“Lâm Tường Vi, ngươi muốn chết!” Lâm Thủy Tiên rống giận, đánh một chưởng về phía Liễu Nguyệt Phi. Đột nhiên một cỗ lực lớn mạnh ập về phia Lâm Thủy Tiên, đẩy ả lui về phía sau.
Lâm Thủy Tiên không thể tin ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ tử áo vàng che trước mặt Liễu Nguyệt Phi, mặt lạnh nhìn ả, trong mắt toàn là sát khí.
Lâm Mẫu Đơn cũng kinh ngạc nhìn Hoàng Nhi đột nhiên xuất hiện, ý nghĩ trong lòng càng thêm xác định. Quả nhiên Hoàng Nhi chính là quân sư bên cạnh Lâm Tường Vi nha! Người này, tuyệt đối không thể giữ!
Lâm Thủy Tiên thấy người đánh lui ả cư nhiên lại là cung nữ bên người Lâm Tường Vi thì tự tôn giống như bị người giẫm trên đất. Bắc Sát coi trọng vũ lực, người người đều biết võ, mà Lâm Thủy Tiên lại là nữ tử hạng nhất trong cuộc tỷ thí võ thuật năm năm một lần ở Bắc Sát. Hiện tại lại bị một nha đầu đánh bại, nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi ả còn để đâu?
“Thật to gan, cư nhiên dám tập kích bản cung, người đâu, bắt lại cho bản cung!” Lâm Thủy Tiên tức giận hạ lệnh, một đám thái giám liền từ phía sau chạy vội tới chuẩn bị bắt Hoàng Nhi.
“Ai dám bản cung chặt tay hắn!” Ngay lúc thái giám sắp đụng đến Hoàng Nhi, Liễu Nguyệt Phi lạnh giọng nói. Khí khái mạnh mẽ khiến người không dám đến gần, thái giám nghĩ lại, Lâm Tường Vi này đã không còn là người dễ bắt nạt lúc trước, ai chọc giận nàng kết cục sẽ giống Vân Mai. Nghĩ đến đây, thái giám cũng không dám tiến thêm bước nào.
Lâm Thủy Tiên thấy vậy lớn tiếng rống giận “Lớn mật, cư nhiên dám kháng mệnh?”
Bọn thái giám vừa nghe, khó xử nhìn Liễu Nguyệt Phi cùng Lâm Thủy Tiên.
Lâm Mẫu Đơn mắt lạnh nhìn hết thảy mọi chuyện. Chó cắn chó, ả coi như xem diễn.
“Tam muội ngươi đánh bản cung, tỳ nữ của bản cung hộ chủ là tập kích ngươi sao?” Liễu Nguyệt Phi lười biếng ngẩng đầu nhìn Lâm Thủy Tiên, trong giọng nói cũng là rét lạnh vô cùng.
Lâm Thủy Tiên vừa nghe liền thấy có chút đuối lý, đúng là ả ra tay trước, nhưng là vậy thì sao? Chỉ vào mũi Liễu Nguyệt Phi nói “Lâm Tường Vi, ta lấy Bích Tuyền kiếm của Bắc Sát khiêu chiến với ngươi!”
Mọi người vừa nghe, nháy mắt kinh hãi nhìn Lâm Thủy Tiên. Lâm Mẫu Đơn cũng vô cùng giật mình, bất quá sau đó liền cười gian.
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, ngẫm lại một chút tư liệu về Bắc Sát mà Huyền Thiên chuẩn bị cho nàng mới nhớ Bích Tuyền kiếm là phần thưởng cuộc thi luận võ năm năm một lần. Người có được Bích Tuyền kiếm có thể khiêu chiến bất kì người có thân phận nào mọi lúc mọi nơi, hơn nữa người nọ phải nhận. Người chủ đạo tất nhiên là chủ sở hữu Bích Tuyền kiếm.
Híp mắt nhìn Lâm Thủy Tiên, người này thật sự là ác độc, Lâm Tường Vi tuy rằng là đệ nhất Công chúa cao quý nhưng võ nghệ lại rất thấp, cho nên mới hay bị coi thường.
“Nga, vậy Tam muội nói xem ngươi muốn tỷ thí thế nào với bản cung?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người ở đây lại đồng loạt đại biến. Lâm Tường Vi này nói vậy là đáp ứng rồi sao?
Lâm Thủy Tiên cũng không ngờ Lâm Tường Vi lại dễ dàng chấp nhận như vậy? Nhìn nhìn Hoàng Nhi, chẳng lẽ là vì nàng sao? Trong lòng hừ lạnh, Lâm Tường Vi thật sự là ngu ngốc, loại khiêu chiến này bắt buộc người nhận phải là nàng, ả sao có thể để Lâm Tường Vi lại được giúp đỡ nữa chứ. Nếu đã nhận, vậy hôm nay ả nhất định phải chơi đùa với nàng một trận.
“Tam muội, ta xem hay là thôi đi, đại tỷ nói thế nào cũng là người được chọn hòa thân lần này, nếu có tổn thất gì ngươi sẽ bồi thường thế nào?” Lâm Mẫu Đơn kiều mỵ nói. Lời tuy là khuyên Lâm Thủy Tiên nhưng trong giọng lại để lộ khiêu khích.
Nam Tề Ngạo Vương này tuy là vài năm trước mới được Hoàng đế Nam Tề gọi về, nhưng là về diện mạo, năng lực hay võ nghệ, Ngạo Vương đều là hạng nhất. Mỗi nữ tử trong thiên hạ đều muốn gả cho hắn, Lâm Tường Vi này vận tốt như vậy, không chết trên chiến trường mà còn có thể gả cho Nam Tề Ngạo Vương, đây chính là điều khiến Lâm Thủy Tiên không chịu được.
“Khiêu chiến đã ra, há có thể thu hồi?” Lâm Thủy Tiên quả nhiên bị những lời của Lâm Mẫu Đơn kích thích. Nếu Lâm Tường Vi chết đi, chỉ bằng ả là nữ tử đứng đầu Bắc Sát, vậy người gả cho Ngạo Vương còn không phải ả sao?
Lâm Mẫu Đơn vừa lòng nhìn biểu hiện của Lâm Thủy Tiên. Lâm Thủy Tiên này đang nghĩ cái gì ả làm sao có thể không biết? Nhìn trộm nam nhân của ả, đúng là muốn chết, nếu lúc này có thể khiến Lâm Tường Vi chết đi, Lâm Thủy Tiên tất nhiên cũng không có kết cục gì tốt. Ả thật muốn nhìn còn ai dám giành nam nhân với ả?
“Lâm Tường Vi, Bích Tuyền đã ra, ngươi dù không muốn cũng phải nhận!” Trong mắt Lâm Thủy Tiên bấy giờ tất cả đều là khiêu khích cùng khinh thường, Liễu Nguyệt Phi nhìn thấy có chút buồn cười.
“Nếu đã vậy, ngươi nói quy tắc đi.”
“Đồ Long!” Khóe miệng Lâm Thủy tiên khẽ nhếch, âm trầm phun ra hai chữ.
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, đuôi lông mày nhướn lên, trong lòng đã có nhàn nhạt sát ý.
Đồ Long ở Bắc Sát này, là một loại khiêu chiến cực kì khủng bố. Chính là ở trong một cái lồng đường kính chỉ chừng mười mét, bên trong có mười con sói đói, người bị khiêu chiến sẽ tiến vào lồng, vũ khí chỉ có một, là dải lụa rất mỏng. Mà người tuyên chiến thì đứng bên ngoài, tay cầm cung tên, tổng cộng có mười mũi tên. Sau khi tên bắn xong, nếu người trong lồng lông tóc vô thương thì sẽ thắng, ngược lại chính là thua trận.
(R: lông tóc vô thương: hoàn toàn không bị thương. Ý ở đây chính là cho dù trên người chỉ bị trầy chút xíu cũng coi như thua cuộc. Này cũng gọi là khiêu chiến sao? Đứng ngoài nhìn thôi cũng thắng rồi:|.)
Đây hoàn toàn chính là một trận đấu vô cùng chênh lệch, Lâm Thủy Tiên muốn giết nàng?
Mọi người nghe vậy, đều đồng tình nhìn Lâm Tường Vi. Đồ Long là trận đấu cực kì tàn khốc, người tiến vào lồng vừa phải đối phó với sói đói, vừa phải né tránh tên từ ngoài bắn vào, muốn giữ mạng còn khó, sao có thể lông tóc vô thương? Trận đấu này, Lâm Tường Vi thua chắc rồi!
Lâm Mẫu Đơn vừa nghe, trong lòng cười càng lớn, xem ra hôm nay, Lâm Tường Vi hẳn phải chết!
Lúc này Hoàng Nhi nhíu mày, trong lòng sớm nổi lên sát ý với Lâm Thủy Tiên, không ngờ ả ác độc đến vậy, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Phi , lại thấy nàng lắc đầu không thể, liền không nhiều lời nữa. Năng lực của thiếu chủ, nàng tất nhiên là biết!
Liễu Nguyệt Phi nghiêng đầu nhìn Lâm Thủy Tiên, bộ dáng tuy lười nhác nhưng giọng nói vẫn lạnh băng như trước “Vậy người thua trận thì sao?”
Lâm Thủy Tiên thấy nàng không bị dọa, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng là nghĩ lại, có thể là nàng giả vờ giả vịt, liền tùy tiện nói “Tùy ý ngươi nói.”
Nói thế tức là để nàng quyết định, như vậy người khác cũng sẽ không nói ả khi dễ người. Nhưng ả cũng không thể để Lâm Tường Vi chạy trốn!
“Chết!” Ánh mắt Liễu Nguyệt Phi đột nhiên phát ra hào quang sắc bén, lớn tiếng nói “Ký giấy sinh tử đi!”
Nếu Lâm Thủy Tiên đã muốn nàng chết, vậy nàng cũng không cần tốt bụng nữa. Muốn chết, rất dễ dàng!
Lâm Mẫu Đơn cùng Lâm Thủy Tiên vừa nghe, nhất thời không hiểu, Lâm Tường Vi này là đang tự tìm đường chết!
Bất quá cũng tốt, Lâm Thủy Tiên nghĩ lại, cứ như vậy, người ngoài càng không thể nói gì, dù sao cũng là Lâm Tường Vi tự yêu cầu giấy sinh tử, liền trả lời “Đi, người đâu, đem giấy tới!”
Sau đó Liễu Nguyệt Phi cùng Lâm Thủy Tiên đều ký xuống giấy sinh tử. Lâm Thủy Tiên vừa lòng nhìn, liền bảo người đi chuẩn bị.
Trong mắt Liễu Nguyệt Phi hiện lên một tia giảo hoạt, Lâm Thủy Tiên này thật đúng là ngốc, cứ như vậy đem tính mạng quăng vào tay nàng!