Liễu Nguyệt Phi sao có thể để An Chiêu Hoa đụng đến quần áo của mình, ngay lúc An Chiêu Hoa nhào tới, nàng đã nhanh chóng lắc mình, tránh thoát khỏi An Chiêu Hoa.
An Chiêu Hoa bị hố, lại chịu quán tính, trực tiếp lọt xuống hồ.
Thoáng chốc, mọi người trong đình phát hoảng, ào ào đến nhìn An Chiêu Hoa đang vùng vẫy trong hồ, Hoa Minh Nguyệt kêu to: “Người tới a, nhanh chút cứu người a!”
An Chiêu Hoa lúc này bất an quẫy đạp, nhưng càng đạp lại càng chìm xuống, trong lòng ả tràn ngập sợ hãi, vội vàng kêu lên: “Cứu mạng a… Ta… Ta không biết bơi a!”
“Người tới a, người tới mau a, các ngươi đều xuống cứu đi!” Đường Hương Nhã lúc này cũng rối rắm, An Chiêu Hoa này là nữ nhi Trưởng Công chúa sủng ái nhất, là khuê nữ bảo bối của An Vương gia, nếu hôm nay táng thân ở Ngạo vương phủ, bọn họ đều phải có trách nhiệm.
Liễu Nguyệt Phi nhìn An Chiêu Hoa quẫy đạp trong nước, nàng không nghĩ muốn cứu, để ả nếm chút đau khổ đi.
Hoa Minh Nguyệt lúc đang gọi người lại thấy Liễu Nguyệt Phi đứng ở một bên thờ ơ, liền tức giận “Ngươi còn không xuống cứu người, bản cung nói cho ngươi, nếu An Quận chúa hôm nay xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng hòng được yên!”
“Cứu mạng… Cứu mạng a……” An Chiêu Hoa trong nước vẫn sợ hãi kêu gào, đáng tiếc trên bờ lúc này đều là mấy nữ nhân, hơn nữa đều không bơi được, gấp đến dậm chân. Đường Hương Nhã đi tiền viện tìm người, đáng tiếc đường quá xa, bóng người cũng chưa nhìn thấy một ai, An Chiêu Hoa nói vậy chắc cũng không còn mạng.
An Chiêu Hoa dưới nước vùng vẫy, Hoa Minh Nguyệt trên bờ cũng không có cách nào, Liễu Nguyệt Phi thì thấy An Chiêu Hoa sắp chìm hẳn mới chuẩn bị đi cứu.
Đột nhiên lúc này trong không khí truyền đến hương vị quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lại liền thấy Hoa Khanh Trần tựa như gió, ôm lấy An Chiêu Hoa trong nước đặt lên ven hồ.
Liễu Nguyệt Phi cùng Hoa Minh Nguyệt thấy vậy đều ào ào chạy tới. Hoa Khanh Trần lúc này đang vận chân khí cho An Chiêu Hoa, Đường Hương Nhã cũng mang thị vệ trở lại.
Thấy An Chiêu Hoa được cứu, ả liền yên tâm, sau đó nhìn Liễu Nguyệt Phi tức giận mắng: “Lâm Trắc phi, ngươi quá ác độc, nỡ xuống tay với một nữ tử trói gà không chặt!”
Liễu Nguyệt Phi đột nhiên bị nói, nhìn Đường Hương Nhã cũng biết ả muốn giáng tội cho nàng!
“Ban ngày ban mặt, mọi người đều thấy là An Quận chúa tự mình ngã xuống hồ!” Trong lòng Liễu Nguyệt Phi cũng dần dần dâng lên tức giận, có thể là do thấy Hoa Khanh Trần đối đãi với An Chiêu Hoa như vậy.
Không biết vì sao, trong lòng có chút chua.
“Bản cung cùng Minh Nguyệt Công chúa đều thấy là ngươi đẩy An Quận chúa xuống!” Đường Hương Nhã rõ ràng là muốn ở trước mặt Hoa Khanh Trần bôi đen danh dự Liễu Nguyệt Phi!
Lúc này An Chiêu Hoa đã mở mắt tỉnh lại, thấy là Hoa Khanh Trần cứu mình, trong lòng nhất thời có một cỗ lo lắng “Vương gia……”
Đường Hương Nhã không nhìn nổi nữa, lập tức nói: “Quận chúa, hiện tại Vương gia ở đây có thể làm chủ cho cô, cô nói cho Vương gia, có phải Lâm Trắc phi đẩy cô xuống hồ không?”
An Chiêu Hoa vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa kịp hoạt động, vừa nghe được lời Đường Hương Nhã, nhất thời liên bừng tỉnh đại ngộ, nghẹn ngào nói: “Vương gia, ngài phải làm chủ cho ta a! Vừa rồi chúng ta đang chơi mạt chược, ta hoài nghi Lâm Trắc phi gian lận, không ngờ Lâm Trắc phi thẹn quá hóa giận, đẩy ta xuống hồ. Minh Nguyệt Công chúa cùng Đường Trắc phi đều có thể làm chứng!”
Nói xong, liền tìm vị trí tốt nhào vào lòng Hoa Khanh Trần khóc thút thít.
Liễu Nguyệt Phi bực bội, đó là chỗ của nàng “An Quận chúa, ngươi nói chuyện không sợ bị thiên lôi đánh sao?”
“Vương gia……” An Chiêu Hoa nghe vậy liền kêu to.
