Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, quay đầu cười nhẹ “Nương nương giận dữ vậy làm gì. Hậu cung này, tẩm cung này đều là của Lâm gia. Nương nương giận cũng không thay đổi được sự thật này!” Lời nói không nhanh không chậm cũng đủ tức chết người. Nói xong liền xoay người phẩy tay áo bỏ đi, tẩm cung này của Lâm Sùng, chẳng lẽ nàng còn tìm không được một chỗ ở sao?
Hoa phi nhất thời ngậm miệng. Lâm Tường Vi đáng giận, cư nhiên lấy thiên hạ Lâm gia ra áp chế ả! Bất quá ả cũng muốn nhìn xem nàng còn có thể kiêu ngạo được bao lâu
Liễu Nguyệt Phi cùng Hoàng Nhi chọn được phòng ở liền vào nghỉ ngơi. Không lâu sau, Hoa phi cũng trở về tẩm cung của mình.
Tối nay nhất định sẽ không an tĩnh, Hoa phi mới vừa đi, Liễu Nguyệt Phi vốn đang nằm ngủ trên giường liền nhanh chóng đứng dậy, bay nhanh ra khỏi cửa sổ.
Hoàng Nhi cũng không biết khi nào đã đi theo sau Liễu Nguyệt Phi. Hai người lưu loát lướt trong tẩm cung, nhanh nhẹn như chim yến, không ai có thể phát hiện.
Liễu Nguyệt Phi đầu tiên là đến nhà bếp nơi sắc thuốc cho Lâm Sùng, toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi thuốc Đông y gay mũi. Nàng chỉ hít mấy hơi liền cảm thấy choáng váng. Lập tức bảo Hoàng Nhi bế khí, sau đó mới bước đến nhìn một loạt thảo dược để bên cạnh.
Nàng không rành thuốc, cho nên hôm nay chỉ có thể mang một ít những thứ này về, sau đó rải lên đám còn lại một ít bạch phiến. Thứ này dùng để làm chậm lại hiệu quả của thuốc, lúc trước chuẩn bị để hủy dược liệu, không ngờ bây giờ còn có thế dùng để cứu người.
Làm xong những việc này liền để Hoàng Nhi mang số thuốc ra khỏi cung, mà nàng lại đi đến Tường Vi các đã bị thiêu rụi.
Tường Vi các có một tầng hầm, nàng là ngày hôm qua mới phát hiện, bên trong cất giữ một số trang sức, quần áo linh tinh, hơn phân nửa là Lâm Tường Vi lúc trước vì bị chèn ép quá mức nên mới nghĩ đến cất giữ một số thứ, hiện tại chỗ này lại thuận tiện cho nàng.
Chậm rãi bước vào tầng hầm, gọi là tầng hầm nhưng cũng không u ám, ngược lại trên tường gắn đầy giá nến, này chắc là Lâm Tường Vi làm lúc trước đi.
Đột nhiên trước mắt nàng xuất hiện một nữ tử áo xanh. Nữ tử vốn một mặt cẩn trọng nhưng khi nhìn thấy người tới là ai liền thả lỏng, cung kính nói“Thiếu chủ!”
Người này đúng là Thanh Nhi rời đi lúc trước, Liễu Nguyệt Phi nghe vậy gật đầu, bước chân chậm rãi đến một cái giá chữ thập bên cạnh, bị trói trên đó đúng là hắc y nhân ban nãy.
Chuyện ám sát lần này rõ ràng là do Hoa phi làm, đã bắt được người sống, giao cho Lâm Bình Chi xử lí thì không chết cũng tàn. Đã vậy còn không bằng quậy Lâm Bình Chi một phen, đem người bắt đi.
“Thiếu chủ, có cần nghiêm hình tra tấn để hắn nói ra hay không?” Thanh Nhi nói với Liễu Nguyệt Phi. Hắc y nhân này từ lúc bắt đến giờ hỏi gì cũng không nói, hoàn toàn là một bộ dạng chờ chết, cũng may nàng đã có chuẩn bị trước, trói lại toàn thân hắn, hơn nữa còn đặt niềng sắt vào răng, như vậy hắn ngay cả cắn lưỡi tự sát cũng không thể được.
“Không cần, hắn nói hay không ta cũng biết là ai, làm vậy chi?”Liễu Nguyệt Phi ngồi bắt chéo chân trên ghế.
Thanh Nhi nghe vậy có chút không hiểu, vậy bắt hắn đến đây làm gì?
Liễu Nguyệt Phi thấy vậy, khóe miệng tà mị nói “Em đánh hắn, người khác còn có thể nói là ta vu oan giá hoạ, Hoa phi làm sao có thể thừa nhận. Bắt đầu từ mai, em liền nhốt hắn ở đây, không thắp nến, không mang cơm, rảnh rỗi thì thả vào vài con rắn nè, chuột nè. Ta xem hắn có thể kiên trì bao lâu.” Hắc y nhân này nếu có thể lợi dụng, chắc chắc sẽ trở thành một thanh kiếm sắt bén.
Lời nói không nhanh không chậm của Liễu Nguyệt Phi lại khiến hắc y nhân dựng tóc gáy. Lâm Tường Vi này là Công chúa được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể ác độc đến vậy, đi dùng phương pháp này tra tấn hắn?
