Từ khi chuyện An Chiêu Hoa ở Ngạo vương phủ bị Ngạo Vương bắt được chứa chấp gian phu truyền khắp kinh thành, An Vương gia vì thanh danh của nữ nhi, chỉ có thể để gian phu kia cưới An Chiêu Hoa. An Chiêu Hoa nói cái gì cũng không chịu gả cho một hái hoa tặc, nhưng là An Vương gia tự mình hạ lệnh, trực tiếp đánh hôn mê khiêng lên kiệu hoa, Hoàng đế cũng bởi vì chuyện này mà hủy bỏ danh hiệu Quận chúa của An Chiêu Hoa, trở thành một dân nữ. An Chiêu Hoa có thể nói là tiền mất tật mang!
Liễu Nguyệt Phi cũng ở trong Mai viên ngây người cả ngày mới bước ra. Sư phụ không phải nói rồi sao, cấm túc, diễn trò cũng phải diễn cho trót. Cho nên sau khi chuyện này xảy ra, mọi người chỉ biết Lâm Trắc phi kỳ thực cũng không được sủng ái.
Đường Hương Nhã mừng muốn điên rồi, mất đi một đối thủ cạnh tranh vị trí Chính phi, cũng biết Lâm Tường Vi kỳ thực không là cái gì! Mấy ngày nay, Ngạo vương Hoa Khanh Trần không đến Mai viên, tuy rằng cũng không có đến chỗ ả nhưng vẫn làm ả cao hứng mấy ngày liền, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Buồn bực mấy ngày, Liễu Nguyệt Phi ngồi trong đình chơi mấy mảnh gỗ. Gần đây nàng đột nhiên có một ý tưởng, muốn làm một loại vũ khí có thể phóng ra châm nhỏ. Thế giới này không có súng đạn gì, bất quá ngân châm linh tinh thì lại nhiều không đếm được. Cho nên nàng hiện tại nghĩ đến làm một cái bao cổ tay, mang trên tay cũng tiện phóng ra.
Thanh Nhi ở bên cạnh xử lí vụn gỗ cho nàng, Hoàng Nhi thì lại nhàm chám lấy mấy quân mạt chược gõ gõ. Vương phủ này, ngay cả một bàn mạt chược cũng không đủ người, thật sự là quá chán.
Hai mắt lơ đãng nhìn xung quanh, vừa vặn thấy một đám người đi đến“Thiếu chủ, Triệu Nhu Nhi cùng Đỗ Chân Chân đến đây!”
Liễu Nguyệt Phi hiện tại đang đắm chìm trong thế giới máy móc của nàng, sao còn có thể chú ý đến bọn họ? Hoàn toàn không bận tâm đến mấy trò chọc ghẹo gì đó.
Hoàng Nhi thấy thiếu chủ nhà mình không phản ứng thì cũng nhàm chán tiếp tục gõ gõ.
Nhưng người bên kia cũng không nghĩ vậy, chỉ nghe thấy tiếng Đỗ Chân Chân truyền đến: “A, đó không phải là Công chúa Bắc Sát được sủng ái lúc trước sao! Hiện tại thật đúng là phong thủy luân chuyển a!”
Lúc này trong đầu Liễu Nguyệt Phi đều là ám khí phóng châm, không hề có tâm để ý đến người khác.
Đỗ Chân Chân thấy Liễu Nguyệt Phi không một chút phản ứng, trong lòng cũng khó chịu, trực tiếp vận khinh công bay vào trong đình, chuẩn bị đoạt lấy thứ trên tay Liễu Nguyệt Phi.
Đáng tiếc cho dù Liễu Nguyệt Phi đang trong trạng thái mê mẩn, Thanh Nhi Hoàng Nhi bên cạnh cũng không phải để trang trí, Thanh Nhi liếc mắt Hoàng Nhi một cái, Hoàng Nhi liền hiểu ý, vờ vuột tay đánh rơi một quân mạt chược, vừa khéo trúng vào tay Đỗ Chân Chân!
“A! Ngươi làm gì!” Đỗ Chân Chân bị đau hất tay ra, trừng mắt quát Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi ra vẻ sợ hãi, vội vàng lôi kéo tay Đỗ Chân Chân, hoảng sợ nói: “Nương nương người không sao chứ, nữ tì không cẩn thận, nữ tì biết sai lầm rồi, xin nương nương tha tội!”
Đỗ Chân Chân bị Hoàng Nhi nắm đau, dùng sức vẫy tay, bất mãn nói: “Cút ngay a!”
Hoàng Nhi tiếp thêm chút lực liền bay ra ngoài, ngã sấp xuống. “Nương nương tha mạng a!”
Lúc này Triệu Nhu Nhi cũng đã chạy đến, vừa vặn thấy Hoàng Nhi bị ngã sấp xuống, vội vàng gọi người nâng dậy, lại nhìn Liễu Nguyệt Phi đang mải mê với thứ trong tay một bên, không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể lên tiếng hỏi Đỗ Chân Chân: “Sao lại phát hỏa lớn như vậy?”
Giọng nói dịu dàng khiến người nghe mềm nhũn, Đỗ Chân Chân từ nhỏ được phụ thân cùng huynh trưởng dạy dỗ, cũng là một người hào hùng, thấy nữ tử yếu ớt như Triệu Nhu Nhi, trong lòng cũng không khỏi nổi lên ý muốn bảo hộ. Tức giận lúc trước cũng đã biến mất, nàng bĩu môi nói: “Không có việc gì, chính là nàng kéo ta, ta đẩy ra, không ngờ lại dùng lực hơi quá!”
Triệu Nhu Nhi nghe vậy chỉ biết lắc đầu, nhẹ nói “Chú ý hình tượng!”
Sau đó liền xoay người nhỏ nhẹ nói với Hoàng Nhi đã được nha hoàn nâng dậy: “Không sao chứ? Có bị thương chỗ nào hay không?”
Hoàng Nhi thấy vậy liền sửng sốt, đầu lắc như trống bỏi.
(R: trống bỏi là cái này )
Triệu Nhu Nhi thấy vậy, phì cười nói “Đừng lắc, cẩn thận choáng váng đầu!”
Nụ cười kia tự như gió xuân, chậm rãi lướt qua lòng người, khiến Hoàng Nhi nhìn đến mê mẩn, gật đầu hai cái.
Đỗ Chân Chân lúc này có chút đố kị nhìn Triệu Nhu Nhi, chu miệng nói: “Nhu Nhi tỷ, tay người ta cũng rất đau a, tỷ không đến an ủi người ta?”
Nữ tử như Triệu Nhu Nhi, ngay cả nữ nhân cũng nhịn không được mà muốn bảo hộ, huống chi là nam nhân? Đỗ Chân Chân có chút khó hiểu, tại sao Ngạo Vương lại không thích?
Triệu Nhu Nhi bèn nắm lấy tay Đỗ Chân Chân xoa nhẹ “Còn đau không?”
“Nhu Nhi tỷ, tỷ thổi một chút sẽ không có gì!” Đỗ Chân Chân thề, nếu nàng là nam nhân, nhất định sẽ sủng ái Triệu Nhu Nhi thật tốt. Nữ tử tri thư đạt lễ, dịu dàng hiền hậu như thế này, ai mà không thích? Ai mà không yêu? Trừ bỏ Ngạo Vương đầu gỗ kia!
“Nha! Hoàn thành!” Liễu Nguyệt Phi lúc này đột nhiên như xác chết vùng dậy, hưng phấn kêu lên!
Hai người bên này đang thổi thổi xoa xoa bị tiếng kêu của nàng dọa đến, Triệu Nhu Nhi trực tiếp lui về sau mấy bước, mắt thấy sắp té xuống bậc thang, Đỗ Chân Chân bị dọa đến kêu to.
Đột nhiên một thân ảnh màu tím bay đến, tiếp được Triệu Nhu Nhi sắp ngã xuống.
Trong phút chốc, thời gian như dừng lại, Triệu Nhu Nhi nhìn nam tử phía sau, liền lập tức nhảy ra, trong lòng lại một trận trống rỗng.
Mà người đến đúng là Mộc Khinh!
Mộc Khinh thấy ấm áp trên tay đã mất đi, tâm cũng đau đớn.
Đỗ Chân Chân không phát hiện có gì khác thường, thấy Triệu Nhu Nhi liền vội vàng chạy tới nhìn từ trên xuống dưới, xác định không có việc gì mới yên tâm nói với Mộc Khinh: “Đa tạ Mộc đại nhân!”
Mộc Khinh giấu đi nỗi đau trong lòng, vấn an Đỗ Chân Chân cùng Triệu Nhu Nhi, sau đó lui về sau một bước.
Đầu óc Liễu Nguyệt Phi lúc này có chút mơ hồ, sao tự nhiên trong đình lại toát ra nhiều người như vậy? Không hiểu hỏi: “Cô đến khi nào?”
Nghe vậy, Đỗ Chân Chân lập tức không vừa ý nói: “Chúng ta đến đây lúc nào ngươi cư nhiên không biết? Ngươi mù sao?”
Liễu Nguyệt Phi ngượng ngùng sờ sờ mũi, hiếm khi thấy nàng không phản bác. Nàng thừa nhận nàng khi chìm đắm trong những thứ đó liền tẩu hỏa nhập ma, ai cũng không gọi tỉnh được.
Lúc này, Đông Phương Ngưng Tử vội vã bước đến, nhìn Mộc Khinh rồi nói“Vừa rồi thấy ngươi đột nhiên bay đi, không ngờ lại ở trong này, khiến ta tìm nãy giờ a!”
Nói xong mới chú ý tới tam phi Ngạo Vương ở đây, liền lập tức vấn an, không khí cũng dần trở nên gượng gạo.
Liễu Nguyệt Phi lúc này mới thanh tỉnh lại, bản thân không rõ ràng tình huống nên cũng không hiện hé răng. Triệu Nhu Nhi cùng Mộc Khinh là trong lòng có chuyện, cũng không mở lời.
Duy nhất bình thường đó là Đỗ Chân Chân cùng Đông Phương Ngưng Tử. Nhưng là Đỗ Chân Chân hào sảng như thế nào cũng là một nữ tử, hơn nữa còn đã gả cho người ta, nàng không xấu hổ nhưng cũng phải nghĩ đến thể diện của Ngạo vương phủ!
“Này, chúng ta là tới tìm Vương gia!” Rơi vào đường cùng, Đông Phương Ngưng Tử đành phải mở miệng nói.