“Đủ!” Hoa Khanh Trần xanh mặt, đẩy An Chiêu Hoa trong lòng ra giao cho nha hoàn bên cạnh.
Liễu Nguyệt Phi thấy vậy cười thầm trong lòng, vu oan giá họa thì sao chứ, sư phụ tin tưởng nàng là được!
“Vương gia, ta vừa đến Ngạo vương phủ ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện như thế này, Vương gia phải cho Chiêu Hoa một công đạo a!” An Chiêu Hoa đột nhiên bị đẩy khỏi ấm áp của Hoa Khanh Trần, liền kinh hoảng nói.
“Hoàng huynh, Lâm Trắc phi của huynh điêu ngoa tùy hứng, không đem bản cung để vào mắt, lúc trước đánh nha hoàn của bản cung, hiện tại lại đẩy An Quận chúa xuống nước, lần sau chắc còn dữ dội hơn!” Hoa Minh Nguyệt châm dầu vào lửa, tức giận dồn nén hôm nay cuối cũng cũng phát tiết được.
Lúc này Hoa Khanh Trần chậm rãi đến trước mặt Liễu Nguyệt Phi, Đường Hương Nhã thấy sắc mặt Liễu Nguyệt Phi vẫn bình thản, sợ Hoa Khanh Trần sẽ vì sủng ái mà bao che nàng, tiếp tục nói: “Việc này nếu như để An Vương gia cùng Trưởng Công chúa biết, thật sự là sẽ làm nhục danh dự Ngạo vương phủ a, vậy cũng sẽ khiến Hoàng thượng bất mãn!”
Liễu Nguyệt Phi nhìn Hoa Khanh Trần đang bước đến, vừa lòng cười nói: “Bản cung quang minh lỗi lạc, cũng không làm loại việc ném đá giấu tay như thế này!”
“Hôm nay nhiều người thấy ngươi đẩy An Quận chúa xuống nước như vậy, ngươi còn ngụy biện?” Hoa Minh Nguyệt hùng hồn nói, tựa như đang kể chuyện thật.
Liễu Nguyệt Phi hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn Hoa Khanh Trần, chỉ cần hắn tin tưởng nàng, nàng sẽ không đơn thương độc mã.
Nhưng là mọi chuyện đều có ngoại lệ, Hoa Khanh Trần lúc này sắc mặt xanh mét, nhìn ra được hắn là đang ẩn nhẫn.
Chuông báo động trong lòng Liễu Nguyệt Phi đột nhiên vang lớn, nàng không nhìn ra Hoa Khanh Trần rốt cuộc muốn làm cái gì!
“Lâm Trắc phi, lá gan nàng hình như quá lớn rồi!” Hoa Khanh Trần đột nhiên nói, tựa như sấm sét vang dội đánh xuống đầu Liễu Nguyệt Phi!
“Người không tin ta?” Liễu Nguyệt Phi không thể tin hỏi, sư phụ cư nhiên không tin nàng?
“Nhiều ánh mắt nhìn thấy như vậy, chẳng lẽ nàng còn muốn chối?” Trong giọng nói Hoa Khanh Trần lúc này bao hàm tức giận, mọi người đều nhìn ra được hắn đang cật lực kiềm nén.
Hoa Minh Nguyệt cùng Đường Hương Nhã nhìn nhau, xem ra mọi chuyện phát triền theo đúng hướng bọn họ nghĩ. An Chiêu Hoa tiếp tục làm bộ như suy yếu, nhìn tuồng diễn trước mắt, xem ra ả tìm được đường sống trong chỗ chết rồi, kết quả cuối cùng cũng không tệ a!
“Người tin tưởng bọn họ? Không tin ta?” Trong đầu Liễu Nguyệt Phi lúc này trống rỗng, tình huống chưa bao giờ phát sinh vậy mà lại xảy ra. Sư phụ vẫn luôn cùng nàng sống nương tựa, để nàng có thể sinh tồn ở thế giới này cư nhiên không tin nàng?
“Không được ngụy biện nữa, giam cầm một ngày!” Hoa Khanh Trần dứt khoát hạ lệnh, liền phủi tay không nhìn Liễu Nguyệt Phi một lần nào nữa.
Giam cầm một ngày? Đường Hương Nhã có chút bất mãn đối với kết quả này, phạt nhẹ như vậy?
“Hoàng huynh, huynh quá sủng ái Trắc phi của mình rồi, Chiêu Hoa là tìm được đường sống trong chỗ chết, thiếu chút nữa đã mất mạng!” Thực rõ ràng, Hoa Minh Nguyệt cũng không vừa lòng.
“Vương gia, người phải làm chủ cho ta a!” An Chiêu Hoa lúc này cũng ủy khuất nói.
Trong đầu Liễu Nguyệt Phi lúc này đã không còn suy nghĩ được nữa, nàng không thể chấp nhận sự không tin tưởng của Hoa Khanh Trần, nhìn hết thảy trước mắt, nếu đột nhiên không còn Hoa Khanh Trần nữa, vậy nàng sống còn ý nghĩa gì? Không biết từ lúc nào, địa vị của Hoa Khanh Trần trong lòng nàng đã thay đổi, không còn là thân thích đơn thuần, mà là thiếu hắn sẽ tuyệt vọng không cách nào sống được.
Hiện tại, nàng rất muốn hỏi hắn một chút, vì sao không tin nàng? Nàng nếu giết người cũng sẽ không dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy!