Sứ giả tóc vàng thấy vậy cũng không ngăn cản, chỉ là xem diễn nhìn hết thảy. Hắn là bội phục toán học của Hoa Khanh Trần, nhưng cũng không thể ngăn cản tâm tình cùng ý đồ của người khác.
Hoa Khanh Trần có trí nhớ rất tốt, những lời này nói xong, đương nhiên nhớ rõ, đang chuẩn bị mở miệng nói thì bị Liễu Nguyệt Phi ngăn lại!
“Ngươi là ngu ngốc, siêu cấp vô địch đại ngu ngốc, ngươi thành tâm khuất phục dưới ta, là nô lệ của ta!” Liễu Nguyệt Phi chỉ là hơi sửa lại đôi chút, người ở đây đương nhiên không hiểu.
Nhưng là Hoa Khanh Trần lại biết, lời Liễu Nguyệt Phi cùng lời của sứ giả vừa rồi không hoàn toàn giống nhau. Quả nhiên, trên mặt sứ giả râu mép một trận xanh, một trận tím, rất đặc sắc.
Lúc này Liễu Nguyệt Phi cười nói “Sứ thần, xem tiểu nữ tử học có giống hay không a!” Muốn chiếm tiện nghi trong lời nói sao, nằm mơ!
Sứ giả tóc vàng kinh ngạc hỏi lại “Ngươi biết tiếng Anh?” Nói là tiếng Anh.
“Đương nhiên!” Liễu Nguyệt Phi không ngại trả lời. Hơn mười năm chưa nói, cũng sắp quên!
Nói chuyện lưu loát như vậy, hai người cũng tin tưởng nàng đúng là biết tiếng Anh, sứ giả râu mép chiếm không được tiện nghi trong lời nói lúc này tím mặt, bây giờ thật sự là ngậm bồ hòn làm ngọt!
“Vị tiểu thư này là?” Sứ giả râu mép vẫn không phục, dùng tiếng Trung hỏi.
“Vương phi của Bổn vương!” Hoa Khanh Trần trực tiếp nói ra, giọng uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự, dường như Vương phi của Ngạo Vương là thần thánh không thể xâm phạm, có điều sự thật đúng là như vậy. Ngay cả Đường Hương Nhã lúc này cũng cảm thấy thân là nữ nhân của Hoa Khanh Trần là tự hào cỡ nào!
“Vương phi thật đúng là tài nữ, cư nhiên biết ngôn ngữ bổn quốc!” Sứ giả râu mép nhanh chóng hiểu ra, không trách được lại giúp đỡ Hoa Khanh Trần, thì ra là nữ nhân của hắn!
“Là Trắc phi, thê với thiếp vẫn phải phân rõ ràng!” Hoàng hậu lúc này nhàn nhạt nói, như là vô ý thức nhắc nhở, nhưng thật ra lại tựa như kim đâm vào lòng mọi người, triệt để nói cho toàn bộ người ở đây nàng chỉ là một thiếp!
Sứ thần cũng biết là ý tứ gì. Thì ra người kiêu ngạo không lễ phép như vậy là một thiếp không hiểu quy củ.
Hoàng hậu nói xong, lời sứ giả nói Liễu Nguyệt Phi biết tiếng Anh lúc trước cũng bị lơ đi, không hề ghi tạc trong lòng người nào.
Như vậy cũng tốt, Liễu Nguyệt Phi nhún vai, thiếp a, Lâm Tường Vi đúng là thiếp! Dù sao cũng không phải nàng…
Hoa Khanh Trần thấy Liễu Nguyệt Phi vẫn không để ý, trong lòng có chút khó chịu, dường như đang hoảng hốt vì cái gì đó.
“Vô luận là thiếp hay là thê, là nữ nhân của Ngạo Vương, nên có đủ tài trí mới có thể xứng với Ngạo Vương. Theo tại hạ thấy, vừa rồi ba vị phi tử của Ngạo Vương gia đều đã biểu diễn tài nghệ, chỉ có vị trước mắt này là chưa!” Sứ giả râu mép vẫn quấn lấy Liễu Nguyệt Phi không tha, chính là muốn làm nàng mất mặt!
Liễu Nguyệt Phi trong lòng thầm mắng tên quỷ râu mép này, lớn lên xấu cũng đừng đi ra dọa người được không, không biết ngươi nói chuyện có bao nhiêu thối sao! Được lắm, dám bảo nàng ra biểu diễn cái gì tài nghệ, mấy thứ nho nhã gì đó nàng đúng thật là không biết. Phiền phức, có tin chọc giận ta, ta một phát bắn chết ngươi hay không!
“Tất nhiên!” Hoàng hậu là tiểu di của Đường Hương Nhã, đương nhiên phải giúp đỡ Đường Hương Nhã, có người gọi đến Lâm Tường Vi, bà ta đương nhiên muốn thể hiện phong phạm Nam Tề!
Sứ giả cũng không biết Hoàng hậu đứng cùng chiến tuyến với hắn, cho rằng Hoàng hậu cũng muốn đưa ra đối sách gì, cười thầm nói, không đơn giản như vậy!
