Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế

chương 60: lão hoàng đế giảo hoạt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ai dám, bổn vương phế kẻ đó trước!” Hoa Khanh Trần trực tiếp đứng trước mặt Liễu Nguyệt Phi, toàn thân nháy mắt bùng nổ hàn ý, tất cả mọi người lúc này đều cảm thấy rét lạnh.

Thái giám lúc này cũng khiếp đảm, mệnh lệnh của Hoàng đế Hoa Mạch Tiêu bọn họ không dám không nghe, nhưng Ngạo Vương trước mắt này được xưng là Quỷ Kiến Sầu, đối nghịch với hắn là muốn chết a!

Hoa Mạch Tiêu lại rất nể tình không nói gì, hai mắt nhìn Hoa Khanh Trần, trong đôi mắt đen nhìn không ra cảm giác gì, chỉ có bóng tối bao trùm hết thảy. Liễu Nguyệt Phi mị mắt, Hoa Mạch Tiêu này, quả nhiên không đơn giản như bề ngoài, tâm cơ sâu không lường được.

Một lát sau, Hoa Mạch Tiêu vẫy vẫy tay để thái giám lui ra, trên mặt vẫn là bộ dáng tức giận, không biết là thật hay giả.

“Khanh Trần, con hình như quá sủng Trắc phi của mình rồi!”Trong lời nói chứa đầy trách cứ của một người làm cha, không hề có áp lực đế vương.

Tất cả mọi người cảm giác được thay đổi của Hoa Mạch Tiêu, trong lòng đều kinh ngạc thái độ của Hoàng đế đối với Ngạo Vương. Hoàng hậu bất mãn nhíu mày, Đường Hương Nhã thấy vậy, trong lòng cũng nổi lên một cỗ bất an. Hoa Lạc Trần tiếp tục uống rượu của mình, đúng là tửu quỷ.

Liễu Nguyệt Phi trong lòng giận dữ, không phục nhìn Hoa Mạch Tiêu, nàng vừa rồi cư nhiên bị Hoa Mạch Tiêu tính kế! Nàng vốn vẫn luôn không chịu thua, lúc nãy vậy mà lại sơ ý đến thế, để bị Hoa Mạch Tiêu tính kế!

Ngẩng đầu lo lắng xem Hoa Khanh Trần, Hoa Mạch Tiêu vẫn luôn không muốn gặp sư phụ, lúc này làm sao có thể ôn nhu như từ phụ vậy? Hoàn toàn chính là có mưu kế! Sau hôm nay, sư phụ sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt một số người có tâm!

Hoa Khanh Trần nhận được tầm mắt Liễu Nguyệt Phi, bèn trả lại cho nàng một ánh nhìn ý không sao, liền nói với Hoa Mạch Tiêu: “Phi tử của mình, mình không sủng, chẳng lẽ để cho người khác đến sủng sao?”

Nói xong, liền mượn sức ôm lấy eo Liễu Nguyệt Phi, bộ dáng vô cùng thân mật, chọc ra một trận nhàn ngôn toái ngữ.

(R: nhàn ngôn toái ngữ: trong trường hợp này chắc là xì xầm:|).

Liễu Nguyệt Phi đượcHoa Khanh Trần ôm vào lòng, cũng hiểu được suy nghĩ của hắn, nước càng khuấy càng đục. Dựa vào ngực Hoa Khanh Trần, cười khẽ nói: “Sư phụ, người thật đúng là giảo hoạt, lôi cả ta vào!”

“Nhiều người chơi vui thôi!” Khóe miệng Hoa Khanh Trần khẽ nhếch, ghé vào bên tai Liễu Nguyệt Phi trả lời.

Gương mặt xanh mét của Hoa Mạch Tiêu cũng dần dần bình thường lại, hắn không ngừng lắc đầu, như là không biết làm thế nào “Sứ giả là khách nhân, chúng ta sao có thể đối đãi khách nhân như vậy?”

Sứ giả râu mép hiện tại xấu hổ vô cùng, nhìn tình huống trước mắt, hắn rất muốn thẳng thắn cắn răng, dậm chân một cái, bước ra ngoài, nói cởi thì cởi. Nhưng là nghĩ đến hậu quả, đúng là vẫn không thể làm được!

Liễu Nguyệt Phi cười lạnh, đúng là không nhìn ra Hoa Mạch Tiêu là một Hoàng đế giả tạo, bất quá hôm nay quần áo của sứ giả râu mép này nàng nhất định phải lột sạch!

“Khách nhân phải chiêu đãi cho tốt, vậy nên trận đấu khách nhân đề nghị, sao có thể không theo? Phải không, Hoàng thượng!”

Sứ giả râu mép nghe vậy, trên mặt trắng bệch, Liễu Nguyệt Phi một câu đâm trúng nỗi đau của hắn, nhắc hắn đã thua trận đấu, cũng thua luôn tự tôn!

“Hoàng thượng……”

“Sứ giả chậm đã, ngươi từ xa mà đến, trẫm phải chiêu đãi ngươi thật tốt, sao có thể để cho sứ giả mất mặt chứ!” Hoa Mạch Tiêu lập tức cắt ngang lời sứ giả, đồng thời cũng biểu lộ lập trường.

Quần thần hiện tại nhìn hai bên tranh đấu, bản thân Hoàng đế nói chuyện, ai dám nói không. Nhưng là hiện tại Hoàng thượng đối với Ngạo Vương là dung túng, mà Ngạo Vương lại vô cùng sủng ái Công chúa Bắc Sát đến hòa thân mới hình thành thế chân vạc như hiện tại, quyết định chủ yếu vẫn thuộc về Ngạo Vương.

Liễu Nguyệt Phi cũng dần đoán được ý đồ của Hoa Mạch Tiêu, đúng là một mũi tên bắn chết hai con nhạn a! Bàn tay khẽ kéo Hoa Khanh Trần, xem ra hôm nay sứ giả mặc quần có chút chặt!

“Phụ hoàng, ngài vừa rồi nói ai thắng trận đấu sẽ đáp ứng người đó một điều kiện, nhi thần lúc này ra điều kiện chính là để sứ giả tuân thủ quy định trận đấu!” Hoa Khanh Trần cười khẽ nói, nắm lấy bàn tay nhỏ của Liễu Nguyệt Phi, tất nhiên cũng hiểu được suy nghĩ của nàng. Hoa Mạch Tiêu kỳ thực là muốn cái điều kiện kia của hắn, nếu không cũng đã sớm chuẩn thoát quần sứ giả.

Liễu Nguyệt Phi nhìn Hoa Khanh Trần, ánh mắt hỏi, cứ như vậy không cần điều kiện này sao? Nàng có thể dùng cách khác ép người a!

Hoa Khanh Trần lại kéo nàng ngồi lên chỗ cũ “Điều kiện đó phụ hoàng để trên người ta sẽ bất an, thay vì khiến người phòng bị, không bằng quên đi!”

Một điều kiện mà thôi, trên thế gian còn chưa có chuyện gì hắn làm không được, càng không có người cầu không đến!

Trong lòng Liễu Nguyệt Phi vẫn là không thoải mái, cư nhiên bị người tính kế. Thù này, nàng cùng Hoa Mạch Tiêu kết lớn!

Đường Hương Nhã bất mãn giận trừng mắt Liễu Nguyệt Phi, một điều kiện vô cùng tốt lại bị nàng lãng phí vào chuyện cỏn con này! Đúng là tai họa!

Đỗ Chân Chân cũng có chút không phục, nhìn Liễu Nguyệt Phi không vừa mắt. Nhưng trong mắt các đại thần khác lại là Công chúa Bắc Sát này rất được sủng ái. Ngạo Vương cư nhiên dám dùng điều kiện của Hoàng thượng đến để lột quần áo của sứ giả, chọc hồng nhan cười!

Hoa Mạch Tiêu hiện tại sắc mặt có chút khó coi nhìn sứ giả râu mép. Sứ giả bị nhìn chằm chằm run lên, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, nổi giận đùng đùng nói: “Không phải là cởi quần áo thôi sao, ta cởi là được!”

Hoa Mạch Tiêu thấy sứ giả không vừa ý, cố ý nói với Hoa Khanh Trần: “Khanh Trần, con thật muốn dùng điều kiện vào chuyện này?”

Trong lời nói là thấm thía khuyên bảo, nhưng vào tai Hoa Khanh Trần lại hoàn toàn thay đổi, hắn không chút do dự gật đầu.

Thấy vậy, Hoa Mạch Tiêu cũng không thể nói gì, quân vô hí ngôn, đã đáp ứng một điều kiện là phải làm được. Ngượng ngùng nhìn sứ giả, nói: “Sứ giả, này……”

(R: quân vô hí ngôn: vua không nói chơi).

Biểu cảm khó xử của Hoa Mạch Tiêu xác thực lừa được sứ giả, chỉ thấy sứ giả râu mép thẳng thắn nói: “Dám chơi dám chịu, cời thì cởi. Hảo ý của Hoàng thượng, tại hạ xin lĩnh. Bất quá trận đấu năm sau, còn mời quý quốc chuẩn bị cho tốt!”

Nói xong liền nổi giận đùng đùng xoay người, đi theo thái giám ra cửa thành.

Trong lòng Liễu Nguyệt Phi tất cả đều là bất mãn, Hoa Mạch Tiêu này được tiện nghi lại còn khoe mẽ, đóng vai phản diện còn được người ta tôn trọng. Chỉ tại chính mình quá sơ suất!

Hoa Khanh Trần ôm thiên hạ trong lòng cũng cảm giác được tức giận của nàng, an ủi nói: “Không sao, đừng vì nhỏ mà hỏng việc lớn!”

Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, lập tức kiềm xuống cơn giận của mình, trên mặt khôi phục nụ cười lúc trước ghé vào người Hoa Khanh Trần, ở trước mặt mọi người lại một bộ dáng ân ái.

Đường Hương Nhã giận muốn hộc máu. Lâm Tường Vi này, có khả năng gì để kiêu ngạo?

Hoàng hậu quay đầu nhìn thoáng qua, lớn tiếng nói: “Nhịn xuống, sẽ có lúc thu thập được ả!”

Đường Hương Nhã trong lòng cả kinh, Hoàng hậu đây là muốn giúp ả?“Nương nương, ngài là muốn cho Hương Nhã chủ ý gì sao?”

Trên gương mặt sang trọng của Hoàng hậu lúc này nở một nụ cười nhẹ, một bộ dáng từng trải nói: “Thiên hạ nữ tử, ai có thể được vĩnh viễn sủng ái?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio