha, ra chiến trường một lần đúng là khác hẳn, tính tình cũng lớn hơn rất nhiều.”
Liễu Nguyệt Phi nhìn lướt qua, nhớ kỹ tướng mạo của gã, nói “Đúng vậy, chiến trường còn có thể tôi luyện khí phách nam nhân, công công có thể đi thử.”
Chúng thái giám vừa nghe toàn bộ đều tức đến bốc khói, bất quá trong lòng cũng là thắc mắc nhiều hơn. Lâm Tường Vi này, làm sao có thể thay đổi nhiều như vậy?
“Công chúa, người đã nói sai rồi. Mấy công công đây không cần khí phách nam nhân, bọn họ cũng không phải là nam nhân!” Hoàng Nhi đứng phía sau Liễu Nguyệt Phi nói.
Đám thái giám nghe được liền nổi trận lôi đình. Một gã không e ngại chỉ vào Hoàng Nhi mà mắng “Ngươi nha đầu đáng chết, cư nhiên dám nói ta, xem ta cho ngươi biết mặt!”
“Làm càn, người của Công chúa mà các ngươi cũng dám ra tay?” Thanh Nhi tức giận nói, trong mắt để lộ ra nghiêm khắc.
Thái giám vừa lớn tiếng liền hít sâu một hơi. Đây chính là Thanh Nhi chặn bọn họ ngoài cửa ban nãy, quả thực không dễ chọc!
“Còn thất thần làm gì? Không mau dẫn đường cho Công chúa, không phải nói Hoàng thượng đang chờ sao?” Hoàng Nhi lúc này cũng không còn bộ dáng cười hì hì lúc trước, giống Thanh Nhi nghiêm khắc nói. Ánh mắt chứa sát ý nhìn thái giám vừa rống to với nàng, cư nhiên dám ra tay trên đầu cô nãi nãi, xem nàng có đào mộ tổ tiên nhà hắn lên không! (R: cô nãi nãi: giống như xưng hô ‘lão tử’ của nam, cô nãi nãi có thể hiểu là ‘bà’.)
Thái giám lúc này đều toàn thân sợ hãi, vì sao chủ tớ ba người lại thay đổi lớn như vậy? Mọi người giờ phút này không dám chậm trễ nữa. Tất cả đều thành thật dẫn đường cho ba người Liễu Nguyệt Phi đến Tuyên Hóa điện. Đại điện kim bích huy hoàng, năm bước có một lầu, mười bước có một các, hành lang uốn éo, mái hiên trạm trổ tinh vi, quả thực vô cùng xa hoa. Liễu Nguyệt Phi lén bĩu môi, xem ra Hoa Quý phi đúng là rất biết hưởng thụ.