“Vừa rồi khối vuông nhỏ kia, Ngạo Vương cũng đã cho mọi người thấy, nếu Trắc phi nương nương có thể trong thời gian hai nén hương hoàn thành, tại hạ nguyện ý đưa thêm một chiếc thuyền!”Sứ giả vô cùng khẳng khái nói, hắn chính là không tin nữ nhân kia sẽ làm được!
Nhưng sự thật chính là như vậy, Liễu Nguyệt Phi vốn cho rằng phải biểu diễn cái gì thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, không ngờ lại là rubik! Sứ giả râu mép này đúng là tự đại, cư nhiên dám đưa đầu thẳng vào họng súng của nàng!
Hoàng thượng vừa nghe đến thuyền liền kích động, nhưng lại nghĩ đến vật kia, chẳng lẽ vô số tài tử đại thần không làm được mà một nữ nhân có thể?
Hoàng hậu có chút bất mãn đề nghị của sứ thần, thứ đó hoàn thành không được là bình thường, căn bản sẽ không dọa người!
“Nếu không thể hoàn thành, vậy để nàng hầu hạ ta một đêm!” Sứ giả râu mép đột nhiên nói, hai mắt tràn đầy dục vọng.
Lời này tựa như sấm giữa trời quang, vang vọng không trung. Hoa Khanh Trần nhíu chặt mày kiếm, toàn thân phát ra hơi thở tử vong mãnh liệt, hai mắt như kiếm sắc bắn về phía sứ giả râu mép.
Nhất thời sứ giả râu mép cảm thấy toàn thân run lên, giống như rơi vào hầm băng, nhưng là cao ngạo cùng tự tôn của bản thân khiến hắn không thể cúi đầu, hắn không tin ở trước mặt Hoàng đế lại có người dám động đến hắn?
“Sứ giả, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?” Hoa Khanh Trần gằn từng chữ như băng tuyết, giọng điệu như gió lạnh quét qua ngự hoa viên, mọi người đều cảm giác được từng trận hàn ý cùng sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng.
Hoa Lạc Trần vẫn luôn lẳng lặng uống rượu, nhìn hết thảy trước mắt. Hơi thở cường đại như thế của Hoa Khanh Trần khiến hắn không thể không bội phục, võ công cư nhiên cao như vậy!
Hoàng hậu cùng Đường Hương Nhã lúc đầu là cả kinh, nhưng sau đó lại vô cùng đồng ý. Lâm Tường Vi xác thực không thể hoàn thành, nếu đã vậy, hôm nay nàng sẽ trở thành nữ nhân của sứ giả mà không còn là Trắc phi của Hoa Khanh Trần.
Hoàng thượng lại không nói gì, đại thần ở đây cũng đều ngậm miệng, không ai muốn làm chim đầu đàn!
“Chính là một thiếp mà thôi, ở quốc gia của ta, nữ nhân chính là đồ chơi để nam nhân đùa bỡn. Chỉ cần không phải chính thê, tiểu thiếp gì đó đều có thể cho nhau chơi đùa. Vương gia sẽ không keo kiệt như vậy chứ!” Sứ giả râu mép vừa nói vừa đánh giá dáng người Liễu Nguyệt Phi. Đủ đẹp, tính cách cũng cứng rắn, thật muốn đặt dưới thân chà đạp một phen!
“Lâm Trắc phi đường đường là Công chúa Bắc Sát, vì hòa bình hai nước mà xa gả đến Nam Tề.” Trong đám đông lúc này có người bất mãn đứng lên, người này đúng là Mộc Khinh.
“Lại nói, một nữ nhân đã gả cho người, sao có thể hầu hạ nam nhân khác, đó là để nam nhân đội nón xanh!” Tiếp theo, người bên cạnh Mộc Khinh cũng đứng lên nói, tuy có chút thô tục, nhưng cũng là câu chữ đều có lý.
Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn lại, cư nhiên là Đông Phương Ngưng Tử! Lần trước thấy hắn vẫn là trong quân doanh Nam Tề a, hiện tại gặp lại vẫn là bộ dáng ông cụ non. Đột nhiên nàng có loại cảm giác nhìn thấy người quen, trong lòng có một chút ấm áp xẹt qua, nhàn nhạt cười, lúc này liền gật đầu với hai người coi như cảm tạ.
Sau đó liền xoay người, ánh mắt băng lãnh bắn về phía sứ giả râu mép, khóe miệng chậm rãi giơ lên, nói “Sứ giả hôm nay vũ nhục bản phi như vậy, cũng là vũ nhục Vương gia! Bản phi vì sao phải làm theo lời sứ giả?”
“Hừ, nam nhân nói chuyện còn chưa tới lượt nữ nhân xen vào, ta quản ngươi có là cái gì Công chúa hay không, ngươi hiện tại cũng chỉ là một thiếp, ta đây là nói chuyện với Vương gia, Vương gia quyết định là được!” Sứ giả khinh miệt nói, nhận định Liễu Nguyệt Phi chỉ là một thiếp thôi, sao có thể so sánh với thuyền tốt của hắn?
“Việc này toàn bộ để Vương phi quyết định, bổn vương không can thiệp!” Hoa Khanh Trần nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, liền phất tay áo ngồi xuống. Không phủ định là vì hắn biết nàng nắm chắc phần thắng, bất quá người này dám đánh chủ ý lên đồ nhi của hắn, muốn chết!