Thanh Nhi nghe xong, thị huyết trong lòng cũng dần được khơi lên. Thiếu chủ quả nhiên là ngoan độc hơn nàng “Dạ, Yêu Quái nhất định sẽ chiêu đãi hắn thật tốt.”
Hắc y nhân nghe được hai chữ ‘Yêu Quái’ như sét đánh ngang tai, hai mắt trừng lớn. Yêu Quái này chẳng lẽ là một trong hai nữ la sát trên giang hồ kia! Vậy Lâm Tường Vi là ai?
Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, vừa lòng gật đầu, tươi cười tà mị trên khóe miệng nàng tựa như bàn tay vươn đến từ địa ngục, túm lấy hai chân hắc y nhân khiến hắn sợ hãi tận xương tủy!
Ông trời, hắn rốt cuộc đắc tội với ai?
~
Rạng sáng, Liễu Nguyệt Phi mới rời khỏi tầng hầm, trở lại tẩm cung.
Vừa bước đến giường đã nghe giọng nói dè dặt cẩn trọng nhưng lại vô cùng đáng ghét của Xuân Nga “Công chúa, nô tỳ là tới gọi ngài rời giường, Hoa phi nương nương nói Công chúa nên đến ngự hoa viên.”
Liễu Nguyệt Phi một đêm không ngủ, trong lòng bực bội, không kiên nhẫn kêu Hoàng Nhi ra mở cửa, tức giận nói “Ngươi thật đúng là nghe lời.”
Xuân Nga vừa nghe liền lập tức quỳ xuống. Mệnh lệnh của Hoa phi ả không thể không nghe, nhưng Lâm Tường Vi hiện tại lại khiến ả vô cùng e sợ. Lúc trước ả cùng Vân Mai đều không xem nàng vào mắt, có cơ hội liền khi dễ nàng. Hiện tại Lâm Tường Vi đã tỉnh ngộ mà giết Vân Mai, vậy kế tiếp không phải ả sao?
Liễu Nguyệt Phi nhìn Xuân Nga sợ đến phát run, trong lòng hừ lạnh!
“Ngươi đi xuống trước, bản cung rửa mặt xong sẽ đến!”
Xuân Nga nghe vậy có cảm giác như trút được gánh nặng, vừa hành lễ vừa như quỷ rượt chạy ra ngoài. Hoàng Nhi nhìn bóng lưng Xuân Nga cho đến khi biến mất mới nói với Liễu Nguyệt Phi “Thiếu chủ, thuốc đó tất cả đều là để mơ hồ tâm trí con người, hơn nữa còn gây nghiện, đầu óc ngày càng ngu dốt, tâm trí chỉ như một đứa trẻ. Thân thể cũng suy kiệt theo ngày. Dựa theo tình hình hiện thời của Lâm Sùng thì đại nạn sắp buông xuống!”
Liễu Nguyệt Phi híp mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh Lâm Sùng. Đến nơi này mười lăm năm, người thân cận nhất chính là sư phụ. Tình yêu của sư phụ giống như cha, như anh, cũng như bạn. Sư phụ có thể đóng tất cả các vai, nhưng không thể nào có được thứ tình thương của cha đúng nghĩa như Lâm Sùng. Tuy trong mắt Lâm Sùng nhìn đến không phải là Liễu Nguyệt Phi nàng, nhưng tình cha sâu đậm như vậy vẫn khiến nàng cảm động. Cho dù tâm trí giống như đứa trẻ, nhưng tấm lòng yêu thương nữ nhi vẫn như vậy, là tình yêu thuần khiết nhất, chân thật nhất.
“Có cách nào cứu được?”
“Như bây giờ, nếu để Lâm Sùng không dùng thuốc đó nữa, ông ta sẽ nổi điên, hơn nữa Hoa phi căn bản sẽ không cho!”
Nghe được lời Hoàng Nhi, ánh mắt Liễu nguyệt Phi càng híp lại. Thứ này còn lợi hại hơn cả thuốc phiện!
“Đi, giảm dần liều lượng trong thuốc của Lâm Sùng, cũng thêm vào một ít thuốc bổ thân thể để ông ta uống, hơn nữa, thêm vào tuyết dược!”
“Tuyết dược, thiếu chủ, đó là môn chủ chế tạo cho riêng cô, trên đời chỉ có ba viên!” Hoàng Nhi giật mình nói. Tuyết dược là do Hoa Khanh Trần phối hợp hơn hai mươi loại thuốc quý giá, hơn nữa còn cần đến công lực mới luyện chế được. Cho thiếu chủ một viên, thiếu chủ hiện tại cư nhiên lại cho Lâm Sùng?
“Không cứu Lâm Sùng, Thái tử cùng Hoa phi nhất định sẽ nắm được Bắc Sát, như vậy ta muốn tìm kẻ sở hữu ngọc bội là khó càng thêm khó!” Liễu Nguyệt Phi cứng rắn nói. Mang tuyết dược ra dùng nàng cũng tiếc vậy! Nhưng nàng không thể nhìn Lâm Sùng chết đi. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi tự giễu, vốn tưởng nàng giết người vô số, không ngờ hiện tại lại có lòng tốt như vậy!